Dương Khang tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm được thứ mình cần, liền thất vọng trở về.
Nơi này thuộc Tây Vực, nếu tu sĩ Luyện Khí bình thường không có trơi giúp phi thuyền, ít nhất mười năm mới có thể trở về trung tâm đại lục.
Nhưng đối với Dương Khang thời gian ngắn liền có thể bay trở lại Dương thành.
Buổi sáng Dương thành, Dương gia.
"Phu nhân nói xem là nên để Khang nhi có em trai hay là em gái."
Lam thị nhìn chồng mình, khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng lên:
"Đáng ghét, Khang nhi ra ngoài còn chưa bao lâu đâu."
Lam thị tuy nói như thế, nhưng ngoài cứng trong mềm, đang nằm trong ngực Dương tĩnh.
Lam thị là một mỹ nhân xinh đẹp, tên là Lam Tuyết, bây giờ tuy hơn bốn mươi, nhưng phải nói là sắc nước hương trời, lúc trẻ có lẽ còn hơn bây giờ mấy phần.
"Ài, không biết bây giờ Khang nhi như thế nào? Làm sao lâu như vậy còn không gửi tin về?"
Dương Tĩnh đang lo con mình tư chất không tốt, không có mặt mũi trở về nói với hai người họ, lưu lạc thiên nhai rồi.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng hạ nhân chạy vào, thấy lão gia phu nhân đang âu yếm, liền quay mặt sang một bên, quỳ xuống nói:
"Lão gia, phu nhân, thiếu gia trả về."
Hả?
Linh như thế?
Lam Tuyết so với phu quân mình càng nhanh hơn một bước, nhanh chóng thoát ly khỏi người chồng mình, chạy đi ra ngoài.
Dương Tĩnh cũng là đi theo sau.
Dương Khang đứng ngoài cửa cảm khái, thời gian trôi qua như thế mà khung cảnh vẫn không thay đổi.
Đối với hắn ba ngày liền như ba mươi năm, thì một tháng liền như ba trăm năm đi.
Thấy con mình đứng trước cửa, Lam Tuyết còn tưởng mình nhìn lầm.
Con của bọn họ rõ ràng có thay đổi, chính là có chút đen hơn.
"Khang nhi."
Thấy cha mẹ chạy ra, Dương Khang cười nói:
"Cha, mẹ con trở về."
"Trở về liền tốt, trở về liền tốt."
Một nhà ba người bắt đầu đi vào bên trong, Lam Tuyết lúc này cứ liu lo bên tai con trai, thế giới này như chỉ có nàng cùng nhi tử, con Dương Tĩnh bị đá qua một bên.
Con cái đi xa trở về, mẹ hỏi sức khỏe, cha hỏi công danh. Dương Tĩnh thấy đã ổn định liền hỏi.
"Lần tuyển chọn này thế nào?"
Thấy phu quân mình hỏi sớm như thế, Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng.
"Khang nhi mới trở về, còn không để con nó nghỉ ngơi."
Dương Khang cười nói, an ủi mẹ mình:
"Không sao, con đã là đệ tử Vô Cực tông."
"Ừm, không vào được cũng kho.."
Hả?
Hai mắt Dương Tĩnh trợn tròn, hắn còn đang muốn động viên con mình, không được thì về đây kế thừa di sản.
Tu tiên là cần tư chất, mà mỗi dòng dõi sinh ra tỉ lệ là 1:10000, hắn chỉ là trúc cơ, phu nhân của hắn cũng là như thế, tư chất đều là tạp chất linh căn.
Mà tông môn tuyển chọn ít nhất là tam linh căn trở lên. Dương Tĩnh hy vọng con mình có linh căn, nhưng không đặt quá nhiều vào trong đó.
Lam Tuyết nghe con mình trở thành đệ tử của Vô Cực tông vui mừng quá đổi, đây có thể là chuyện để nàng kể cả đời với các phu nhân khác trong thành.
Dương thành có tam đại gia tộc, Dương gia, phủ thành chủ Minh gia, cùng Lê gia.
Mà con cháu của Minh gia cùng Lê gia chỉ gia nhập môn phái trung đẳng. Con bọn họ liền gia nhập siêu cấp tông môn, đây là cái đáng để bọn họ tự hào.
Tựa như kiếp trước cha mẹ nhìn thấy con đổ thủ khoa cả nước.
"Đúng là con trai của ta ha ha, làm đệ tử ngoại môn Vô Cực tông địa vị tương lai cũng là xán lạn."
Thấy cha mình nói như thế, Dương Khang liền bổ sung:
"Vâng, có cái sư phụ là tông chủ, tương lai con có lẽ cũng là xán lạn đi."
Oanh
Sấm sét giữa trời quang.
Lam Tuyết rời khỏi con mình, nhìn chằm chằm như là nhìn quỷ sống.
Không chỉ Lam Tuyết mà Dương Tĩnh cũng là như thế.
Bọn họ nghe được cái gì?
Con trai mình bái tông chủ Vô Cực tông làm sư tôn?
Bảy chữ "đệ tử tông chủ Vô Cực tông" trọng lượng bao nhiêu Dương Khang không biết, nhưng vợ chồng Dương Tĩnh lại biết.
Cái này cho dù là thành chủ, không, quan tam phẩm trong triều khi gặp con họ đều phải xưng một tiếng tiên trưởng.
Cái này liên quan đến địa vị, bối phận chứ không còn là thực lực. Thực lực mấy trăm vạn năm trước Vô Cực lão tổ đã thu xếp tốt.
Bọn họ phu phụ Dương Tĩnh có tài đức gì chứ.
Dương Tĩnh còn không dám tin, lắp bắp hỏi:
"Thật, con nói là thật?"
Dương Khang gật đầu một cái, làm đệ tử tông chủ thôi nha, có cái gì đâu.
"À không, là tiền nhiệm tông chủ, tông chủ bây giờ là sư tỷ của con."
Dương Tĩnh lảo đảo, cái trước còn hơi chịu nổi, cái sau liền muốn tại chỗ bạo tạc đi.
"Thiên, kiếp trước có phải con cứu thế giới nên kiếp này mới cho con những thứ này."
Dương Tĩnh ngửa mặt lên trời cười to.
"Mẹ nó, con ở đây với mẹ, cha phải đi chút chuyện."
Dương Tĩnh suốt mấy chục năm qua đều là người điềm tĩnh, bây giờ lại tại chỗ chữi bậy, cái này chỉ có Lam Tuyết hiểu rõ.
"Ài, cha con thật làm mất mặc quá, mau ngồi, để mẹ kêu hạ nhân làm chút thức ăn cho con."
Lam Tuyết tuy rung động, nhưng từ khi Dương Khang sinh ra, nàng đều tin tưởng con mình một ngày sẽ là rồng trong loài người, cho nên việc chấp nhận sự thật nhanh hơn phu quân nàng nhiều lắm.
Dương Khang cảm thấy bây giờ rất tốt, đợi khi nào cha mẹ hắn gần hết thọ nguyên, liền giúp hai người bọn họ đột phá, lại sống mấy trăm năm đi.
Trúc cơ liền có thể sống 200 năm, lên kim đan là 500 năm, nguyên anh 2000. Nhưng đó chỉ là không tính tới ám thương còn sót lại trên người, cả đời chỉ tu luyện không đánh nhau, không bị trúng độc, không sử dụng bí pháp thiêu đốt tuổi thọ.
~~
"Lê cẩu tặc, mau ra đây cho ta."
Tiếng nói của Dương Tĩnh truyền khắp Lê phủ, hắn đã nhịn tên khoe khoang này rất lâu, đây là thời cơ đến trả thù.
"Hừ, Dương chó hoang, ngươi sáng sớm hét cái gì đó, thèm cứ•t?"
Bên trong Lê phủ liền có một người trung niên bay ra ngoài, chính là Lê cẩu tặc trong miệng Dương Tĩnh, Lê Trung Hiếu.
" ha ha, lâu ngày không gặp, muốn hỏi Nguyên Bá hiền điệt dạo này ở Càn Nguyên môn thế nào?"
Lê Trung Hiếu đề phòng, bình thường hai nhà như nước cùng lửa, nguyên do là hồi trẻ hai người cùng thích một cô gái.
Hai người quyết định hứa hẹn tranh giành công bằng, mười năm sau, cô gái kia liền lấy thành chủ làm chồng.
Lê Trung Hiếu cùng Dương Tĩnh chỉ biết cắn răng đau đớn, nhưng đó là chuyện lúc nhỏ, cô gái kia chỉ là lý do để hai người có cớ v·a c·hạm nhau mà thôi.
Đến đây đã hơn ba mươi năm, chuyện cũ cũng đã sớm tàn theo mấy khói.
"Không cần chó hoang như ngươi quan tâm, con ta ở Càn Nguyên tông sớm đã bái nhập đại trưởng lão làm sư phụ, tương lai rộng mở, có thể trở thành trưởng lão đời mới cũng là có thể."
Lê Trung Hiếu cố gắng nhấn chữ trở thành trưởng lão, mục đích muốn đè đầu cởi cổ Dương Tĩnh.
"Ha ha còn tưởng chuyện gì, chỉ là cái trưởng lão môn phái trung lưu, nói cho ngươi biết, con ta, Dương Khang, đã trở thành để tử Vô Cực tông."
Cái gì?
Lê Trung Hiếu rung động, con Dương Tĩnh hắn biết, là một tên tiểu tử khiến người ta rất yêu thích.
Tuy không hợp với nhà họ Dương. Nhưng hắn nhớ mỗi lần tết đến đều sẽ cho Dương Khang bao lì xì, nhìn không ra tên đó lại có thể thành công trở thành đệ tử Vô Cực tông.
Nhưng rung động là như thế, nhưng có thể chấp nhận được, để tử mà thôi, hắn cũng không nói là đệ tử nào.
Biết đâu là cái đệ tử tạp dịch.
"Hừ, vậy chúc mừng Dương huynh."
Tiếng nói liền trở nên khách sáo, tuy có thể là tạp dịch, nhưng hắn cũng không thể lỗ mãng
"Ha ha đúng, nên chúc mừng con ta vì đã trở thành đệ tử của tông chủ tiền nhiệm, trở thành sư đệ của tông chủ hiện tại."
Oanh
Lê Trung Hiếu từ trên mái nhà ngã xuống, hắn cảm thấy đời này đôi tai này nên sớm điếc thì tốt hơn.
Nhìn thấy Lê cẩu tặc như thế, trong lòng Dương Tĩnh cảm thấy thoải mái.
Năm đó Lê Trung Hiếu làm như thế với hắn bây giờ chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người.
"Còn về tên Minh Nguyệt Thương Đạo kia, thôi, nể tình Di nhi, tha hắn một mạng."
Nói xong Dương Tĩnh nhìn Lê Trung Hiếu nằm trên mặt đất, hừ lạnh rời đi.
Lúc này có một đám hạ nhân bên ngoài đi ra, thấy gia chủ mình nằm ở đó, trên miệng còn dính đầy máu hô to:
"Có ai không, cứu với, lão gia q·ua đ·ời rồi."
0