0
Rất nhiều người tò mò về thông tin cá nhân của Lâm Thần, cũng dễ hiểu thôi, Lâm Thần quá vượt trội so với tất cả mọi người. Hơn nữa, tính cách ôn hòa nhã nhặn, luôn nghĩ cho người khác cũng chính là mấu chốt làm cho bao nữ sinh phải say đắm.
Những sinh viên học tại ngôi trường này đa số là những công tử, tiểu thư giàu có... vậy nên ai ai cũng cố gắng chưng diện đẹp nhất có thể. Nào thì mang trên người những bộ đồ, vận dụng đắt tiền, nào thì dùng những mỹ phẩm xa xỉ... Trái ngược hoàn toàn với Lâm Thần, khi mà cậu chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, dùng những thứ rất tầm thường trong mắt bọn họ. Điều này tạo ra sự đối lập, tuy nhiên cũng chính điều này lại tạo ra một sức hút riêng dành cho cậu ấy.
Không một ai cảm thấy xa cách khi ở cạnh cậu ta. Lúc trước, rất nhiều nam sinh đều mang trong lòng sự đố kỵ khi mà Lâm Thần đã thu hết tất cả hào quang của bọn họ, không cho bọn họ một chút cơ hội tỏa sáng nào. Thế nhưng sau đó, những nam sinh xa cách đó lại trở nên gần gũi lạ thường, đơn giản là vì bọn họ ưa thích tính cách hào sảng, thoải mái lại gần gũi ấy.
Và tất nhiên, như thường lệ, khi có bạn bè cần giúp, cậu không ngần ngại lấy cuốn vở trong cặp, đưa cho tên nam sinh tóc vàng hoe đó:
“ Mày cầm lấy dùng tạm đi! Tao làm xong hết rồi đó!!!”
Tên tóc vàng hoe cũng không ngần ngại cầm lấy cuốn vở, vẻ mặt vui vẻ ngồi xuống cạnh cậu, một tay choàng lấy vai vô cùng thắm thiết rồi tự tin nói:
“ Mày đúng là bạn tốt của tao! Hay là như này đi, trưa nay tao dẫn mày đi ăn nhà hàng! Bố tao vừa mở thêm chi nhánh ở khu này!”
Mặc dù đây chỉ là động tác rất bình thường đối với nam sinh, thế nhưng tên tóc vàng lại cảm thấy lạnh tóc gáy, trán của cậu ta không tự chủ đổ mồ hôi, ánh mắt sợ hãi nhìn toàn bộ nữ sinh đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Ánh mắt ghen tỵ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta, hắn không tự chủ né tránh, vẻ mặt ngượng ngùng vừa đi ra ngoài vừa nói:
“ Trưa nay tao sẽ dẫn mày đi! Nhớ chờ tao đó!”
Lâm Thần chưa kịp trả lời thì tên tóc vàng đã nhanh chóng chạy ra khỏi lớp rồi, thậm chí đến cả vở của cậu còn chưa kịp cầm. Nhìn thấy cảnh này, cậu chỉ có thể lắc đầu, cười một cách bất lực.
Mặc dù bị trói buộc bởi rất nhiều luật lệ vô lý, thậm chí là có phần giam lỏng nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn. Ít nhất, cậu còn có thể đi học, không phải trốn trốn tránh tránh như ngày xưa.
Tất nhiên, người ra luật lệ trên không ai khác chính là Linh Nhi. Trường đại học này cũng là do em ấy tự xây lên. Điều này cũng chẳng hề gây sốc đối với cậu, Linh Nhi luôn như vậy, luôn khiến cho cậu phải bất ngờ. Và tất nhiên, tình yêu mà em ấy dành cho cậu cũng rất đáng sợ
Mặc dù kiểm soát chặt chẽ đáng sợ như vậy nhưng nếu như để một mùi hương lạ, một sợi tóc hay một thứ gì đó mà “ vô tình” bị phát hiện, kích phát cơn ghen của em ấy thì cậu sẽ rất khổ sở. Có những lúc, cậu phải nghỉ cả tuần chỉ để chịu “trừng phạt” của em ấy, thật sự nghĩ lại cậu vẫn thấy run sợ.
Nếu như sinh viên sợ luật lệ là một điểm thì cậu sợ Linh Nhi phát hiện gần như là vô hạn. Cậu sợ tới mức mỗi lần ra về, cậu đều dành ra nửa tiếng để khử hết toàn bộ mùi hương lạ, kiểm tra từng chút một thân thể cậu trước khi ra về.
Nhìn chiếc điện thoại còn hơn mười phút mới vào lớp, cậu đứng dậy, xếp gọn sách vở, ý định chạy xuống căng tin mua một chai nước thì đột nhiên, hành lang trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu xảy ra chuyện gì thì đột nhiên, một tên nam sinh vẻ mặt hoảng sợ từ bên ngoài chạy vào báo tin:
“ Các cậu chú ý, ở bên ngoài hiệu trưởng và các thầy cô đang tiếp đón một vị khách vô cùng quan trọng, thế nên các cậu hãy giữ trật tự, ổn định chỗ ngồi. Nếu để vị khách này nổi giận thì sẽ rất phiền phức đó.”
Giọng điệu nghiêm túc cùng với biểu cảm nghiêm trọng của cậu ta làm cho cả lớp yên lặng lạ thường. Nó yên lặng tới nỗi mà có thể nghe được tiếng chân bên ngoài.
Ban đầu, Lâm Thần nghĩ chuyện này là rất bình thường, có thể đó là thanh tra trường, người của đoàn đến để khảo sát.
Nghĩ như vậy, cậu cũng không muốn rời ghế nữa, dáng vẻ nghiêm túc ngồi đọc sách như bao bạn khác.
Phòng học yên tĩnh, ai ai cũng căng thẳng cố gắng ngồi nghiêm, Lâm Thần cảm giác chuyện này không hề đơn giản như thế.
Một linh cảm không may xuất hiện, cậu bắt đầu nghe được cả tiếng tim mình đập nhanh. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiếng bước chân bên ngoài hành lang nghe càng ngày càng rõ, có vẻ như những người đó đang sắp tới gần.
Cái cảm giác sợ hãi càng ngày càng rõ, cậu không chần chừ mà định chạy ra ngoài bằng cửa phụ. Tuy nhiên, đã quá muộn.
“ Anh yêu...Anh định chạy đi đâu vậy?” Cánh cửa mở ra, Linh Nhi với khuôn mặt hút hồn đang nhìn Lâm Thần, vô cảm nói.
P/S: Tu tiên hay đô thị thì cũng đội yandere lên đầu thôi...
Tiếng động làm mọi người chú ý, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt của mình vào đám người mới đến. Ai ai cũng phải lạnh sống lưng khi nhìn thấy khung cảnh trên
Những khuôn mặt rất thân quen xuất hiện trước mặt họ, nào thì hiệu trưởng, hiệu phó rồi đến cả các thầy cô giáo sư từng dạy bọn họ, toàn là những người cao quý có mặt mũi trong trường. Riêng chỉ có cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn đứng ở giữa là lần đầu bọn họ nhìn thấy.
Sự xuất hiện của cô ấy làm cho tất cả sinh viên đều nuốt nước bọt căng thẳng. Nhìn tất cả những người đáng tuổi cha mẹ bọn họ đều phải cúi đầu chào cô gái xinh đẹp ấy, dường như trong suy nghĩ bọn họ lại có một cái gì đó vô cùng kỳ lạ.
Tuy nhiên, thứ làm cho toàn bộ các sinh viên sững sờ đó chính là nhan sắc của Linh Nhi. Dùng từ xinh đẹp không thể diễn tả được hết cảnh tượng hiện tại. Dáng người mĩ miều, nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng quyến rũ, khuôn mặt ngây thơ nhưng lại sắc sảo, cộng thêm ánh mắt lạnh như băng khiến cho cô ấy giống như một đóa hoa đẹp nơi băng giá không ai chạm được.
Sự ngây thơ kết hợp cùng lạnh lùng tưởng chừng sẽ không bao giờ xuất hiện, thế nhưng khi kết hợp chúng lại, nó khiến Linh Nhi có một sức hút ma mị khó ai chống lại được.
Linh Nhi giống như một nàng tiên giáng thế, sự xuất hiện của cô như đem một định nghĩa cho cái đẹp trong mắt toàn bộ tất cả mọi người ở đây. Một vẻ đẹp cao quý, sang trọng làm biết bao trái tim say đắm.
Toàn bộ nam sinh đều tim đập loạn nhịp, ánh mắt thẫn thờ nhìn Linh Nhi. Đây mới chính là đỉnh cao của cái đẹp, tại sao trên đời này lại xuất hiện một cô gái đẹp đến mức như vậy. Chỉ cần nhìn thôi mà bọn họ có cảm giác hôm nay chính là ngày may mắn nhất của đời mình.
Lớp học như bị đóng băng, mọi sự chú ý đều tập trung vào một hướng, ánh đèn nhường lại cho Linh Nhi. Từng cử chỉ, hành động của cô ấy chẳng khác nào một ngôi sao hạng A đang biểu diễn cả.
Lâm Thần cảm thấy cả một bầu trời áp lực đang dồn về phía bản thân, cả cơ thể cậu dường như nặng trĩu. Ánh mắt cố gắng nhìn về phía Linh Nhi, đôi môi mỉm cười cố gắng giải thích:
“ Anh...anh chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút thôi!!!”
Câu nói tưởng chừng rất bình thường nhưng lại làm toàn bộ các nữ sinh và nam sinh đều tan nát cõi lòng.
Câu nói của Lâm Thần cũng chính là minh chứng cho việc hai người họ có mối quan hệ không bình thường. Chẳng lẽ... Lâm Thần đã có người trong lòng rồi sao?
Các nữ sinh nghĩ gì thì các nam sinh cũng nghĩ như vậy dành cho Linh Nhi. Dù cho bọn họ biết mình sẽ chẳng thể nào chạm được con người có cấp bậc như cô ấy, nhưng mà giấc mơ đâu có ai đánh thuế, bọn họ dù cho không có cơ hội nhưng cũng không muốn nhìn một cô gái như vậy lại rơi vào tay tên khác.
Bọn họ chưa hết kinh ngạc, Linh Nhi đi từ từ đến trước mặt Lâm Thần, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Thần rồi dùng cúi xuống ngửi ngửi áo của cậu ấy.
“ Có một mùi lạ trên cơ thể !!! Anh lừa dối em??? Anh đã tiếp xúc với con nhỏ nào???” Linh Nhi vẻ mặt không vui, đẩy thẳng Lâm Thần vào tường, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cậu.
Cảnh tượng bá đạo tổng tài của Linh Nhi khiến cho tất cả sinh viên trầm trồ thêm một lần. Không thể ngờ, đằng sau sự lạnh lùng ngây thơ khó ai chạm vào đó lại là một cô gái thích ăn dấm chua như vậy.
Cũng chính vì sự bá đạo của Linh Nhi mà đã làm bao cô gái ước ao ghen tỵ. Nhìn Lâm Thần giống như chú cún con bé nhỏ bị cô ấy đẩy vào tường, trong đầu của các cô không tự chủ xuất hiện những hình ảnh không phù hợp.
“ Nếu mình có thể chạm vào cậu ấy giống như vậy thì tốt quá đi!” Một cô gái khá xinh đẹp với mái tóc xanh đang tự nói thầm.
Lớp học mặc dù có chút tiếng nói nhưng rất nhanh mọi người đều tự biết im lặng, chờ xem Lâm Thần sẽ giải quyết đến như nào.
Ai ai cũng hóng chờ, chỉ có Lâm Thần là cảm thấy hãi hùng kh·iếp đảm khi nghe thấy câu này. Đừng tưởng đây chỉ là một câu hỏi, nó chính xác là lời cảnh cáo dành cho cậu. Nếu như không để cho cô ấy hài lòng thì không biết cậu sẽ phải “trả bài” cho cô ấy trong bao lâu nữa.
Linh Nhi ngày càng siết chặt tay, cậu không dám chần chừ nhanh chóng đáp:
“ Đây...đây là “THẰNG” bạn “vô tình” chạm vào người anh. Mong em đừng hiểu lầm!!! Anh thực sự chỉ yêu một mình em mà thôi!!!”
Cậu nhấn mạnh chứ “Thằng” nhằm nói cho Linh Nhi đó chỉ là con trai mà thôi. Cậu thừa biết là cô ấy sẽ trở nên vô cùng đáng sợ khi biết cậu dính dáng tới nữ giới.
Đúng như dự đoán, cô ấy tạm thời buông tha cậu, tuy nhiên vẻ mặt đầy vẻ khó chịu cùng với câu nói: “ Em không ghen tỵ đâu, em không hề ghen tỵ một chút nào!” khiến cho cậu không biết nói gì hơn.