Màn đêm nhanh buông xuống Dương thành. Nơi này về đêm phồn hoa náo nhiệt, người đi qua lại không ngừng.
Dương Khang lúc này đang đi vào một hẻm nhỏ, liền thấy có một có bé truyền đến âm thành gào khóc.
Oa oa oa
Hắn chú ý đến cô bé này, liền bước lại gần.
Đó là một cô bé tuổi chừng bảy tám tuổi, khuôn mặt trái xoan, đầu để tóc kiểu na tra, trên tay cầm lấy một cây kẹo đường dính đầy đất còn chưa liếm xong, đang gào thét khóc lớn.
"Còn nhà ai đi lạc thế?"
Hắn kinh ngạc, buổi tối người đông như thế, còn dám bỏ con bơ vơ giữa chợ.
Không sợ b·ị b·ắt đi?
Lúc này cô bé liền nhìn trong tay thanh kẹo đường, nhìn nhìn rồi bỏ vào miệng
"Cái này không thể ăn." Dường Khang la lên.
Cô bé kia lúc này mắt trợn tròn, ho khan khụ khụ, muốn nôn ra nhưng là không ra cái gì.
"Ngu xuẩn."
Cô bé nhìn Dương Khang một cái, sau đó liền khóc to hơn.
" oa oa tiểu ca ca, ta thanh kẹo đường không còn."
Cô bé khóc nức nở, gò má có chút ửng đó, lại thêm hai má lúm đồng tiền hai bên, càng lộ ra vẻ đáng yêu, chỉ cần cô bé nói một câu, khó ai mà từ chối được.
Dương Khang nhìn cô bé mĩm cười ngồi xuống xoa đầu cô bé nói:
"Đi, để ca ca giúp muội mua thanh kẹo đường mới."
Cô bé nghe như thế, vẫn là chưa nín khóc:
"Nhưng trời đã tối như thế làm sao tìm được chỗ bán đây?".
Dương Khang chỉ chỉ về một hướng nói:
"Nhìn về phía kia, có một người gọi là Nhậm tỷ tỷ, nơi đó có bán thứ muội cần."
Nhìn nét mặt tươi cười của tiểu ca ca, cô bé trong lòng chợt phát có chút lạnh lẽo sau câu nói này.
Cô bé muốn tránh thoát khỏi tay của Dương Khang nhưng cảm thấy liền có dùng sức thế nào cũng không thể.
"Ngươi là ai?"
Cô bé lúc này đổi giọng điệu như hai người khác, nào có vẻ đáng yêu như vừa rồi.
"Không phải ngươi muốn tìm ta hay sao, mà lại hỏi?"
Cô bé trong lòng trầm xuống, hắn thật ra là Thi Ma chân nhân, hôm trước phát hiện quỷ nữ Nhậm thị biến mất, liền cấp tốc đuổi theo.
Hắn tu luyện chính là Vô Thiên Ma Công, bí pháp thượng cổ, có thể luyện oán linh thành thi vương, uy lực khủng kh·iếp mười phần.
Nếu như thành công, tương lai hắn bước vào Nguyên Anh không khó.
Không ngờ kế hoạch chưa thành, liền bị người phá đám.
Thi Ma chân nhân muốn xem thử tên nào giở trò, liền điều khiển một cái thế thân mang hình dáng tiểu cô nương đến thử lòng.
Không ngờ bây giờ hắn cảm thấy liền một tia hồn phách hắn cho vào người tiểu cô nương kia cũng không thể rời khỏi.
Dương Khang thấy cô bé không nói, liền nói thêm:
"Ngươi chắc là Thi Ma chân nhân đi?".
"Hừ, biết ta là ai còn không mau dập đầu tạ tội, nếu để chân thân ta tới, ngươi liền phải c·hết."
Thi Ma thấy tên này chỉ là Luyện Khí, nếu là thấy chân thân của hắn, liền sẽ sợ vỡ mật đi.
"Ồ, không cần phiền phức như thế."
Dương Khang điểm chỉ vào mi tâm cô bé, sau đó chỉ thấy hắn rút ra một đạo linh hồn, tên này chính là một hồn phách của Thi Ma chân nhân.
Thi Ma sợ hãi gần c·hết, muốn cắt liên hệ với hồn phách này, đây là thủ đoạn thông thiên như thế nào mới có thể làm đến.
Khi cắt liên hệ, tu vi hắn sẽ đại giảm, nhưng bây giờ cái đó không quan trọng, sống mới là trên hết.
Thi Ma còn chưa kịp cắt đứt liên hệ liền kinh dị phát hiện cả chân thân mình đều tiến đến trước mặt người trẻ tuổi kia.
"Cái này..."
Cái này ai mà không kinh dị cho được. Thi Ma hoảng hốt, dù cho chân thân có đến, cũng là vô lực.
"Đại tiên tha mạng."
Dương Khang nhìn Thi Ma chân nhân như chó nhà có tang, yếu như thế còn dám ra giang hồ làm chuyện xấu.
"Tha mạng? Nhậm thị ra đi."
Theo tiếng nói của Dương Khang, có một đạo oán khí từ trong tay áo Dương Khang bay ra.
Chính là Nhậm Yến.
Nàng trong tay áo chứng kiến mọi chuyện, khi thấy Dương Khang kéo ra linh hồn đến chân thân của lão đạo sĩ đến, trong lòng nàng từ kinh hãi đến oán hận như ma.
Kẻ này chính là đầu xỏ gây ra c·ái c·hết cùng nàng cùng phu quân, phá tan hạnh phúc gia đình của nàng, nàng hận muốn một tay g·iết c·hết kẻ này, nhưng đại tiên còn ở đây, nàng không dám lỗ mãng.
"Ngươi vì cái gì ngay cả đệ tử của mình cũng g·iết."
Nhậm Yến gào khóc oán giận nói ra.
Thi Ma chân nhân từ lúc thấy Nhậm Yến liền biết hôm nay khó sống, muốn kèo dài một chút thời gian để thi triển con át chủ bài.
"Hừ nếu không phải con ả như ngươi mê hoặc Lệnh nhi, nó cũng sẽ không cãi lời ta, là ngươi g·iết nó."
Dương Khang liền biết tên này cố ý kéo dài thời gian, muốn dùng chiêu cuối với mình.
Nhưng mà Kim Đan kỳ chẳng lẽ có thể một hơi xông thằng Tiên Tôn?
Hắn chỉ là im lặng xem kịch.
Nhậm Yến tức giận mắng lại:
"Không có, ngươi nói láo."
Sắp thấy át chủ bài sắp thi pháp xong, Thi Ma chân nhân cười lạnh.
"Hừ, chứ Lệnh nhi tiền đồ tươi sáng, làm sao có thể lấy một phàm nhân như ngươi, chính ngươi hại c·hết nó."
Nữ quỷ lúc này lảo đảo, khuôn mặt xám tro, vốn dĩ sắc mặt nàng ta đã tái nhợt, bây giờ càng thêm khó coi.
"Ta liều mạng với ngươi."
Nữ quỷ lúc này nổi giận, quên đi Dương Khang đang ở kế bên, liền xông thẳng vào lão đạo.
Lão đạo hai mắt tỏ sáng, đây chẳng phải là đưa than trong ngày tuyết rơi.
Nhậm Yến đánh tới lão đạo, Dương Khang lúc này cũng là phối hợp, nới lỏng nắn chặt đối với lão đạo.
Thi Ma chân nhân trong cười nhưng ngoài không cười:
"Nữ nhân ngu ngốc."
Chỉ thấy lúc này Thi Ma chân nhân bộc ra khí tức kinh khủng, toàn thân bắt đầu thi hóa.
Nhậm thị thấy không ổn, liền muốn dừng lại, nhưng rất tiếc đã muộn.
Quỷ hồn của nàng liền quỷ dị cùng thi hóa kia dung hợp lại với nhau, biến thành chân chính thi vương.
Toàn thân nó tỏ ra khí tức tà ác, giống như ác ma dưới vực sâu, chỉ cần đến gần liền bị nó thi biến.
Dương Khang lúc này cũng là nhảy ra xa mấy bước nhìn con thi vương mới thành hình kia
Thi vương truyền đến tiếng nói không phân nam nữ, giống như hợp âm giữa Nhậm thị cùng Thi Ma chân nhân nói:
"Tiểu tử, ngươi bây giờ hối hận đã muộn."
Dương Khang nhìn thi vương khó hiểu, còn tướng hợp thể liền có thể lên tới Độ Kiếp hay Bán Tiên đi, đằng này chỉ lên tới Nguyên Anh, còn nghĩ mình vô địch.
Thấy anh mắt tên tiểu tử kia nhìn mình quái lạ, Thi Ma chân nhân bây giờ làm chủ đạo thân thể tức giận.
Hắn lúc này trạng thái chính là thuế biến mạnh mẽ, tuy có hơi cưỡng ép nhưng cũng không làm ảnh hưởng nhiều tới hắn.
Bây giờ lại bị tiểu tử Luyện Khí như ngươi xem thường.
Chợt thi vương biến hóa, chủ đạo thân thể liền là Nhậm thị.
"Đại nhân mau đi đi, ta ở đây kìm chân hắn."
"Hừ cút vào trong."
Đây chính là hậu quả của việc cưỡng ép, ý thức Nhậm Yến còn chưa bị ma diệt, liền sẽ có cơ hội điều khiển cơ thể này.
Dương Khang nhìn tên thi vương trước mắt này như bị bệnh tâm thần, không ngờ ở đây còn có thể thấy được một thể song hồn.
"Ngươi cảm thấy sau khi hợp thể liền rất mạnh?"
0