Mừng truyện đạt 1k theo dõi, tác rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ đầu tay này của tác.
Ở phần ngoại truyện lần này sẽ có sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt. Nhân vật chỉ xuất hiện trong một bộ khác cùng tác giả- Lăng Thần.
Và tất nhiên, như mọi ngoại truyện khác, các bạn có thể lướt qua vì nó sẽ không ảnh hưởng cốt truyện gốc.
“ Lăng Thần, ngươi chạy thoát khỏi bàn tay ta sao? Mau mau thúc thủ chịu trói, nếu không thì đừng trách ta độc ác.” Đằng xa, vang vọng giọng nói đầy mê mị. Một tiên tử trên tay cầm trường kiếm, y phục bạch kim tung bay theo gió cùng với nụ cười rung động chúng sinh phi nhanh đuổi theo nam nhân đang liều mạng chạy trốn.
“ Cô...cô thật là vô liêm sỉ. Ta chỉ muốn tự do tự tại, lý do gì mà cô lại muốn giam giữ ta.” Lăng Thần cắn răng tức giận gào lên, dùng toàn bộ sức lực tăng tốc nhằm tránh thoát sự truy đuổi của Nguyệt Thanh.
Thế nhưng, cậu đâu biết, Nguyệt Thanh chỉ là đang chơi đùa với cậu mà thôi. Nàng nhìn chằm chằm Lăng Thần phía trước, nụ cười dần trở nên ngọt ngào hơn, miệng thì thầm:
“ Phu quân của ta thật là trẻ con nha. Lớn đầu rồi vẫn muốn chơi trò đuổi bắt ư? Không sao? Thân là nương tử, ta sẽ chơi với chàng một lúc vậy.”
Nói xong, trên tay nàng xuất hiện một lá bùa, cô nhẹ nhàng hất tay, lá bùa giống như biến mất trong không gian.
Lăng Thần đang cố gắng chạy đua với thời gian, một cảm giác vô cùng sợ hãi tràn ngập lòng cậu. Như một phản xạ, cậu nhanh chóng lách sang một bên, tuy nhiên, sau một hồi né tránh, có thứ gì đó đập thẳng vào cánh tay cậu.
Cảm giác tê dại truyền tới cánh tay, Lăng Thần hoảng sợ khi phát hiện tay trái cậu không thể dùng được linh lực, giống như bị t·ê l·iệt vậy. Điều này khiến cho cậu không kìm nổi sự tức giận mà chất vấn Nguyệt Thanh:
“ Đê...đê tiện.Cô...cô sao cô lại dùng Mê Hồn Phù. ”
Mê Hồn Phù, đúng như cái tên, nó là một loại bùa chú dùng làm t·ê l·iệt đối phương. Thông thường sẽ chẳng có tu sĩ nào tốn công sức làm ra loại bùa không có sức t·ấn c·ông này cả, hơn nữa, giá cả của chúng cũng không hề rẻ một chút nào.
Ấy thế mà, Nguyệt Thanh lại chẳng hề ngần ngại vung rất nhiều bùa, giống như đối với nàng, những lá bùa này chẳng hề đáng giá một xu, điều đó gần như khiến cho Lăng Thần suýt chút tức hộc máu. Người giàu người ta tiêu linh thạch vào những thứ này ư. Một lá bùa này có thể giúp một tu sĩ như cậu tu luyện vài năm đó.
Vẫn không hề buông tha Lăng Thần, Nguyệt Thanh cười mỉm, nụ cười như muốn làm cho mọi vật đều tan chảy vì đẹp, ánh mắt dõi theo Lăng Thần đang cố gắng né tránh từng lá bùa một cách thích thú lạ thường.
“ Th·iếp dành cho chàng một cơ hội cuối cùng, mau mau thúc tay chịu trói. Nếu không thì h·ình p·hạt dành cho chàng sẽ rất “thảm khốc” đó.” Nguyệt Thanh đe dọa.
Lăng Thần tất nhiên là không chịu khi nghe thấy lời đe dọa này rồi. Đùa gì chứ, khó khăn lắm cậu mới thoát khỏi ma trảo của yêu nữ ấy. Trên tay và cổ cậu vẫn còn những ấn dâu tây đỏ thắm, đó cũng là minh chứng cho thứ gọi là “tình yêu” của nàng ta. Thật sự đáng sợ, quá đáng sợ, mỗi lần nghĩ đến cảnh nàng ta dụ hoặc rồi làm đủ trò với thân thể cậu, cậu lại cảm giác như mình sắp bị nàng ta chi phối. Không, cậu không muốn quay trở về nơi quái quỷ đó nữa, cậu không muốn mình như một tên tàn phế.
Nghĩ như vậy nhưng sức lực cậu có hạn, tu vi khủng bố như nàng ta làm sao lại có thể để cậu chạy một cách trớ trêu như thế. Cậu trong lòng tin rằng nàng ta chỉ đang chơi đùa cậu.
Chơi đùa về thể xác đã đành, khi này lại muốn chơi đùa tâm hồn cậu, nàng ta thật sự độc ác. Lăng Thần gào lên, định sử dụng huyết tinh để chạy trốn.
Ngay khi cậu vận dụng linh khí chuẩn bị thiêu đốt, một giọng nói lạnh ngắt, đáng sợ từ đằng sau truyền tới:
“ Chơi với chàng như vậy đủ rồi!!! Dám hi sinh tinh huyết, dường như chàng không coi lời nói của th·iếp ra thể thống gì phải không?”
Tiếp theo, Lăng Thần cảm giác toàn bộ cơ thể cứng đờ, tu vi khóa chặt, thân hình Nguyệt Thanh xinh đẹp xuất hiện trước mặt cậu, ánh mắt đáng sợ như muốn nuốt chửng mọi thứ.
“ Cô...cô...” Lăng Thần nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh, giãy giụa trong bất lực.
Đúng như những gì cậu nghĩ, tất cả mọi thứ chỉ là trò đùa của Nguyệt Thanh. Chẳng lẽ, cậu chỉ có thể làm bạn với bốn góc tường hay sao.
Đứng trước mặt Lăng Thần, điều đầu tiên nàng làm chính là vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của cậu, ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu, nhẹ nhàng nói:
“ Chúng ta về thôi, th·iếp sẽ “thỏa mãn” chàng đầy đủ.”
Giọng nói ma mị cùng với ý đồ hắc ám khiến cho Lăng Thần không tự chủ rùng mình. Không, cậu không muốn về, cậu không muốn mình trở thành đồ chơi cho nàng ta vui đùa...
Thế nhưng, miệng cậu bị nàng ta chặn lại bằng tay, ánh mắt Nguyệt Thanh dần trở nên lạnh lùng, nhìn cậu giống như một con thú đang nhăm nhe con mồi.
“ Chàng còn phải “đền bù” cho th·iếp rất nhiều đó nha.”
Cứ tưởng mọi thứ đến đây là kết thúc, một giọng nói máy móc trong đầu cậu vang lên:
“ Nhiệm vụ bí ẩn xuất hiện, kính mời ký chủ chấp nhận.
Nhiệm vụ: Gặp mặt Lâm Thần
Thời gian: 3 ngày
Địa điểm:???
Lưu ý: Khi chấp nhận, ký chủ sẽ trực tiếp sẽ được một lần dịch chuyển. Lần dịch chuyển này sẽ không thể bị ngăn cản. Kính mong ký chủ lưu ý!!!”
“ Chàng còn đang ngẩn ngơ gì vậy?” Nguyệt Thanh không giữ được sự bình tĩnh, cả thân thể dính chặt vào cơ thể Lăng Thần, ngọt ngào nói.
Lăng Thần bị nữ đế chơi bài dụ hoặc, cả thân thể cậu không tự chủ run lên. Đây cũng chính là sự đáng sợ của nàng, do tu vi chênh lệch quá lớn nên cơ thể cậu cũng không thể chống lại được sự cám dỗ này. Ngọn lửa trong người cậu bắt đầu trỗi dậy, muốn làm những trò xằng bậy với nàng.
“Không...Không được!!! Nàng ta chỉ muốn chờ ta vào bẫy!!! Hệ thống, ta chấp nhận nhiệm vụ!!!”
Vừa dứt lời, âm thanh máy móc trong đầu cậu vang lên:
“ Đã chấp nhận nhiệm vụ. Ma phù dịch chuyển ( cao cấp) đang được gửi đến.
Ma phù dịch chuyển ( Nâng cấp): Ký chủ được dịch chuyển đến một vị trí nhiệm vụ, trong lúc dịch chuyển sẽ không chịu bất cứ thương tổn thân thể. Tuy nhiên, tu vi của ký chủ sẽ bị khóa cho đến khi kết thúc nhiệm vụ.”
Lăng Thần ngay khi này, trên tay cậu xuất hiện một tấm hắc phù. Ngay lập tức, Nguyệt Thanh dùng tay muốn dựt lấy tấm ma phù trên.
“ Phu quân, chàng điên rồi sao? Tại sao lại dám dùng ma phù!!!” Nguyệt Thanh bị tấm ma phù đánh bay, vẻ mặt không thể tin được gào lên.
Nguyệt Thanh bên ngoài tức giận nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng cho Lăng Thần. Thật sự chàng ấy điên rồi, điên thật rồi mới dùng đến thứ này. Đến cả tông chủ như cô, người xưng nữ đế cũng chưa từng dám động đến ma phù cấp bậc này.
Sử dụng ma phù tương đương với việc giao kèo với ác quỷ, ta có thể cho ngươi tất cả, thế nhưng ta cũng có thể lấy đi tất cả những gì ngươi đang có. Sự cám dỗ của chúng vô cùng lớn, thế nhưng sự trả giá cũng chẳng hề nhỏ một chút nào cả.
Nhấc tay một chút, thanh kiếm xuất hiện trong tay, chỉ trong khoảng nửa hơi thở, toàn bộ hành tinh xung quanh đều bị lưỡi kiếm hút tất cả sinh lực, thanh kiếm đỏ rực run rẩy lạ thường, một vầng hào quang từ lưỡi kiếm phát ra.
“ Thiên Nguyệt Kiếm, Trảm!!!” Nguyệt Thanh giương cây kiếm, một chém được tung ra nhằm thẳng về phía lá bùa đang tỏa ra hắc quang bảo vệ Lăng Thần.
Nguyệt Thanh trong lòng đang cầu mong một phép màu, Lăng Thần là nam nhân của cô, vậy nên cô không cho phép bất kỳ ai mang cậu ta đi, kể cả dù đó là ma đạo mà cô cũng phải kiêng dè.
Một kiếm xé toạc không gian, một kiếm mang theo đại đạo mạnh mẽ chém toạc tất cả mọi thứ, toàn bộ những hành tinh xung quanh đều nổ tung không hề có chút dấu vết.
Một kiếm dường như có thể hủy diệt mọi thứ, là chiêu đáng tự hào nhất của một vị nữ đế. Thế nhưng...
“ Tại...tại sao???” Nguyệt Thanh không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình mà kêu lên.
Trước mắt cô, chiêu thức đáng lẽ ra cô nên tự hào, thế mà lại bị đoàn hắc quang của lá bùa nuốt chửng không hề có chút dấu vết. Đây là có chuyện gì? Tại sao lại có chuyện này xảy ra??? Rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu nàng lúc này.
“ Không...đừng bỏ ta...” Nguyệt Thanh dường như không kiềm chế nổi cảm xúc, xông lên muốn dùng thân thể phá vỡ lá bùa. Dáng vẻ chẳng hề có chút cao quý của một vị nữ đế, ai nhìn thấy tình cảnh này cũng sẽ nghĩ rằng đó là một người vợ đang cứu người chồng ra khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên, tất cả đã quá muộn, khi nàng chạm tay đến đoàn hắc quang thì lá bùa chính thức được kích phát thành công, Lăng Thần biến mất trong không gian vô tận...
Nhìn không gian trống trải, Nguyệt Thanh không dám tin vào mắt mình, dáng vẻ đờ đẫn lẩm bẩm:
“ Chàng...chàng...”
...
“ Lâm Thần, mày giúp tao làm bài này đi, cô hôm nay mà gọi tao lên bảng chắc tao c·hết mất...” Một nam sinh ăn mặc gọn gàng nổi bật với mái tóc vàng hoe đang cầu xin nam sinh khác đang chăm chú đọc sách.
Đằng xa, các nữ sinh khác cũng nhìn về phía nam sinh đó, một số bạn thì phì cười, thế nhưng đa số đều dùng ánh mắt mê đắm nhìn nam sinh tên Lâm Thần đó. Thậm chí, có một số bạn còn không tự chủ được mà thốt lên:
“ Cậu... cậu ấy thật đẹp trai...Nam thần của tớ!!!”
Mặc dù rất nhiều nữ sinh có hảo cảm với Lâm Thần, thậm chí còn hận không thể “nuốt chửng” cậu nhưng không một ai dám lại gần. Lâm Thần giống như một cục nam châm cùng cực với các nữ sinh, không bao giờ có thể đến gần.
Không phải vì bọn họ ngại hay cố tỏ ra thanh cao, đơn giản là vì đây chính là nội quy trường, Lâm Thần là người đặc biệt, cậu ta không được phép đi gần tới bất kỳ nữ sinh nào.
Không chỉ thế, tất cả mọi thứ liên quan đến cậu ấy đều được kiểm soát nghiêm ngặt, từ sách vở cho đến những vận dụng bình thường nhất... mọi thứ đều được kiểm tra kỹ càng trước khi giao đến tay cậu ta.
Điều này đã làm cho rất nhiều người khó chịu, đa số là các nữ sinh. Nhan sắc của Lâm Thần thì không phải bàn cãi, việc không thể đi đến gần thì khác gì đang trêu đùa bọn họ đâu. Rất nhiều lá thư, lời đề nghị đã được gửi lên nhà trường, bọn họ mong Lâm Thần cũng sẽ được đối xử như những người khác.
Đáp lại những gì bọn họ mong muốn đó chính là sự phản đối vô cùng gay gắt của nhà trường. Những h·ình p·hạt vô cùng nghiêm khắc dành cho những ai chống đối lại quyết định trên. Có những lúc, nhà trường còn đuổi học rất nhiều sinh viên, điều này khiến cho chính chủ- Lâm Thần cũng phải tự thân bàn bạc lại với nhà trường.
Ai không biết thì sẽ thấy bất bình, còn nếu ai biết thì sẽ thấy chuyện này rất bình thường. Đơn giản thì trường học đang thuộc sở hữu của một cô gái... Một cô gái vô cùng đáng sợ và độc ác, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ nhưng lại vô cùng che chở Lâm Thần...
0