Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8 : Cái c·h·ế·t của Y Nha Tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 : Cái c·h·ế·t của Y Nha Tử


Y Nha Tử như sắp khóc, hắn biết đó là giọng Qua An, trong lòng có loại cảm giác muốn sống, hắn lắp bắp dường như không nói ra thành lời truyền âm :”Ngươi! Bằng hữu tốt, mau cứu ta ra ngoài! Nhanh mau cứu ta…”

Mặc dù Y Nha Tử với thân xác này cũng không phải là bạn thân chí cốt thật sự của hắn, nhưng chí ít ra ở kiếp này. Hắn được Y Nha Tử đối xử rất tốt, bản thân mình ở thế giới này vốn là một kiếp khác, mặc dù như vậy. Tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng tàn khốc trước mắt, Qua An cũng chỉ biết đứng nhìn, vô tâm vô lực

Một tiếng nói vang vọng vừa dứt, mọi thứ liền trở lại như cũ, mưa phùn bay lất phất làm cho trời đất đồng loạt sa cơ, tưởng như cơn mưa hoá ra là nước mắt..

Một thanh âm quen thuộc vang lên :”Y Nha Tử, là ta. Qua An đây!”

Đúng lúc này mọi thứ như dừng lại, Y Nha Tử trong phút lơ lửng giữa không trung, hắn cảm nhận được mọi thứ như chậm lại, chậm tới nổi hắn còn có thể nghe được tiếng khóc oai oán trong lòng.

Y Nha Tử vừa nghe tới lời này, tâm hắn như c·h·ế·t lặng, từ khoé mi rơi lã chã mấy giọt nước mắt, hắn không sợ c·h·ế·t. Hắn chỉ sợ sau khi đi rồi, Đậu Đậu ở nhà ai sẽ chăm lo cho nàng? Nàng không có ta sẽ sống làm sao?

Y Nha Tử chìm đắm trong màn đêm u tối, u u tịch diệt.

Những giọt sương rơi vô tình thoát ra từ cái khe hỡ trong hốc, đổ ào xuống một toán người khiến cho thân thể đám người này tan chảy, hoá thành một làn cốt khô lâu.

Hắn và đệ đệ vừa đuổi theo Y Nha Tử, vừa cố gắng trốn tránh mấy con giao long, lại đến một toà núi thì gặp phải một đống quái thú khác, những con quái thú này đang chụm lại thành cụm mà đuổi dí Y Nha Tử, bọn chúng vừa thấy hai huynh đệ hắn đã chĩa mũi về hướng hai người, kết quả trong lúc rượt đuổi, Mã Buôn đệ đệ của hắn trượt chân mà té, bị cả đám quái thú bay tới xâu xé máu thịt nát tươm.

Đáp lại thanh âm cầu khẩn đó, Qua An cũng chỉ im lặng, được một lúc sau, lại có một tiếng nói vang lên :”Mạng ngươi đã tận rồi, thật xin lỗi!”

Vụt!

Nói xong, chỉ thấy thân ảnh ấy bay tới bên Y Nha Tử, ôm lấy Y Nha Tử, cả hai bay xuống vựt thẳm.

Grào!

Y Nha Tử đờ đẫn một hồi lâu, nhớ về một tiểu thiếu nữ, đầu cột tóc hai bím. Khuôn mặt khả ái, lúc nào cũng ôm lấy hắn, luôn miệng nói hắn là tướng công, chờ sau này… ta sẽ cưới ngươi… hai năm sau… ở dưới gốc Phượng Vĩ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn từ từ ngồi xuống bóc lấy một lá trà cho vào ấm, nhẹ rót xuống ly nước nói :”Ngươi có điều gì cuối cùng muốn nói với hắn không? Ta có thể lợi dụng một chút thức thần làm trì trệ đi thời gian trong đấy”

Một tiếng thú rống lên, ở ngay mang bên tai Y Nha Tử cảm giác được một cỗ sát khí nồng đậm vụt tới, hắn quay ngoắc nhìn lại, cảnh tượng rùng rợn đập ngay vào mắt hắn, con giao long đôi mắt đỏ ngầu đang há to miệng như cái chậu máu mà cạp tới.

Y Nha Tử lúc này chạy trối c·h·ế·t, đằng sau hắn có tới tận 3 con thuồng luồng màu xám tro đuổi g·i·ế·t, hắn thở hổn hển. Từ trong thân tâm tồn tại một cảm giác sợ c·h·ế·t đến cực điểm, hắn vừa chạy vừa la lớn :”Cứu mạng, cứu mạng… “

"Có thể sao?" - Qua An nghi hoặc dò hỏi.

Một tông giọng lạnh lùng vang lên, kèm theo đó là nỗi oán hận ngút trời. Từ Nghĩa một thân dính đầy máu tươi, tay hắn dường như rách ra thành từng đoạn, hắn mặc kệ những con Giao Long đang thoải mái xau xé từng mãng thịt trên người, hắn mặc kệ cơn đau dày xé trong tâm hồn hắn, trong đầu hắn lúc này chỉ có Y Nha Tử

Chương 8 : Cái c·h·ế·t của Y Nha Tử

“Ngươi còn có lời cuối cùng nào không?” – Thanh Âm lại một lần nữa thốt lên.

Già Su thở ra mấy hơi, hai mắt già nua gỡ ra cái băng gạt màu trắng xuống, để lộ ra một cái tròng nhãn trắng bóc không có lồng đen, lão suy tư nhìn về phía thiếu niên mặc bộ bạch y, cũng chỉ lắc đầu mấy cái. Xem ra số phận của thanh niên này quá thảm rồi, chắc chắn chỉ có con đường c·h·ế·t.

Lão đầu đội nón lá, tóc đuôi gà, nhìn vào khoản không vô định, tay hắn khẽ cầm lấy cành gỗ chỉ tới hướng trên cao nhất, ở đó có một cái lõm đá chìa ra, màu xanh biếc nói :”Tiểu hữu cùng lên đó chơi với ta đi!”

Từ Nghĩa cuồng ngạo quát lớn một tiếng :”Đều là do ngươi! Cùng c·h·ế·t đi!”

Trong lúc thế cục hỗn loạn, Qua An hơi khó chịu nhìn lấy một toán người bỏ của chạy lấy người, mắt hắn láo liết xung quanh tìm lấy thân ảnh bạch y quen thuộc mà không nhìn ra, đúng lúc này trước mắt hắn xuất hiện một lão già. Qua An nhìn kĩ, hoá ra đây là cái lão đầu đội cái nón lá khi nãy? Hắn chưa c·hết ư?

Cảm nhận được vị máu tanh xộc vào trong mũi mình, Y Nha Tử tâm tình như sét đánh, hắn gồng toàn lực dùng hết sức lách mình sang một bên, né tránh đi công kích của con giao long màu xám. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không…. Đậu Đậu, không thể, ta còn phải trở về với Đậu Đậu.. Ngươi không thể!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từng thanh âm thê lương vang vọng khắp toà sơn thạch.

Qua An vốn định nói gì đó, thì bỗng nhiên thân thể hắn nhẹ tên, một tiếng vụt một cái.

“Đừng tới gần đây!” – Y Nha Tử vừa giận vừa sợ hét lên, hắn cầm lấy cây cuốc, quơ loạn xạ nhắm về phía một bầy Giao Long.

Đằng sau một tiếng la thất thanh vang lên, một búm máu tươi nhễ nhãi phun ra như suối, Từ Nghĩa rống giận hét lên một câu xót thương “MÃ BUÔNNNN” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đậu Đậu…hãy chiếu cố nàng giúp ta…”

Chạy đuổi được một đoạn, bằng vào sự lanh lẹ vốn có của mình, Y Nha Tử đã né được rất nhiều cú cạp như trời giáng của con Giao long, mãi tới khi hắn bị cả bầy dồn vào trong đường cùng, đằng sau lưng hắn là một cái hố sâu nhìn không thấy đáy.

Lão đầu ốm yếu ngày nào, một tay đỡ lấy hắn, cầm hắn lên như cầm một cục bông, cực kỳ dễ dàng. Tay hắn giơ hai ngón, ép sát trước ngực, trong miệng lẩm bẩm vài câu : “Di” (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ Nghĩa đầu tóc rối bù, hai mắt chằn chịt tơ nhện nhìn về phía Y Nha Tử mà nghiến răng nghiền lợi nói :”Đều là do ngươi, tên s·ú·c sinh!”

Qua An nghe vậy, trong lòng như lửa đốt, hắn hận bản thân còn quá yếu kém. Không thể cứu bạn mình thoát khốn, bàn tay hắn báu lại làm rách đi mấy mảng da, máu tươi cũng vì thế mà nhỏ xuống đầm đìa.

Một bên Qua An đứng từ trên chòm đá xanh biếc cùng với lão đầu, tâm tình hắn cũng bức rức khó chịu, khi chứng kiến cảnh tượng Y Nha Tử đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn không kìm lòng được quay sang lão già hỏi :”Già Su tiền bối, ngươi có thể xuất thủ cứu giúp bằng hữu ta được không?”

Trong một khoản khắc, đâu đó trong tim hắn gợi lên một sự đau xót tới cạn lòng, hắn nhớ về hình bóng một tiểu thiếu nữ, vẫn đang ở nhà chờ hắn. Chỉ cần hai năm sau nữa thôi, nàng sẽ trở thành vợ hắn, cùng sống với hắn tới răng long đầu bạc.

Đáp lại thanh âm cầu khẩn đó, lão đầu cột tóc đuôi gà chỉ thở dài một tia ảo não nói :”Trước lúc đào mỏ, ta có thể cứu. Nhưng hiện tại xem ra không thể, bản thân hắn từ sau khi chạy tới tế đàn đã vô tình tiến tới Lĩnh Vực Cấm, nếu là ở đó thì ta cũng vô pháp cứu hắn”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8 : Cái c·h·ế·t của Y Nha Tử