Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 135: Vào ở nhà mới (Cảm tạ iMGHp10298 tặng quà).
Linh Nhi nhìn chằm chằm vào trước ngực của Thúy Kiều, chỉ thấy ý chí của tỷ tỷ này thật rộng lớn, nàng nghiêm trọng hoài nghi đồ vật này còn to bằng đầu của mình.
Hai bên là từng dãy lầu son gác tía, toàn bộ được xây từ đá và gỗ tốt, rất đẹp mắt, trình độ chắc chắn cũng không thua gì xi măng. Ngẩng lên quan sát phía trên, nóc nhà được lợp bằng mái ngói, từng tòa nhà còn treo đèn lồng ở dưới mái hiên.
Vù ~ vù ~
Cái này thực ra cũng là lựa chọn của mỗi người, có người muốn mạnh mẽ, có người chỉ muốn sống bình yên, không thể đánh giá bằng quan điểm cá nhân.
Nàng tinh thông cả cầm kỳ thi họa, dù trong giới võ đạo không được coi trọng, nhưng mới trẻ tuổi như vậy đã đạt đến cấp bậc đại sư tứ nghệ, trên đời cũng không nhiều.
Linh Nhi đáp lời rất lễ phép, đồng thời còn vui vẻ nắm tay Vương Thúy Kiều, đây chính là biểu hiện ban đầu của "chứng xã giao ngưu bức" trong truyền thuyết, không hề sợ người lạ.
"Đại Việt....ta đến rồi."
...
"Chào Kiều tỷ tỷ, ta là đồ đệ của sư phụ, tên là Khổng Linh Nhi. Năm nay ta bảy tuổi, nhưng mà cũng sắp lên tám rồi. Sau này xin được ngài chiếu cố nhiều hơn nha."
Hai người tìm được chủ đề chung, bắt đầu trò chuyện vui vẻ lên.
Cả người hắn được bao phủ trong vô số thất thải vòng xoắn, nhìn không rõ chân diện mục, nhưng có thể khẳng định đây là nam nhân.
"Nhà đẹp thế này, chúng ta không biết phải làm bao nhiêu ruộng, bán bao nhiêu bánh đúc mới mua được...đại ân đại đức không thể nào cảm tạ hết."
Lần trước gặp Hồng Trần Tử, Linh Nhi chỉ biết núp sau Chân Lý. Điều này khiến nàng cảm thấy mình làm sư phụ mất mặt, nhất định phải thay đổi bản thân.
Khổng Linh Nhi rất lâu không đến những nơi náo nhiệt như vậy, lập tức như cái hiếu kỳ bảo bảo, nơi này nhìn một chút, chỗ kia nhìn chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cùng lúc đó, Tỉnh Quảng Ninh.
Vương Thúy Kiều đã sớm chú ý thấy Linh Nhi, cảm thấy cô bé này thật lanh lợi và đáng yêu, rất muôn ôm vào trong ngực, chà xát một phen. Nhưng khi nghe được Linh Nhi hỏi như vậy, nàng lại giật mình bối rối, không biết phải trả lời thế nào.
Nhìn thấy có cửa hàng bán hoa quả khô, Chân Lý tiện tay mua cho Linh Nhi cùng đám trẻ chút đồ ăn vặt, đồng thời cũng phân ra một tia ý thức, chú ý vào việc khác.
"Chuyện tiền nong cứ để tính sau, ta cho mọi người trả dần. Ngoài ra, thỉnh thoảng ta sẽ còn nhờ bà con chút việc, có trả công, cho nên không cần phải ngại ngùng đâu."
"Bà con, chúng ta đã đến." Chân Lý quay lại mỉm cười.
Trong đám bọn họ, thực ra cũng có người có thân thích ở đây, nhưng bởi vì địa lý xa xôi, lại trải qua ba bốn đời không lui tới, đã sớm chẳng khác nào người dưng, so với tìm tới ăn nhờ ở đậu, chẳng bằng tự lực cánh sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thông minh vốn sẵn tính trời,
Nơi này chỉ có cửa hàng lớn, không cho phép bày sạp kinh doanh, muốn bán đồ vật cũng chỉ có thể bán cho nhà hàng, hoặc đến khu chợ quy định.
"Đúng vậy, ngài chỉ hướng đông, chúng ta tuyệt đối không đi hướng tây."
"Đúng vậy, cả Linh Nhi và Thỏ Ngọc đều đáng yêu." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm, đúng vậy, chính là như vậy."
Đại Mộng Chân Quân phát ra âm thanh kỳ ảo, lan tỏa trong hư không, sau đó hóa thành vô số Thất Thải Hồ Điệp, hướng phía tây bắc mà đi.
Pha nghề thi họa, đủ mùi ca ngâm.
"Không...không có...ta không phải...ý của ta là..."
Vương Thúy Kiều nghe Chân Lý giới thiệu mình, vội vàng gật đầu tán thành, nhưng sâu trong thâm tâm lại không hiểu có cảm giác thất lạc: "Trong mắt ngài, ta chỉ là quản gia sao?"
"Hi hi..."
Mà Chân Lý cũng mặc kệ bọn họ, một mình đi ra phía sau nhà, lại lấy ra một cái bồn tắm lớn từ trong Thần Cách Không Gian, rót đầy nước ấm vào, sau đó thỏa thích vừa ngâm mình, vừa ngắm cảnh thư giãn một phen.
"Chân Lý Chi Thần sẽ luôn ở bên phù hộ cho đại hiệp."
Nếu đã có thể lựa chọn sống trong hoàn cảnh tốt, đương nhiên sẽ tận lực một chút. Hắn nhẹ phất tay một cái, một đám đồ gia dụng lần lượt xuất hiện, tiếp đó liền tự động bay về vị trí của mình.
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt của hắn lóe lên phải phần lãnh ý, nhưng khi nhìn đến nụ cười vui vẻ của lũ trẻ khi phân đồ ăn vặt, lại biến thành nhu hoa mấy phần.
"Vâng, Linh Nhi gọi nó là Thỏ Ngọc, đáng yêu phải không?"
Cảm ơn vì đã ủng hộ tác nha!
Mặc dù mọi người đều là nông dân thành thật, chất phác, nhưng khi dính đến lợi ích của mình, thì nhân loại đều là như vậy, không có mấy người thực sự cao cả.
Bọn này tựa như một đám linh cẩu đói khát, khắp nơi thu phí bảo hộ, cho vay nặng lãi, mở sòng bạc,...phải nói chuyên đi bóc lột sức lao động của nhân dân.
"Đa tạ đại hiệp một đường hộ tống, bây giờ lại còn cho chúng ta nơi đặt chân. Sau này chúng ta liền mặc ngài phân phó."
Đám người nghe xong cảm động đến rơi cả nước mắt, nhao nhao quỳ lạy Chân Lý, cảm ơn rối rít. Đám trẻ con đang chơi đùa, không hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị người lớn bắt quỳ xuống.
Cu·ng t·hương làu bậc ngũ âm,
Cột nhà được làm từ gỗ lim, trên mái còn lợp ngói đỏ, chỉnh thể mộc mạc nhưng đủ rắn chắc, giữa các gian nhà còn có tấm bình phong ngăn cách, đầy đủ không gian riêng tư.
Sau đó, Linh Nhi bắt đầu hồi tưởng, nghiên cứu lại mấy quyển tâm lý học và nghệ thuật giao tiếp, mà nàng đã nhớ kỹ ở trong đầu từ lâu, cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Những người thôn dân này không đạt đến mức "cuồng tín đồ" nhưng cũng đã vượt qua "cạn tín đồ" đạt tới "thật tín đồ" tình trạng.
"Sư phụ, tỷ tỷ này là ai vậy ạ?"
Và rồi, Linh Nhi chợt thấy Vương Thúy Kiều ngồi bên cạnh Chân Lý, hồi nãy cô bé cũng đã gặp qua, nhưng không ngờ nàng cũng đi theo về đây, liền tò mò hỏi một chút: "Thật xinh đẹp, đây là sư nương sao?"
Nhưng Chân Lý cũng không thèm để tâm, một lũ ô hợp mà thôi, mạnh nhất là bang chủ của bọn hắn, tu vi mới chỉ Tiên Thiên sơ kỳ. Hơn nữa còn là loại mặt hàng rác rưởi nhất, bởi vì tu luyện tam lưu công pháp may mắn đột phá, tiềm lực đã hao hết, cả đời đều không thế tiến thêm.
Trên đường có rất ít rác thải ném bừa, có mương máng thoát nước đàng hoàng, không hề bốc mùi h·ôi t·hối như ở huyện thành, chứng tỏ thường xuyên được quét dọn.
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương."
Hoàn cảnh không tính cao sang, nhưng lại khiến người ta thoải mái vô cùng.
Chẳng qua, tất cả đang đi là Chân Lý Thần Đạo, điểm tín ngưỡng được ngưng tụ hoàn toàn phụ thuộc vào tinh thần lực cùng cảm xúc, còn có chém g·iết thu được linh năng, cũng không phân loại thật giả tín đồ.
Khoảng thời gian này đợi chung một chỗ, Chân Lý nhận ra, mặc dù Vương Thúy Kiều dáng vẻ có chút ngốc manh, thế nhưng thực ra lại là một tài nữ.
Nếu như bước vào trong khu dân cư, sẽ phát hiện cho dù là huyện thành, hay phủ thành, nhà dân cũng đều không khác nhau mấy. Đều là những căn nhà nhỏ lụp sụp, đường đi thì hôi hám, bẩn thỉu, tràn đầy rác thải sinh hoạt.
Tín Ngưỡng hay Hương Hỏa Thần Đạo, sẽ phân loại tín đồ thành nhiều cấp bậc, dựa theo mức độ thành kính. Tín đồ càng thành kính, tín ngưỡng lực càng thuần túy, Thần Linh được lợi càng nhiều.
Trong vườn có trồng một chút thực vật khu trùng như bạc hà, không hề có con muỗi vo ve khó chịu, hoàn cảnh rất không tệ. Cuối cùng, nàng trở về với Chân Lý, khắp khuôn mặt đều là hài lòng.
Đừng nói, cảnh sắc còn tính rất không tệ, tổng thể mang một loại phồn hoa theo phong cách cổ điển phương đông, mà hắn chưa từng có dịp được trải nghiệm qua, điểm này huyện thành quả nhiên không sánh bằng.
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 135: Vào ở nhà mới (Cảm tạ iMGHp10298 tặng quà).
Chân Lý trước giờ không thích chưng diện, nhưng cũng sẽ không để mình phải chịu nhiều ủy khuất.
Dù sao bách tính chỉ là tầng dưới chót, là giai cấp bị bóc lột, ở đâu mà chẳng nghèo?
Bọn hắn bình thường không nói ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng cũng là mặc áo may quần vá, không khá giả vào đâu. Chỉ cần có nơi ăn cư lạc nghiệp liền rất dễ dàng thỏa mãn, nếu không đã sớm ở lại huyện Tùng Lâm săn quỷ rồi.
Ở đây đều là những tín đồ đầu tiên của Chân Lý, có đóng góp to lớn trong quá trình "khởi nghiệp" của hắn. Tuy rằng hầu hết đều là Chân Lý trợ giúp mọi người, nhưng càng là như vậy, hắn càng có hảo cảm với họ.
Tại trên mặt biển cách đất liền không xa, có hai hòn đá cao mười trượng, mang hình dạng kỳ quái. Chúng tựa như một cặp gà trống và gà mái, quay mỏ đứng đối diện nhau vậy.
Có lẽ nghe tin Tùng Lâm huyện xong đời, nạn dân đang trên đường chạy tới, cũng có thể gặp thôn Bánh Đúc nhìn có vẻ quê mùa, dễ bắt nạt, tóm lại là điệu bộ cực kỳ không có hảo ý.
"Sư phụ, gia gia, các người nhìn kìa."
Chân Lý có chút im lặng: "Người ở đây sao thích quỳ thế nhỉ?"
Chân Lý gặp mọi người tập trung qua đây, liền tiếp tục: "Ta đã mua lại toàn bộ mấy ngõ nhỏ trước mặt, mọi người cứ việc vào ở, mỗi gia đình một căn nhà, ai độc thân chưa kịp thành gia thì cũng có một căn."
Sở dĩ hắn không nói trực tiếp đưa luôn, bởi vì phòng ngừa trường hợp "một nắm gạo thành ân, một cân gạo thành thù".
Hắn cảm nhận được vài đạo ánh mắt thăm dò, quét qua mới biết đây là người của bang phái trong thành.
Người sau trải qua một hồi bối rối ban đầu, cũng lấy lại được bình tĩnh: "Đây là thỏ của muội sao?"
Vừa nghe tiếng gọi, hơn 200 con người liền tập trung vào hắn, ánh mắt tràn đầy sùng bái. Nếu như Chân Lý đi Tín Ngưỡng Thần Đạo bình thường, đại khái cũng có thể thu được tín ngưỡng lực ổn định.
Lúc Chân Lý mang Thúy Kiều đến đây là ở vào ban ngày, khi đó từng nhà chưa đốt đèn lồng, cảnh vật cũng không có thơ mộng như vậy. Hiện tại trời vừa tối, cả con đường liền như đổi một lớp trang điểm mới, rực rỡ hẳn lên.
Nếu như thường ngày buồn chán, để Vương Thúy Kiều ngồi cạnh gảy một khúc đàn, ca một bài hát, sẽ là một sự kiện hết sức hưởng thụ.
Xuyên qua khu náo nhiệt đến gần cuối chợ, rốt cuộc đạt tới mục đích, chỉ thấy trước một ngõ nhỏ có hai bóng người đang đứng. Một người trong đó là Vương Thúy Kiều, người còn lại tự nhiên là Chân Lý Hóa Thân.
Chân Lý cũng mỉm cười bồi Linh Nhi cùng nhìn ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng còn giới thiệu cho nàng.
Bịch bịch bịch.
...
Hiện tại chỉ là giúp đỡ một chút tiền bạc không mấy quan trọng với mình, thiết nghĩ trong lòng Chân Lý và bọn họ đều sẽ thoải mái.
Dọc theo quãng đường này, bởi vì được mấy vị cao thủ chiếu cố đầy đủ, thôn Bánh Đúc chỉ là t·hương v·ong mất hai tên xui xẻo do quá bất cẩn, còn lại đều là kiện kiện khang khang.
Khu phố ở phía trước rẽ trái kia, càng là mỗi nhà đều treo đèn lồng màu đỏ, có các cô nương cầm khăn tay đứng vẫy ở trước cửa, có tiếng cười nói cùng âm nhạc nhẹ nhàng truyền ra ngoài, không cần nhìn cụ thể cũng biết là buôn bán cái gì.
Đột nhiên, khoảng không giữa hòn Trống Mái chợt xuất hiện một vòng xoáy nhộn nhạo, tiếp đó, một thân ảnh từ bên trong bước ra.
Qua bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng họ đến một căn nhà bốn gian rộng rãi.
Phía trước nhà có sân vườn cùng cây ăn quả, sau lưng là ao cá nhỏ, trong ao còn trồng lấy cây sen, chẳng qua hiện tại đang mùa đông, cho nên hoa cũng không có nở.
"Đây là đồng chí Vương Thúy Kiều, thư ký...khụ khụ...quản gia của nhà chúng ta."
Nhưng Chân Lý biết đây đều là vẻ bề ngoài, sở dĩ đường phố nơi đây được xây dựng tốt như vậy, bởi vì nó là đại lộ thông với khu chợ của nội thành, cần mặt tiền đẹp mắt.
"Cầm lấy, phân mỗi đứa một ít, còn rất nhiều nên đừng có tranh nhau..."
Cho dù xung quanh sóng biển vỗ rì rầm, nhưng cặp chân nhỏ kia vẫn vững vàng không ngã, tạo thành một khung cảnh thiên nhiên tráng lệ mà hùng vĩ, được người ta gọi là hòn Trống Mái.
Linh Nhi thả Thỏ Ngọc xuống đất, hai vật nhỏ mại bước chân ngắn dạo quanh căn nhà một vòng, nhìn chỗ này một chút, lại nhìn chỗ kia một chút.
Chân Lý đương nhiên sẽ không làm những việc ngu xuẩn như thử thách nhân tính.
"Ừm, chào Linh Nhi nha."
Ngay cả đám tông môn thế gia, thậm chí quan phủ đứng sau lưng bọn chúng, Chân Lý còn không sợ, còn phải sợ mấy con tôm nhỏ này hay sao?
"Dám láo nháo đến trước mặt ta đòi tiền, còn không vài chiêu liền dạy bọn chúng làm người?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.