Khi Dương Khang báo ra tên tông môn, trong lòng Nhậm thị trầm xuống.
Nhưng rất nhanh nàng liền phấn chấn trở lại. Dù sau tên trước mặt này chỉ là Luyện Khí, còn nàng sớm đã là Kim Đan.
Cho dù là đệ tử tiên môn, nhưng giờ phút này còn nhỏ yếu, cũng không thể lật ra sóng lớn gì.
Nhậm thị khuôn mặt trở nên âm u, không còn bộ dạng yếu đuối như lúc trước, muốn lộ ra chân thân bắt tên học sinh "giả dối này".
Chỉ là chưa làm được gì, Nhậm thị liền giống như thấy mình biến nhỏ lại.
Hả?
Nhậm thị hoảng hốt, lúc này đã thấy Dương Khang đang cầm lấy nàng, chỉ cần muốn liền có thể bóp nát linh hồn nàng ngay lập tức.
"Á, đại nhân tha mạng, tiểu nữ biết sai rồi."
Nàng hành nghề mấy năm nay, cho dù hút dương khí cũng là chừa lại cho người ta một chút để có thể trở về nhà.
Cho nên mấy năm qua liền không bị quan phủ hay tiên môn t·ruy s·át.
Không ngờ lần này hàng động, lại đụng phải miếng sắt cứng, không, phải nói là đụng phải mặt trời mới phải.
Nàng sự ánh sáng chứ không sợ sắt.
Dương Khang mĩm cười nói:
"Nói sự thật được rồi chứ?"
Nữ quỷ Nhậm thị nào đâu dám chậm trễ, nàng cảm thấy chỉ cần câu giờ một chút, nàng liền sẽ hồn phi phách táng.
Nhậm thị kể lại mọi chuyện, còn nói rõ vì sao mình c·hết, còn không quên nói mình hút dương khí nhưng không bao giờ gây ra án mạng.
Dương Khang nghĩ nghĩ một chút sau đó liền để linh hồn Nhậm thị treo trên vách nhà, còn hắn thì liền nhắm mắt ngủ ngáy o o.
Một đêm này nữ quỷ không ngủ, chịu nhiều ủy khuất.
~~
Sáng sớm, Dương Khang liền đi vào thành. Trong tay áo của hắn lúc này còn có một vị khách đặc biệt, chính là nữ quỷ Nhâm thị.
Hắn không trở về nhà mà trước tiên đi đến chỗ nhà trước đó của bọn họ, Lệnh gia.
Lệnh gia nhà cũng khá lớn, nguyên nhân bởi Lệnh Hồ Điệp là một tên thương nhân, làm ăn cũng không tệ.
Mặc dù là người cùng thành, nhưng Dương thành cũng không nhỏ, đường đi của hai nhà lại càng đối nghịch nhau.
Đối với tin tức trong thành khi đó Dương Khang cũng không để ý, chỉ là trong nhà đọc tiểu thuyết xem kịch, tới năm mười sáu tuổi mới quyết chí gia nhập tiên môn.
Lệnh gia bây giờ chính là không có bóng người, nhà cửa liền giống như bỏ hoang rất lâu.
Nàng nói trước đây chỉ có hai vợ chồng sống nương tựa lẫn nhau, phu quân nàng có một người sư phụ nhưng nghe nói sớm đã q·ua đ·ời.
Dương Khang thoát cái liền bước vào trong nhà Lệnh gia, nữ quỷ lúc này cũng là thoát ra bên ngoài, có Dương Khang che chở, ánh mắt trời liền không chiếu thẳng vào nàng được.
"Ngươi chắc chắn đây là Lệnh gia?"
Nữ quỷ thổn thức, kiên định gật đầu.
"Ừm"
Chỉ thấy Dương Khang hai mắt tỏa sáng, không biết có nhìn lầm hay không nhưng Nhậm thị thấy trong mắt hắn như chứa vũ trụ bao la, đầy tinh thần cùng hằng tinh trong đó.
Thời gian bắt đầu cấp tốc đảo ngược, Dương Khang đang tìm trong dòng thời gian xem Lệnh Hồ Điệp lần cuối cùng xuất hiện ở đây là khi nào.
Nữ quỷ Nhậm thị hoảng sợ như muốn hồn bay phách tán, đây là cái gì đại thần thông, tu vi cỡ nào mới có thể làm đến được.
Nàng lúc đầu còn tưởng Dương Khang là một tên Nguyên Anh, Hóa Thần nào đó đang dạo chơi nhân gian, không ngờ hắn lại có thủ đoạn thông thiên như thế.
Rất nhanh Dương Khang liền bắt được hình ảnh có Lệnh Hồ Điệp trong đó.
Hình ảnh cũng bắt đầu tái hiện lại, có một già một trẻ đang đứng đó.
Người già là một tên lão đạo sĩ, còn người trẻ không ai khác chính là phu quân của nữ quỷ, Lệnh Hồ Điệp.
Phu quân nàng trước đây kiên cường, không ngờ bây giờ lại liên tục quỳ gối, dập đầu đối với lão đạo sĩ kia.
Nữ quỷ nhìn lão đạo sĩ có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là từng nhìn thấy ở đâu.
"Sư phụ ngài vì sao muốn g·iết nương tử của ta, nếu như nương tử của ta có chỗ đắc tội ngài, xin ngài hãy trừng phạt ta đi, buông tha cho nàng ấy."
Lão đạo sĩ tức giận nói:
"Ta g·iết ngươi làm m.ẹ gì? Người sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm sao? Ngươi khi c·hết có thể thành oán khí ngập trời sao?"
Xả giận xong, lão đạo sĩ liền an ủi Lệnh Hồ Điệp:
"Chúng ta tu đạo chính là vì trường sinh đại đạo, há có thể vì một nữ tử mà bỏ lỡ tiền đồ. Đồ nhi ngoan, nghe vi sư, năm đó không phải nhìn trúng nàng thể chất, làm sao có thể cho con lấy một nữ tử phàm tục."
Nam tử kia khóc lóc van xin lúc này im bặt, khuôn mặt khó có thể tin nổi lời nói vừa rồi, hỏi:
"Sư phụ, nhân duyên của ta chẳng lẽ.."
Lão đạo sĩ cười nói:
"Xem như ngươi đã hiểu rõ, không tệ, không uổng công bao năm qua vi sư xem trọng ngươi.
Hai người các ngươi gặp nhau, hiểu nhau, lại đến lúc thành thân.
Sau này ta lại câu kéo ngươi bên mình, để nàng ta đối với ngươi trong lòng nhớ thương, cuối cùng một dao đâm nàng c·hết.
Như vậy nàng mới sinh ra oán khí, oán khí càng sâu, Vô Thiên Ma Công càng sẽ dễ đại thành."
Nam thanh niên kia liền tức giận nói:
"Không có khả năng, cho dù có c·hết ta cũng không thể làm như thế, nếu như sư phụ cứ như thế, đừng trách ta không niệm tình xưa."
Thấy đệ tử nhà mình như thế, lão đạo càng tươi cười:
"Quả nhiên là đệ tử của Thi Ma chân nhân ta, liền vì một cô gái mà ngay cả lời sư phụ cũng dám cãi lại, tốt, rất tốt."
Lão đạo sĩ kia dùng một chưởng đánh vào trái tim của Lệnh Hồ Điệp, đến đây hình ảnh liền phá toái.
"Tướng cônggg."
Nữ quỷ Nhậm thị lúc này lệ đã rơi đầy mặt, nàng không ngờ phu quân vì nàng đã sớm c·hết, vậy mà bao lâu nay nàng còn trách nhầm phu quân.
Lúc này nữ quỷ liền quay sang cầu xin Dương Khang.
"Xin đại tiên giúp ta trả thù, sau này làm trâu làm ngựa cho ngài, có kiếp sau Nhậm Yến ta vẫn sẽ làm trâu báo đáp ân tình này."
Dương Khang nhìn trên mặt rơi đầy nước mắt của nữ quỷ, trong lòng cũng có chút đồng cảm.
Có lẽ cái buff tu vi tiên tôn này để cho hắn thay trời hành đạo đi.
Nếu như hắn không có thực lực, tại chỗ liền sẽ từ chối bỏ qua chuyện này. Nhưng người có thực lực như hắn, há lại làm ngơ.
"Được rồi, không cần làm trâu làm ngựa gì đâu, khi ta giải quyết xong liền sẽ để cô siêu thoát."
Nữ quỷ nghe vậy liền dập đầu tạ ơn.
Dương Khang nghe tên kia tự xưng Thi Ma chân nhân, tu vi có lẽ là Kim Đan kì đi.
"Đã tên kia muốn cô như thế, khi phát hiện cô không còn ở chỗ cũ, chắc chắn sẽ đi tìm. Có lẽ tên đó đã làm gì đó trên người cô, rất nhanh hắn liền sẽ đến."
Dương Khang muốn tìm tên này cũng không khó, xem xét nhân quả liền tìm được, nhưng như vậy lại không có chút thú vị nào.
Chi bằng ở đây đợi hổ tới chơi.
0