Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 136: Cổ chiến trường gặp gỡ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136: Cổ chiến trường gặp gỡ.


"Không có gì, huynh có đồng đội không?"

...

Cảm ơn vì đã ủng hộ tác nha! (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh niên tiện tay vung kiếm, chém g·iết chuột lớn, sau đó phi tốc lao về phía hậu phương.

"Ta không có."

Ta có một kiếm lắc đầu đáp, đồng thời đứng dậy phủi đi bụi bẩn trên quần áo.

"Được!"

"Hì hì, huynh quả nhiên là người tốt."

Nàng không rành đánh đấm, luôn mong có một cái đùi lớn để ôm, hiện tại, đùi lớn chẳng phải đang ở ngay trước mặt đây sao?

Dù sao Trì Dũ Thuật cấp thấp hiệu quả không tính nổi bật, không hơn đan dược là bao. Chỉ khi nào đạt đến cấp 3, mới mang hiệu quả Đoạn Chi Tái Sinh, lúc ấy lại mua sau cũng không muộn.

Thanh niên yên lặng suy nghĩ một chút, liền cũng không già mồm: "Nói rất có lý, nếu như ta không may c·hết rồi, vậy chẳng phải cố gắng trước giờ đều là lãng phí?"

Cô gái vui mừng chạy chậm đến, xòe ra bàn tay tinh xảo trắng nõn, bắt đầu thi thuật.

Sau mỗi lần chữa trị, nàng sẽ được thanh toán một bút điểm kinh nghiệm, đây là được thỏa thuận trong phần giao dịch cá nhân từ trước, không thể không trả.

/Bé thỏ thích ăn cỏ/ hai mắt tỏa sáng hỏi.

Nhưng mà cô gái lại nói: "Huynh chính là cái tên suốt ngày lảm nhảm trên Thần Võng, nói 'nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của ta' sao?"

Hắn trầm mặc, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, trở thành kiếm tu vốn là giấc mộng của hắn, thêm chút khẩu hiệu khích lệ bản thân thì làm sao rồi?

"Đa...đa tạ huynh cứu giúp."

"Đợi đã, huynh muốn đi đâu? Huynh còn đang b·ị t·hương đấy, để ta chữa trị cho..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù kiếm lời không nhiều lắm, nhưng tạm thời vẫn đủ dùng, nàng dự tính qua chút thời gian là có thể lên cấp.

"Ừm, chính là tại hạ."

Đêm đã khuya.

Tại lúc đám người của thôn Bánh Đúc đang say giấc nồng trong chăn ấm đệm êm, thư giãn sau một chuyến đi đầy căng thẳng và mệt mỏi, thì ở huyện Tùng Lâm.

Thanh niên lầu bầu mấy câu, thả cô gái xuống đất, sau đó quay người rời đi, dự định tiếp tục chiến đấu.

Bình thường, số lượng kỹ năng của một người là có hạn, kinh tế cũng có hạn, cho nên đa số người sẽ lựa chọn mua Thần Thuật chiến đấu hoặc phòng ngự, sau đó dùng đan dược trị thương thay vì Trì Dũ Thuật.

Cô gái nhìn ngực thanh niên vẫn đang rỉ máu, v·ết t·hương có vẻ khá nặng, thậm chí sâu tới tận xương, vội vàng gọi lại.

Có thăng cấp hay không, đối với nàng không quá quan trọng. So với sức mạnh, quyền lực, hay tài phú, nàng càng trân quý sinh mệnh cùng cuộc sống bình thường, những thứ vốn là xa xỉ đối với nàng trước đây.

Keng!

Hắn mở miệng hỏi dò: "Chúng ta kết bạn chứ? Khi có đủ điểm kinh nghiệm, ta sẽ chuyển lại cho ngươi."

Bé thỏ thích ăn cỏ nghe có người nói nàng gian thương, lập tức thở phì phò không vui, nhưng sau đó liền lập tức phì cười: "Phốc! Hì hì hì."

Giá cả rất phải chăng, lại cực kỳ giúp ích cho người khác, có được hay không?"

"Cô nương cười cái gì?"

Trong một bãi cổ chiến trường nào đó, khung cảnh rầm rộ tựa như đang đánh trận, trên thực tế cũng là như vậy. Nơi đây hội tụ với quy mô hơn vạn người, đang điên cuồng chiến đấu, thu gặt sinh mệnh của Bạt Nô.

Cho dù xuất hiện Tam Giai Bạt Nô, cũng sẽ bị mấy vị Thần Sứ vây công đến c·hết thảm. Mọi người nhìn chung còn tính hòa thuận, dù sao cứ có đóng góp là sẽ được Máy Chủ chia phần, sẽ không xảy ra trường hợp đoạt quái hay gì cả.

"Được rồi, dừng lại ở đây đi. Cũng không hiểu ngươi một cái quân y lao lên chiến trường chính làm gì không biết?"

Ta có một kiếm thầm nghĩ, "Mình đã nổi danh vậy sao?"

Đám võ giả giỏi đánh cận chiến, lao lên tuyến đầu, vung vẩy v·ũ k·hí trong tay, đạp xuống bộ pháp dưới chân, triền đấu cùng quỷ vật.

"Vậy chúng ta lập nhóm đi, huynh chiến đấu, ta làm phụ trợ. Ta cũng không muốn chia phần quá cao, chỉ cần đủ sống là được rồi."

Đã thế mọi người lại còn theo dõi trực tiếp, thấy được sức mạnh của các vị tiền bối cùng với Đạp toái tinh thần. Đám tín đồ càng thêm điên cuồng, liều mạng như lũ thiêu thân, muốn quậy tung cả khu cổ chiến trường.

Ta có một kiếm: "..."

Vết thương như vậy, với thể chất của hắn tất nhiên tạm thời có thể gánh được, nhưng nếu như tại thời điểm mấu chốt phát tác một cái, hậu quả có chút không tưởng tượng được.

Dù sao Chân Lý Thần Đạo là một hệ thống sức mạnh rất đặc biệt, chỉ cần cố gắng liền sẽ có thành tựu, số lượng nhiều là một loại ưu thế rất khó san bằng.

Chuyện phải kể đến mấy ngày trước, một tiểu đội tên là Những Người Anh Em Thiện Lành đã phát hiện nơi đây. Nhưng có lẽ, bọn hắn cảm thấy một mình nuốt không trôi toàn bộ cổ chiến trường, liền mời một số đội ngũ khác phối hợp.

Ta có một kiếm không hiểu sao có chút buồn bực, lại có chút buồn cười.

Nhưng mà nếu như trong chiến đấu b·ị t·hương quá nặng, không có thời gian hoặc thậm chí không có năng lực luyện hóa đan dược, lúc này mới có đất đặt chân cho những người như nữ quân y.

Ta có một kiếm trước đây kinh lịch qua một lần bị phản bội, cho nên hắn khá kỹ tính trong việc kết giao bằng hữu, hiện tại số lượng càng là không quá một bàn tay.

Hắn cũng không để ý bản thân bị sờ ngực, chỉ cho là quân y đang kiểm tra miệng v·ết t·hương cho mình. Trong lòng hắn thầm nhủ, "Trì Dũ Thuật dùng thật tốt, đợi lên cấp rồi dư giả, ta quyết định mua thêm cái này."

Sau một hồi dây dưa, vừa đạp lên bộ pháp tinh xảo tránh né, vừa thi triển Hỏa Vũ Toàn Phong lĩnh ngộ gần đây, cuối cùng hắn lấy đại giới là bị trọng thương ở ngực, thành công chém g·iết Bạt Nô, giải cứu mỹ nhân.

Trả tiền hay không cũng không quan trọng, chủ yếu nam nhân trước mặt này xuất thủ cứu người, chứng tỏ hắn trong lòng mang hiệp nghĩa. Có thể kết bạn với người như vậy, quả thực là sự tình khiến nàng cao hứng.

Một thanh niên cầm kiếm, nhìn thấy có Bạt Nô từ phía sau đánh lén một vị quân y, hơn nữa con Bạt Nô này còn là Oán Linh đỉnh phong, liền lập tức nhanh chóng lao tới ứng cứu.

Ta có một kiếm: "..."

Ban đầu mọi chuyện rất tốt, các thành viên tham gia thăng cấp vùn vụt. Nhưng mà trên đời này, không có bức tường nào không lọt gió.

"Cái gì gọi là gian thương? Cái gì gọi là đồ vật linh tinh?

"..."

Từng tiểu đội phối hợp lẫn nhau khá nhịp nhàng, vừa xem liền biết đây không phải lần đầu tiên họ làm như vậy.

Cô gái thấy mình thành công gây được sự chú ý, liền vội vàng chân thành nói, "Ta có thể trị miễn phí cho huynh, xem như trả ơn cứu mạng vừa rồi."

Xoẹt!

Thanh niên giật mình quay người lại, một mặt ngạc nhiên: "Cái gì?"

Trái lại, hắn cũng phát giác dị thường: "Cô nương hóa ra chính là Bé thỏ thích ăn cỏ? Gian thương chuyên môn giao bán đồ vật linh tinh ở trên Thần Võng?"

Bé thỏ thích ăn cỏ tự tin nói, thao thao bất tuyệt về mình có ích thế nào, lại giảng về các tổ đội nổi tiếng gần đây. Nàng làm buôn bán nhỏ, cho nên cũng có con đường thông tin của riêng mình.

Hắn rất muốn biện hộ một phen, hết lần này tới lần khác không nói ra được cái gì, dù sao đến bản thân hắn nghe cũng cảm thấy có lý, chỉ đành giữ trầm mặc.

Hắn tìm một cái cớ khác: "Ta không thích sự phản bội, ghét cảm giác bị phản bội. Nếu ta không có đồng đội, sẽ không cần lo lắng bị phản bội."

"Không có gì, chỉ là...hì hì....ta chỉ cảm thấy chúng ta khá có duyên, xem như quen biết cả trên Thần Võng lẫn ngoài đời thực." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu có người cố ý gây hại đến đồng đội, hệ thống Thần Võng sẽ theo mức độ nghiêm trọng của sự việc mà bị xử lý, cao nhất có thể lên đến tử hình.

Bé thỏ thích ăn cỏ tung tăng trả lời, đồng thời đưa tay sờ sờ ngực Ta có một kiếm, nói: "Xong rồi, v·ết t·hương của huynh đã khỏi hẳn."

Bởi vì nàng không biết đánh đấm, hơn nữa thuật vị đã dùng hết rồi, lại không có kỹ năng chiến đấu nào ra hồn, cho nên quyết định đi làm quân y cứu trợ.

"Cẩn thận!"

Tại lúc thiếu nữ thầm nhủ mình sẽ làm tốt phụ trợ cho /Ta có một kiếm/ người sau lại lắc đầu trả lời: "Xin lỗi, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của ta."

Ta có một kiếm vừa nghe vừa trầm tư suy nghĩ, hắn thật có chút tâm động, bởi vì mấy ngày qua làm độc hành hiệp, cảm giác mình càng ngày càng bị tụt lại phía sau so với những nhóm lớn kia, dù sao một người làm sao có thể so lại một nhóm được?

Những kẻ muốn phản bội cũng phải cân nhắc một chút xem, có đáng giá hay không." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đúng vậy, cho nên hãy để ta trở thành đồng đội của huynh đi, ta siêu cấp có ích luôn."

Mấy hôm sau, không biết là tên đáng đâm ngàn đao nào thả ra tiếng gió, tin tức như mọc cánh lan rộng đến cả huyện Tùng Lâm.

"Vậy liền nhờ cô nương trị thương cho ta đi, cũng không cần miễn phí hay báo ơn gì, chờ ta tấn cấp sẽ trả cho ngươi."

Bạch quang nhu hòa bao phủ lấy ngực thanh niên, độc tố cùng cặn bẩn được loại trừ, miệng v·ết t·hương cũng đang dần khép lại. Thanh niên thấy vậy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Cô gái nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, liền lập tức đồng ý.

Ông___!

Chương 136: Cổ chiến trường gặp gỡ.

Ta có một kiếm cảm giác, cô nương trước mặt này, chính là khắc tinh của hắn, quả nhiên, nữ nhân là thật sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm.

"A? Đa tạ, lát nữa ta thăng cấp, nhất định sẽ trả lại cho cô nương."

Cô gái nhìn thấy thanh niên b·ị t·hương, trong lòng liền có chút gấp gáp, định động thủ chữa thương cho hắn, nhưng lại bị thanh niên một tay nhấc lên, tránh được một con Thổ Hành Thử tập kích.

"Không cần đâu, ta hiện tại sắp tấn thăng Thần Sứ rồi, phải tranh thủ g·iết nhiều một chút, sau đó lại trị thương một thể."

"Được."

/Bé thỏ thích ăn cỏ/ nghe vậy liền phồng miệng lên: "Ưm, lại nữa...kiếm đạo của huynh cũng quá yếu, vừa gặp nữ nhân liền không được?"

...

"Huynh mang thương lên chiến trận, sẽ không phát huy được toàn bộ chiến lực. Lỡ như xảy ra ngoài ý muốn, chẳng phải bao công sức cũng là phí hoài?"

Thời gian qua, hắn mải mê săn quỷ cày cấp, hơn nữa hắn không có ý định tổ đội, cho nên trực tiếp bỏ qua không tìm hiểu phần đó.

"A? Huynh là Ta có một kiếm?" Cô gái giật mình nhìn lại.

Thanh niên lắc đầu đáp, cũng không quay lại. Hiện tại, nếu mất một đống điểm kinh nghiệm trị thương, bao giờ mới có thể đột phá?

Bé thỏ thích ăn có không hiểu thấu gắn mác người tốt cho Ta có một kiếm, "Yên tâm đi, chức năng tổ đội có thiết lập một chút khế ước ràng buộc.

Thi thuật giả một bên bắn yểm trợ, thậm chí còn có người bay ở trên trời thi thuật, phạm vị bao trùm khá rộng. Nếu như có người b·ị t·hương, sẽ được quân y phát hiện và chữa trị kịp thời.

Ta có một kiếm nhìn trước ngực mình, chỉ gặp v·ết t·hương đã không cánh mà bay, thậm chí còn không để lại sẹo.

"Tựa hồ có thể thử xem một chút?" Ta là một kiếm nỉ non.

Bé thỏ thích ăn cỏ khoát tay, sau đó hỏi dò.

Ta có một kiếm kinh ngạc: "Vậy sao?"

Đội trưởng của bọn hắn gọi là Đại quân sư, đã sớm thăng cấp Thần Sứ chi cảnh, cho nên cũng không lo có người nháo sự cùng đâm lưng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái gấp đến độ xoay quanh, cơ hồ là hét lên.

Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136: Cổ chiến trường gặp gỡ.