0
"Lạnh, lanh quá."
Lúc này trên đỉnh núi tuyết cao chót vót, không gian lạnh lẽo dưới cái âm mấy độ.
Lục An khoác lên một tấm áo choàng lông thú, hai tay đan chéo ôm vai, người run như cầy sấy.
Dương Khang ngược lại cảm thấy nơi này rất tốt, rất mát mẻ đi.
Tuyết Cảnh là một tiểu thế giới của tông môn, nơi này trước kia là đạo tràng của một vị trưởng lão.
Vị trưởng lão này thuộc băng hệ, bởi vì thời gian dài ở nơi đây, nên vị trưởng lão kia liền biến nơi này thành núi tuyết, phía dưới còn có sông băng.
Sau khi vị trưởng lão kia hóa đạo, nơi này liền biến thành nơi trừng phạt một số đệ tử làm sai quy định.
Bình thường tu sĩ có thể vận chuyển linh lực để tạo ra lớp khí mỏng khắp cơ thể để ngăn chặn hàn khí, còn ở nơi này, linh lực là không thể dùng.
"Ngươi sao lại không có việc gì?" Lục An hỏi.
Dương Khang liền nói:
"Ta trời sinh thần thể, hàn độc bất xâm."
Lục An nhìn hắn với ánh mắt, có quỷ tin ngươi.
Mà lúc hai người bị phạt ở đây, ngoại giới liền sôi trào.
"Cái gì? Dương đại sư huynh biến thân to cao ngàn trượng, muốn dời tông môn đi chỗ khác"
"Ngươi nghe lầm đi, là Dương Khang sư huynh cùng Lục An sư huynh đang làm cái thí nghiệm, nghe nói đầu độc linh khí, các ngươi có lẽ nghe mùi h·ôi t·hối phát ra đi."
Tiếng ác đồn xa, một truyền mười, mười truyền trăm, hai đệ tử mới nhập môn không quá hai tháng này đã đứng đầu danh sách tìm kiếm của tông môn.
Một ngày nhanh trôi quá, hai người bước ra khỏi Tuyết Cảnh. Dương Khang dùng thần thức phát hiện trong đó có một vài loại dị thú kì lạ, muốn đi nghiên cứu.
Nhưng có Lục An ở đó, lại biểu lộ như lúc nào cũng có thể c·hết, liền thôi tạm để đó, lần sau có cơ hội ở đó một mình, hắn sẽ không bỏ qua.
Trở về động thiên, Dương Khang vươn vai ra một cái, cảm thấy sảng khoái.
Sau khi nếm thử với quần áo ô uế của Lục An, Dương Khang đoán đây là một lại quy tắc, muốn tránh thoát ít nhất phải là Hợp Thể.
Hợp Thể liền có thể sơ bộ nắm giữ quy tắc chi lực, thoát khỏi cái này không khó, nhưng nếu ăn đủ năm tướng thiên nhân ngũ suy, thì đó lại là chuyện khác.
Nhìn vào quyển sách Bách Thảo Toàn Thư trên bàn, Dương Khang liền hào hứng, bắt đầu mở ra từng trang một.
Trong sách có nói chi tiết từng loại thảo dược, từ phổ thông đến quý hiếm, từ an toàn đến có độc, mỗi loại đều nói rất chi tiết. Chẳng hạn như:
Cỏ: loại mọc ven đường, đâu đâu cũng thấy.
Xuân thảo: thành phần quan trọng không thể thiếu của xuân dược, thường có mùi thơm mê người.
Vong tình thảo: không mùi không vị, thường sinh trưởng ở phía nam đại lục, chỉ cần ăn vào liền sẽ quên đi ký ức.
Mỹ thảo: hoàn mỹ chi thảo, loại này ăn vào liền sẽ giúp người người nhà nhà có cảm giác mình đã thành tiên, Độ Kiếp kì cũng khó tránh khỏi sinh ra loại ảo giác này khi ăn vào, đến nay đã tuyệt chủng.
Tê. Dương Khang hít sâu một hơi, liền loại cỏ sa đọa này ở đây cũng xuất hiện, đây mẹ nó rõ ràng là c·ần s·a đi.
Dương Khang thầm tiếc hận, nếu loại mỹ thảo này còn tồn tại, sau này sẽ chế một loại đan dược khiến tu tiên giới phải kính nể.
Tên hắn cũng đã sớm nghĩ ra, gọi là Cực Lạc Vãng Sinh đan, ăn vào một viên, cho ngươi thể nghiệm cảm giác phi thăng 3000 thế giới.
Nhưng rất tiếc, kế hoạch từ lúc hình thành trong đầu liền bị hiện thực bóp c·hết.
Dương Khang đọc mấy ngày thì cuối cùng cũng đã đọc xong, cũng thuận thế tới Luyện Khí tầng 10, chỉ cần ăn vào một viên Trúc Cơ đan liền đột phá.
Nhưng hắn quyết định trước không đột phá, muốn đem mình làm vật thí nghiệm, thử độ hiểu quả của đan dược mà sau này hắn luyện ra.
Đan đỉnh cùng dược liệu Dương Khang đã sớm chuẩn bị, chỉ cần lần này phân tích ra nguyên liệu của siêu cấp Trúc Cơ đan, cơ hồ liền thành công hơn phân nữa.
Từng viên đan lơ lửng trước mặt hắn, sau đó từ từ phân rã ra làm nhiều mảnh nhỏ, Dương Khai có thể cảm nhận được đủ mùi khác nhau, dựa theo mùi vị lại đối chiếu với quyển sách.
Hắn tìm ra được được trong viên đan có hơn ba trăm loại thảo dược.
Nhưng không phải tất cả ba trăm loại này đều là nguyên liệu của Trúc Cơ đan, có một số loại thảo dược mùi giống nhau, hắn khó mà phân biệt, cho nên mới có hơn ba trăm loại.
Cái này cần phải cho hắn thêm thời gian thử nghiệm.
Sau khi so sánh lại một lần nữa, tuy có nhiều loại giống nhau nhưng công hiệu lại khác nhau rõ rệt, Dương Khang liền tìm ra nguyên liệu chính thức, chí ít hắn cho là như vậy.
Nguyên liệu gồm hai mươi loại thảo dược khác nhau, nguyên lai là hai mốt, nếu muốn có thêm mùi vị.
Ở ngoại giới nếu như Trúc Cơ đan chính là gió tanh mưa máu, người người dùng mạng để đổi lấy.
Thì ở Vô Cực tông, thứ này như rau cải trắng ngoài chợ, giá thành lại rẻ hơn rất nhiều.
Đệ tử Vô Cực tông thiếu tiền sao?
Không, cái bọn họ thiếu chính là thời gian nghiên cứu. Mỗi một cái đệ tử tiên môn đều là rồng trong loài người, chẳng qua có một số người uy áp quá mạnh, khiến cho bọn họ bị xem nhẹ mà thôi.
Như cái kia Giang Thanh sư huynh ở đan phong, ở trên núi không ai ngó qua, nhưng với tu vi Hợp Thể, đặt ở bên ngoài, thành lập cái tông môn trung đẳng, tương lai liền sẽ được người khác gọi một tiếng Giang tổ sư.
"Nguyên liệu đã xong, cái tiếp theo chính là tìm phương pháp đúng nhất để luyện."
Cái này cần nhiều thí nghiệm, mà với một tên tay mơ như Dương Khang, liền không dễ.
[Nhật ký luyện đan Dương Khang.
Ngày thứ nhất đan lô nổ.
Ngày thứ hai nguyên liệu nổ.
Ngày thứ ba điều khiển lửa không đúng, cháy đan lô.
Ngày thứ tư ngủ gật, đan lô nổ.
Ngày thứ năm đan thành, phương pháp phối nguyên liệu không đúng, cảnh giới lùi một bậc.
Ngày thứ sáu đan thành, đan nổ.
Ngày thứ bảy đan thành, phương pháp liền đã đúng, cảnh giới tiến Trúc Cơ, nhưng cảm thấy chưa hoàn mỹ, trở lại Luyện Khí tầng 10.
....
Ngày thứ ba mươi đan thành, thêm vào một chút thiên địa quy tắc, thành công làm ra Trúc Cơ đan cực phẩm, ăn vào liền nắm giữ một loại thuộc tính ngẫu nhiên.]
Nhìn quyển sách nhật ký trên tay, trong lòng Dương Khang rưng rưng nước mắt, cuối cùng hắn đã thành công.
Còn thành công tại ra đan được có thể lĩnh ngộ một loại thuộc tính ngẫu nhiên.
Thuộc tính linh khí chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cái đan dược này mà ra ngoài, chính là Độ Kiếp kì còn phải đỏ con mắt.
Hắn nhiều lần nổ lô, cũng nhiều lần tăng lên Trúc Cơ rồi lại trở về Luyện Khí kì, cảm giác vi diệu mười phần, có lẽ chưa từng ai có thể nghiệm này như hắn đi.
Dưới mí mắt Dương Khang lúc này đã sớm có vài vết thâm đen, hắn muốn nghỉ ngơi, ba mươi ngày qua hắn đều không có chợp mắt.
"Các vị sư huynh đan phong, ta cuối cùng cũng hiểu được cảm giác này."