Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7 : Thuồng Luồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7 : Thuồng Luồng


Mã Buôn vỗ vỗ lên bả vai lão đầu, cười khoái chí nói :” Không cần khách sáo, cố gắng đào nhiều nhiều một chút”

“Hắn cướp đoạt của ngươi đấy, đừng tin hắn”

Ầm ! Ầm !

Một người thanh niên mặc hắc bào, lơ lửng trên trời, từ hai ngón tay ẩn hiện một chút uy quang thuật pháp, môi hắn thâm quần, gương mặt có một chút tự phụ. Hắn nhẹ ngoáy đầu về hướng một người thiếu niên khác khẽ nói: “Tài Hoàng Đạo, chuyện này chắc cũng có ngươi một phần?”

Tài Hoàng Đạo trông thấy mấy người khác vẫn còn đang bị mấy con thuồng luồng con dí chạy đuổi g·i·ế·t, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, từ khoả bàn tay hắn loé lên một tia sáng. Một khoả niệm châu bay ra, toé ra một ánh hào quang gom hết tất cả Tinh Thạch, hắn làm rất nhanh rồi mau chóng rời đi.

Sau vài giây ngắn ngủi, mấy trăm người mới lấy được một tí hơi mà cử động, bọn họ bỏ hết mọi cuốc sắt mà chạy tán loạn.

Một thiếu niên còn vừa làm việc vừa ca hát, giống như sau ngày hôm nay. Hắn chính thức trở nên giàu có, làm một đại phú hào uy danh đỉnh đỉnh.

Những đệ tử của Xích Tử Tông, chỉ kịp ú ớ kêu lên vài tiếng, một đạo Huyết Tự xuyên tới mang theo đâu đó mấy tiếng kêu gào âm u, từ những con ác quỷ vọng lại, cả đám bị hút khô thành những cái xác.

“Qu…quái vậttttt” – Tên thiếu niên ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút máu, hắn ngây dại nhìn lấy thân thể đại ca mình bị ngoặm ra từng khúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này đã không còn một tiếng cười đùa nào nữa, thay vào đó là một sự tĩnh mịch đến lạ thường

Vài con thuồng luồng nhỏ bị thương nằm xuống, trong mắt chúng vẫn còn mở đao đáo nhìn chằm chằm vào người thiếu niên mặt áo màu tím.

Tài Hoàng Đạo mở miệng nói :”Xông việc rồi, thì cút đi. Ở Tam Quan Trục sẽ là số phận cuối cùng của nàng”

Những người khác lúc này chân đã mềm nhũn, hầu như không còn sức lực mà chống cự, bọn họ cùng lắm chỉ là những Phế Tinh đệ tử, chịu trách nhiệm trong coi mấy khu vực ở đây, ngoài học được mấy thứ phép thuật sơ cấp ra, họ cũng không có khả năng chống cự lại đám người này.

Một tráng hán trùm khăn đen quanh trán tươi cười nói :”Haha! Phát tài rồi!

Một đám người hốt hoảng dẫn lực bay tới, bọn họ trong thấy hàng đống xác c·h·ế·t nằm la liệt ở dưới mặt đất mà không kìm được sợ hãi, lạnh toát cả mồ hôi.

Qua An tiến lên phía trước, hắn thẳng tay giựt lấy cái túi da từ phía Từ Nghĩa, đưa về cho phía lão già nói :”Phải! Của ngươi đây”

Ầm!

Lẹp bẹp! Lạch Cạch!

Đất đá bắt đầu đổ xuống một ngày nhiều hơn, từng tảng hàng sương ẩm ướt tồn đọng trên cao, nay bị dư chấn làm rung nứt, từng dung dịch màu trắng bắt đầu tuông rơi ào ào xuống mặt đất… hình thành ra những vết lõm to tướng, toả ra khí nóng bức người.

Cuốc sắt cán dài, lại nhọn hoắc, thoang thoảng có tiếng gió vút qua bên tai Qua An, hắn nhẹ người né qua, kinh nghiệm chiến đấu từ mấy chục năm trước bộc phát, chỉ bằng một cái lách người, thân thể hắn nhẹ tênh theo làn gió, từ khuỷa tay nổi lên một làn gân xanh, hắn giận dữ bổ ngang về phía 3 người tráng hán trước mắt. Một tia máu tươi bay lên, một người nằm xuống.

Nghĩ đến điều đó, thiếu niên thoạt chừng 15 tuổi không kìm được, hắn quay lên tính nói một điều gì đó thì đột nhiên hắn nghe một âm thanh.

Từ Nghĩa tức giận tới run người, mắt hắn đằng đằng sát khí ngó tới Y Nha Tử và Qua An trầm giọng nói :”Các ngươi thích xen vào chuyện của người khác?”

Có hai người thanh niên, một người bận khố ôm đen tuyền, một người bận khố ôm tía tô. Không phải Từ Nghĩa và Mã Buôn thì là ai? Cứ hễ lão ta đào được quặng nào, đều bị hai anh em này cuỗng đi mất

Qua An cũng không để tâm vào chuyện này, nếu thật sự đã xuyên không qua một thế giới cổ đại, luật pháp chưa hiện hành, đương nhiên việc chém g·i·ế·t là có thể xảy ra, bởi vì thế hắn cũng không ngại một quật bổ thẳng nát đầu mấy người.

Một con thuồng luồng cánh ngắn, mang xanh, vẩy sắc, hai mắt to tròn. Thân dài hai mét, to chừng một mét, đang ngoe nguẩy giương hàm răng sắc nhọn của mình cạp thẳng vào đầu tên tráng háng, tiếng máu tươi bắn ra, phụt lả tả trên khuôn mặt gã thanh niên mới lớn.

Bóng dáng hai thanh thiếu niên, một người mặc áo vàng caro và một người mặc bạch y đi tới.

3 người còn lại dường như nhận được hiệu lệnh của một tên đầu sỏ, bọn chúng dàn ra một khung. Mỗi tên cầm cái cán cuốc dài, lần lượt nhào tới muốn bổ c·h·ế·t tươi Qua An

Mã Buôn một bên âm thầm cười lạnh, hắn lên tiếng nói :”Là ta đang giữ dùm cho ngươi, chờ ngươi đào xong. Khi về ta sẽ cho người mang tới đưa cho ngươi”

Một tiếng động kinh thiên vang lên, kèm theo đó là một vết nứt dài đứt toạt, sơn thạch bắt đầu rung chuyển dữ dội, ở bên Trong Tam Quan Trục bắt đầu xuất hiện những con thuồng luồng màu xanh lam, tuy lần này khá nhỏ, nhưng bọn chúng rất đông. Từ sâu vết nứt hư không mà tuông trào ra như một con mưa đổ xuống

Những con Giao Long biến dị, làn da lam tuyền sần sùi, thân nó rất dài, lại có đuôi, trước đuôi lại có mấy cái chân nhìn không ra hình thù, chúng bắt đầu ngoi ra từ sâu trong hóc sơn thạch, vừa nhìn thấy đám người. Chúng nó rú lên một tiếng, từ trong miệng nhe ra hàm răng như cái chậu máu. Phi tới tạp vào mấy người gần đó…

“Quái vật… cứu mạng!”

Tiếng la thất thanh át luôn cả tiếng thú kêu, từng người từng người bị những con thuồng luồng thoả sức cắn nuốt, vùng sơn thạch hoá thành cơn mưa máu lấm tấm trải dài trên nền đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người khác, rối rít kêu lên :”Mau… mau bẩm báo cho Quản Sự”

Hai Địa không nói gì, lẳng lặng biến mất. Để lại một mình Tài Hoàng Đạo (đọc tại Qidian-VP.com)

“G·i·ế·t người, g·i·ế·t người rồi” – Một vài người quan chiến ở xa hét lớn

Hắn xoa xoa tay nhìn về một bễ cẩm thạch màu nâu đỏ chất lên thành gần bằng một cái ghế, trong miệng nuốt một ngụm nước bọt thèm thuồng, tính ra đi chung như thế này chỉ cần khiêng đồ phụ, ta cũng có phần. Hắc hắc.

Ở Nhị Quan Trục, không khí thoáng vui tươi hơn trước, đây là chỗ lực lượng lao động tốt nhất. Thanh niên trai tráng đều rất khoẻ mạnh, nguồn lực sản xuất cực kì dồi dào

Một tiểu tử ngã quỵ xuống đất, cất ra tiếng khóc nấc :”Ng..nguy rồi… là người từ Xích U Tông”

“Thằng c·h·ó!” - Từ Nghĩ chửi lên một tiếng, trên người hơi loạng choạng lùi lại một chút phía sau, hắn cảm nhận được từ trong lòng ngực truyền đến một tia nhức nhối khó tả, trong lòng cắn răng một cái, quát lớn :”Đập c·h·ế·t mẹ chúng nó cho ta!”

Thiếu niên đứng ở giữa, tóc chẻ hai mái, trên mặt toả ra uy áp cái thế, dung mạo không tỳ vết, giống như một thiếu nữ, hắn hơi nhếch mép nói : “Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Hai Địa à!”

“Aaaaaa…. Không….”

Những người ở đây, ai cũng nhìn ra hành động cướp đoạt trắng trợn của đám người này mà không ai dám lên tiếng, vì bọn chúng đi theo một nhóm, lại rất ngông cuồng nên cũng không ai dám vọng động.

Bất chợt lúc này Mã Buôn nghe một âm thanh quen thuộc vọng từ đằng sau hướng tới.

Đúng lúc này, một đạo huyền quang bắn tới mang theo một tiếng như xé gió.

Từ Nghĩa chỉ vừa dứt lời, Qua An không nói không rằng, hắn tung người lên trước, một chân duỗi thẳng đạp về phía Từ Nghĩa

Đúng lúc này, từ ở giữa hư không nứt ra một cái thông đạo, từ thông đạo lại xuất hiện ba cái thân ảnh.

Một bên Y Nha Tử, bị Mã Buôn vây lại, Y Nha Tử luốn cuốn tay chân cầm lấy cán sắt quơ loạng xạ, kết cục không tự chủ mà té xuống đất, hắn bị Mã Buôn rượt đuổi chạy một vòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một thiếu niên kế bên, nhìn rất nhỏ con, dung mạo thoáng y hệt tráng hán cũng cười rộ lên nói :”Đại ca thật giỏi, hết hôm nay chắc cũng phải đào ra thêm được mấy cân!”

Lại một mớ đóng khoáng thạch nứt ra, lão xoè bàn tay nhăn nheo bám lấy. Lại cho vào trong túi, đột nhiên lão hơi ngẩn ra, cảm thấy ở trong cái túi da mình không còn khoáng thạch nữa.

Cả đám người đang ẩu đả chấn kinh bên tai, nhìn thấy lít nha lít nha mấy con giao long, hình dạng giông giống mấy con cá sấu đang bò loe ngoe há hàm răng sắt nhọn tiến về phía bọn chúng.

Chương 7 : Thuồng Luồng

Lão đầu ho khằn khặc mấy tiếng, giọng hơi run rẩy. Một cuốc lại vồ xuống tảng đá thô.

“Thứ gì đây… không”

Cành! Cạch!

Từ Nghĩa, Mã Buôn, Y Nha Tử, Qua An vừa thấy những con quái thú có hình thù kì dị này thì lặp tức chấn kinh, sợ hãi, bọn họ cũng không còn quan tâm tới chuyện đánh nhau nữa mà tìm đường chạy trốn.

Lão đầu nhận lấy cái túi da, trong lòng cảm kích, gật đầu mấy cái rồi mất tích.

Suốt mấy canh giờ, ta nhớ rằng mình đã đào rất nhiều quặng thạch ở đây mà ta! Tại sao giờ kiểm tra lại không thấy nữa!

Lão đầu mở ra một nụ cười hoà ái, hắn nhìn vào một khoản không vô định nói :”Đa tạ, đa tạ. Không nghĩ trên thế giới gian này vẫn còn có người tốt như vậy”

Đây chính là Ấu Thể bản nguyên của hắn, một loại Huyết Mệnh cấy vào cơ thể, dùng chính huyết tươi của bản thân để lớn mạnh hơn.

Nhìn cảnh tưởng máu me đầm đìa trước mắt, Mã Buôn buông lỏng Y Nha Tử, hai mắt nhìn lấy Từ Nghĩa, hắn vội nói :”Cùng lên, g·i·ế·t hắn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phập!

Phập Phập!

Lão già đội nón lá hơi khựng lại, hai mắt mù loà nhìn vào một cái khí tức thanh thuần nói :”Thật vậy sao? Những người này đã lừa gạt ta sao?”

Hắn được phân công khinh vác đồ vật hộ cho mấy người thanh niên, tự nhiên cũng không cần làm việc gì nặng nhọc, chỉ cần vác mấy gánh công cụ đi theo, tuỳ thời châm miếng trà, rót miếng nước thế là thu được hơn chục khối Ngân Thạch, ai lại không muốn?

Hai Địa cười gằn một tiếng, hắn tuỳ thời lướt sang mấy gã thiếu niên áo tím, mắt cũng không thèm nhìn một cái, trên người phía bên phải ẩn hiện một viên hồng ngọc lấp lánh hình tứ giác.

Tiếng tí tách từ những giọt sương vẫn còn đang rơi xuống mặt đất, ở trong sơn thạch, cách khu Tam Quan Trục không xa, một lão già đầu đội một cái nón lá, râu tóc bạc phơ, ở giữa thắt lưng có một cái vỏ kiếm, điều kỳ lạ ở đây là vỏ kiếm lại không có ruột kiếm, hắn chỉ vỏn vẹn treo một nhánh cây nhỏ kế bên, giống như là một cây gậy để chống, trên mắt lão được phủ bởi một tấm vải màu trắng, trông giống một người mù

Từ Nghĩa, Mã Buôn từ suốt quá trình vào Ma Tam Quan tuyệt cũng chẳng làm gì, chúng dựa vào 5 người lực lưỡng mà đi trấn lột, cướp đoạt được một số cũng kha khá.

Huyết nhục biến thành một vũng máu, đọng lại thành một cổ khí huyết đen tuyền, hoá thành Huyết Tuyền bay tới bên người Hai Địa và bao bọc lấy Ấu Thể của hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7 : Thuồng Luồng