Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 132: Hoàng Liên Sơn, Phan Xi Păng, Thanh Sơn.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Hoàng Liên Sơn, Phan Xi Păng, Thanh Sơn.


"Thế nhưng hai tộc đã ngưng chiến từ lâu, bên bờ phía Tây cũng dần xuất hiện huyện thành cùng thôn trấn của Nhân Tộc, một trong số đó chính là Tùng Lâm."

Nàng còn nói một chút bí văn ngoài lề, nếu có đệ tử muốn tấn thăng làm chân truyền của Thuận Thiên Kiếm Tông, thiên phú rất trọng yếu, nhưng còn phải vượt qua mấy tầng khảo nghiệm.

Phải nói một câu dễ thủ khó công. Nếu như quân địch không có cường giả cấp bậc Yêu Thánh đến đây, đừng hòng phá được thành." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nơi cao nhất rơi vào khoảng 3 vạn thước so với mực nước biển, xứng đáng là nóc nhà của Đại Việt, được đời thứ hai Sùng Đế ban cho cái tên đỉnh Phan Xi Păng, hiện tại chính là tổng bộ của Thuận Thiên Kiếm Tông."

Còn có một chút thông tin Chân Lý hỏi được từ đám Tuần Bộ Ti, hắn không có nói cho Linh Nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba vạn mét...Cực hạn vận động cũng không chơi liều mạng như vậy, Chân Lý thật tò mò, người bình thường thật sự có thể leo lên sao?

"Phủ Thanh Sơn đã có từ rất lâu đời, theo sử sách ghi chép, đây chính là một trong những căn cứ tuyến đầu tại thời kỳ kháng chiến Yêu Tộc.

Lại thêm tín đồ ở đây ít nhất đều có Kiến Tập tu vi, trâu bò cũng không ngoại lệ, vô hình trung đẩy nhanh tốc độ di chuyển. Chỉ sau khoảng một canh giờ, đội xe đã bước ra khỏi cánh rừng.

Một lát sau, bên ngoài vẫn là gió rét thổi vù vù, ở trong đội xe, không khí lại ấm áp tựa như mùa xuân.

...

"..."

Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.

"Ừm..."

Nhưng hiện tại, điều này chẳng liên quan gì tới Chân Lý, hắn tiếp tục vừa đi vừa chỉ trỏ, giải thích cho đồ nhi:

Hiện tại, nàng đang đứng trước ngã ba của cuộc đời, cảm thấy vô cùng khó khăn trong việc lựa chọn giữa giữa đồ ăn ngon và sự nghiệp.

Chân Lý nghĩ vậy, nhưng trong lòng cũng không chắc chắn cho lắm:

"Sau đó dựa vào địa thế, bố trí Chuẩn Lục Giai Thanh Sơn Đại Trận, lấy địa mạch chi khí làm nguồn năng lượng cung cấp vận hành.

Đầu giờ chiều, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường.

Khổng Linh Nhi cái hiểu cái không, nhưng chỉ là nghe thôi cũng cảm giác rất lợi hại: "Sư phụ, vậy trong thành có đồ ăn ngon gì không?"

"Hồi còn trẻ, gia gia đã từng đi qua Thanh Sơn, nhớ được trong chợ lớn có khu phố ăn vặt, bán nhiều loại bánh trà thơm ngon, xôi bảy màu, thịt trâu gác bếp, cơm lam, thịt sấy khăng gai..."

"Chỉ tính riêng trong phủ thành, cũng có khoảng 50 vạn người, gấp 5 lần dân số trong cả một huyện."

Cô bé trầm trồ thán phục, tay nhỏ ôm chặt Thỏ Ngọc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ kính sợ không hiểu.

Hắn trước giờ luôn rộng rãi trong chuyện tiền nong, dù sao chỉ là chút tục vật, muốn liền thì có thể tùy thời kiếm về. Nói một câu thì là: "Chỉ cần ngoan, cái gì cũng có."

Lại nói về dãy Hoàng Liên Sơn, bởi vì địa thế hiểm trở, nhiều nơi còn hình thành trận pháp tự nhiên, thậm chí có nơi Võ Thánh lạc vào cũng phải chật vật một phen.

Bởi vì phủ thành đã ở trước mặt, đám người không cần tiết kiệm lương thực nữa, mở ra ăn một lần no nê, dẫn đến hiện tại hành lý cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Cơ thể mỗi người đều tỏa ra nhiệt lượng, kèm theo từng cỗ khí tức khô nóng. Hắn điều chỉnh thử một chút, liền tìm tới nhiệt độ cùng độ ẩm phù hợp.

"Ừm, là rất lớn."

Đây đều là thông tin hắn biết được thông qua trò chuyện với Sùng Tuyết.

Không còn đại thụ che chắn, gió thổi phảng phất từng thanh đao sắc bén, quất vào da mặt mọi người vừa buốt vừa rát.

Ngọn núi cao nhất ở Lam Tinh mới chưa tới vạn mét so với mực nước biển, nhưng cho dù là hắn sở hữu sức chịu đựng biến thái, cũng khó khăn lắm mới chinh phục được.

Đám trẻ cưỡi trâu thích ý cười đùa, Linh Nhi cùng Thỏ Ngọc cũng ngồi trên lưng con trâu to nhất, ánh mắt tò mò ngắm nhìn về hướng tiền phương.

Hắn đang giảng giải chủ đề liên quan địa lý cùng lịch sử, Linh Nhi lại nhảy sang hỏi văn hóa ẩm thực. Phương thức tư duy của nàng có đôi khi không được bình thường cho lắm.

Cầu đánh giá, cầu comment, cầu hoa tươi, cầu gạch đá.

Chỉ gặp một dãy núi nguy nga, đồ sộ, kéo dài bao quát toàn bộ tầm mắt.

Công năng chủ yếu là phòng hộ cùng trấn áp, ngoài ra còn có chức năng phụ như huyễn trận, khiến người khác nhìn từ phía ngoài không khác gì núi bình thường."

Hơn nữa, Chân Lý thường nghe, "dùng nghèo khó để dạy con trai, dùng giàu sang để nuôi con gái."

"Nơi chúng ta cần đến chính là tòa đại sơn trước mặt, Thanh Sơn, cao hơn ba ngàn mét, chỉ là một trong vô số ngọn núi của dãy Hoàng Liên Sơn.

Nữ nhân lớn lên ở trong môi trường vật chất đầy đủ, sẽ ít bị những thứ bên ngoài hào nhoáng cám dỗ. Khổng Linh Nhi đường đường là Thánh Nữ tương lai, có hơn vạn lượng tiền tiêu vặt không quá đáng đi?

Chân Lý đột nhiên bị hỏi làm cho không nói.

"Với lại, con bé là đứa nhỏ rất hiểu chuyện, chắc hẳn là sẽ không tiêu hoang phung phí đâu, nhỉ?"

"Oa..."

Được rồi, yêu nghiệt đặt ở đâu cũng là yêu nghiệt, coi như nàng lợi hại."

Vừa nãy mọi người ở trong rừng, bị cây cối che khuất đi tầm mắt. Hiện tại, toàn bộ khung cảnh đều bày ra ở trước mặt, khi nhìn vào không khỏi khiến người ta cảm thấy bản thân mình nhỏ bé.

"Qua mùa đông này, Linh Nhi sẽ lên 8 tuổi, cũng coi như học sinh tiểu học thâm niên, đã đến lúc để cho nàng học được cách sử dụng tiền tệ rồi."

Cho nên nói, nếu như để trận pháp qua một bên, một mình Chân Lý là có thể treo lên đánh toàn bộ.

"Các tửu lâu ở trong nội thành cũng có mấy món ăn đặc sắc, đều lấy yêu thú làm nguyên liệu. Tỉ như Hắc Kê, rượu ngô, rượu san lùng, rượu táo mèo, cá hồi vân, thịt lợn cắp nách, thắng cố....nhưng bán rất đắt.

Dù sao cường giả đều muốn tới lăn lộn ở những thành thị sầm uất, ai thèm đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ?

"Sư phụ, gia gia, thật lớn!"

Kiếm Tông đến giờ vẫn chưa bị thất truyền, quả thật là mộ tổ bốc khói xanh.

Bản thân Sùng Tuyết cũng đang thử sức với cửa ải này, cho nên lần cuối cùng hai người nhắn tin, đã là hai hôm trước.

Nếu Chân Lý biết Linh Nhi đang nghĩ gì, nhất định sẽ cười nàng thật trẻ con, bởi vì người trưởng thành đương nhiên là muốn cả rồi.

Chương 132: Hoàng Liên Sơn, Phan Xi Păng, Thanh Sơn.

Đây là một khối phong thủy bảo địa, đừng nhìn nó bên ngoài bình thường, thực ra phủ thành được xây dựng tại trong lòng núi, phần đỉnh cũng được khoét bỏ thông sáng."

Mấy ngày nay, hắn vẫn không ngừng quan sát Bạt Nô, đã thành công học được thuật thức mô phỏng sự tỏa nhiệt. Chỉ thấy Thánh Lực phun trào, tạo thành vài đạo hóa thân, nhưng lại lập tức tiến vào trạng thái tàng hình, phân tán bao quanh đội xe.

Dù sao hắn vừa đến, cũng chưa kịp tìm hiểu về ẩm thực và con người địa phương. Những khía cạnh này là không thể đánh giá qua tin đồn, mà chúng ta phải trải nghiệm qua, mới có thể cho ra khẳng định. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thời tiết dần chuyển biến xấu, thậm chí bắt đầu có tuyết nhỏ rơi, khiến không khí đã lạnh lại càng thêm lạnh, nhưng điều này không làm khó được Chân Lý.

Chân Lý mỉm cười, gật đầu giải thích:

Hô____!

Đó là hiện tại, trong Thanh Sơn thành cũng không có Đại Tông Sư tọa trấn. Mạnh nhất trong đó chính là Bạch Tri Phủ, cùng với lão tổ của một chút thế lực nhị lưu, tu vi chỉ có Tông Sư đỉnh phong.

"Nó tên là dãy Hoàng Liên Sơn, địa thế vô cùng hiểm trở, trải dài khắp khu vực biên giới vùng Đông Bắc, tựa như một bức tường thành tuyên cổ bất diệt, ngăn cách ở giữa Đại Việt và Vạn Yêu Quốc."

Trong đó, có một khảo nghiệm là phong ấn toàn bộ tu vi, chỉ dùng thân xác phàm thai leo lên trên đỉnh Phan Xi Păng. Có Võ Thánh tự thân làm giám khảo, sẽ không một ai có thể ăn gian.

Nhưng mà đợi Chân Lý tỉ mỉ nghĩ lại, "Sùng Tuyết có Tiên Thiên Ngọc Cốt, còn thật có khả năng leo lên thành công.

Khổng Linh Nhi càng nghe, hai mắt càng tỏa sáng, chợt sờ sờ cái nhẫn trong tay, rồi vẻ mặt lại lâm vào xoắn xuýt.

Nhưng mà hôm trước, Linh Nhi từng lẽ thẳng khí hùng tự tuyên bố trong lòng, muốn dùng bọn chúng làm vốn khởi nghiệp, kiếm thật nhiều tiền để nuôi gia gia và sư phụ.

Chẳng qua, lúc mà hắn đọc được điều đó, trong lòng không nhịn được chửi bậy: "Mẹ nó, thật khủng khiếp!"

Hơn nữa, còn chọc đúng vào điểm mù của Chân Lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có cường giả cùng phú gia mới có thể thường tới thưởng thức...Ta cũng chỉ là từng nếm qua chút hương vị, đến giờ đã không nhớ nổi như thế nào, chỉ biết rất ngon." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhân Yêu hai tộc từng nhiều lần nhấc lên chiến tranh, nhưng Yêu Tộc đại quân lại chưa bao giờ vượt qua được dãy núi này. Muốn tiến công vào lãnh thổ Đại Việt, chỉ có thể đi đường vòng, hoặc thông qua lối đi an toàn duy nhất, đã bị Nhân Tộc chiếm đóng.

Tại lúc Chân Lý đang trầm tư, Khổng Húc bên cạnh chợt lên tiếng:

Đây là nhẫn trữ vật của Hoàng Tôn, bên trong có Chân Lý cho nàng tiền tiêu vặt, chính là vàng bạc cùng ngân phiếu, đủ để người bình thường ăn cả đời không hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Hoàng Liên Sơn, Phan Xi Păng, Thanh Sơn.