"Không giấu gì Dương huynh đệ, Lưu mỗ trước đây còn trẻ anh tuấn tiêu sái, cũng là người trong mộng của nhiều cô nương.
Chỉ là mấy chục năm trước không biết dính phải bùa mê gì lại từ bỏ hết tất cả, lựa chọn kết hôn."
Nữ tử kia nghe nói như thế thì nổi giận đùng đùng.
"Hay cho một Lưu Lão Cẩu, ta khi xưa cũng là dòng dõi quyền quý, trên đường bái nhập tông môn tu đạo.
Không ngờ bị nhà ngươi dụ dỗ lưu lạc đến nơi này, bây giờ còn nói ta bỏ bùa ngươi".
Lưu Lão Cẩu bộ mặt như vô tội nói:
"Lưu huynh đệ nói xem, ta cũng đâu nói nàng ta bỏ bùa ta, là nàng ta có tật giật mình đi."
Nử tử chữi ầm lên:
"Ngươi cái tên thối tha này, hôm nay bà quyết định đồng quy vu tận cùng ngươi."
Hai người liền muốn động thủ, Dương Khang cảm thấy chuyện này thật mẹ nó đau đầu.
Biết ngay từ đầu có lẽ tuyển chọn hai con hổ kim đan kia còn đơn giản hơn.
"Tĩnh."
Theo tiếng nói của hắn, có một lực lượng tràn ra khiến cho đôi vợ chồng trúc cơ kia không thể động đậy.
Lưu Lão Cẩu cùng vợ hắn lúc này vẫn còn ý thức, trong lòng kinh hãi.
Đây là cái mẹ gì luyện khí, rõ ràng là đại lão.
Có thể nhẹ nhàng để một người trúc cơ trung kỳ, một người trúc cơ sơ kỳ không thể động đậy, đây tuyệt đối không phải luyện khí tầng 5 có thể làm được.
Mà hai người bọn họ tuy cãi nhau, nhưng lúc đó vẫn là để ý Dương Khang không hề bắt thủ ấn hay thi triển pháp thuật, đơn giản chỉ là dùng một lời nói.
Dương Khang nghĩ nếu mình có mấy vạn linh thạch, liền ném cho bọn họ, sự tình xem như giải quyết.
Nhưng bây giờ hắn quá nghèo, một đồng bạc lẻ cũng không lấy ra nổi.
Hắn nhìn đôi vợ chồng kia, cười nói:
"Hay là ta giết một trong hai, như vậy sau này liền không gây gổ được nữa.
Nào? Chơi kéo búa bao, hay là bóc thăm để tuyển ra người?"
Lưu Lão Cẩu cùng vợ nghe như thế trong lòng sợ hãi gần chết, mẹ nó đây là cái gì danh môn chính phái.
Cách làm này nếu so với ma đạo còn hơn ma đạo.
Giờ phút này đổi thành cái tu sĩ ma đạo, hắn liền sẽ giết hai người một lúc.
Mà vị Vô Cực tông trụ cột chính đạo này lại đưa ra đề nghị giết một tha một, cái này hung ác biết bao nhiêu.
Nữ tử kia khóc ròng, nàng không thể động đậy, hận sinh ra liền có đôi chân này, thật vướng bận quá.
"Đại tiên tha mạng, tiểu nữ cùng phu quân biết sai, mong đại tiên thứ lỗi."
Bình thường nàng cũng chồng cãi vã, náo thì náo như thế, đánh cũng là đánh qua, nhưng chưa tới mức xảy ra án mạng.
Nàng không ngờ hôm nay chỉ vì chuyện này mà muốn đòi mạng của nàng cùng phu quân.
"Còn ngươi?"
Dương Khang nhìn qua Lưu Lão Cẩu hỏi.
"Đại tiên chúng ta biết sai rồi, mong đại tiên người lớn bỏ qua."
Tu tiên giới không phân tuổi tác, chỉ nói đạo hạnh. Một tên sống mấy chục năm Trúc Cơ, gọi một cái mới sống mười mấy năm Tiên Tôn cũng không sai đi.
"Ừm, sự tình hôm nay không được tiết lộ, nếu không hai ngươi hiểu?".
Hai người lúc này động đậy được bắt đầu dập đầu liên tục, như là lão tổ tông nhà của mình.
Dương Khang không chịu nổi mấy cái này, liền hóa làm một đạo ánh sáng bay đi.
Thấy lão tổ tông rời đi, Lưu Lão Cẩu lúc này mới chạy lại ôm vợ:
"Phu nhân, là ta có lỗi."
"Không không, là do thiếp thân."
Hai người bây giờ chính thức trải qua đại nạn sinh tử, sau này tình cảm sẽ càng thêm khắn khít.
Dương Khang nói ra câu cuối kì thật có thể tại chỗ làm bọn họ quên đi, nhưng đó giống như một lời cảnh cáo, tương lai bọn họ nếu gây gổ với nhau nữa, hình ảnh hôm nay liền sẽ hiện lên để cảnh tỉnh hai người họ.
"Lần đầu làm nhiệm vụ mà ta lại nhanh như thế, thời đại này nếu có đánh giá chất lượng, ta xứng đáng năm sao."
Dương Khang quyết định không vội trở về nhà, từ thôn Phú Thạnh đi tới Dương thành chỉ mất hai ngày.
Hắn liền muốn dạo bước tận hưởng cảm giác cưỡi ngựa xem hoa, chỉ là bây giờ không có ngựa.
Không bao lâu Dương Khang đi tới một con đường nhỏ, cuối con đường nhỏ có một mái nhà tranh xuất hiện.
"Ừm lần trước đi ngang hình như không có ngôi nhà tranh này?"
Dương Khang đi tới nhìn qua cảnh cửa sổ đang mở kia, có một bóng người dáng người thướt tha, cầm khăn tay, bả vai có chút rung động, tựa hồ như đang khóc nức nở.
Mang trong lòng tiếng hiếu kì mạnh mẽ, Dương Khang liền tiếng tới gõ cửa.
Thùng thùng.
Một thân ảnh từ trong nhà mở cửa bước ra, tựa hồ vừa mới khóc xong, hốc mắt nàng hơi sưng đỏ, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng.
"Xin chào phu nhân, ta là học sinh học ở xa trở về nhà, thấy sắc trời sắp tối, liền muốn xin ở nhờ một đêm, không biết có tiện hay không."
Nhìn dáng dấp như là thư sinh của Dương Khang, còn với khuôn mặt hơi "non" nữ phụ kia giống như đang suy nghĩ liền nói:
"Như vị công tử không chê, nhà cửa đơn sơ, thì mời công tử vào."
Nữ phụ nhìn như ba mươi tuổi, nhưng rõ ràng lại xinh đẹp yêu kiều, nhiều nữ tử mười tám hai mươi có lẽ còn không bằng.
Dương Khang bước vào bên trong, nhà cửa thật mẹ nó đơn giản, chỉ có một cái giường, cùng một cái bàn tròn.
Bàn trang điểm còn là không có.
"Mạo muội hỏi phu nhân một câu, địa phương vắng vẻ như thế, mà Dương thành cách đây cũng không xa, vì sao lại một mình tại nơi này?"
Nữ phụ kia nghe hỏi như thế, như chạm đến chỗ thương tâm trong lòng, không kìm chế được mà rơi nước mắt nói:
"Không dối gạt công tử... Tiểu nữ thật ra là bị người nhà tướng công đuổi ra ngoài."
Hay cho cái trâu già xưng tiểu nữ, Dương Khang trong lòng đậu đen rau muống.
Dương Khang bên ngoài làm bộ mặt tức giận, hắn cảm thấy mình có lẽ sắp thành Ninh Thái Thần rồi:
"Có lý nào lại như thế, phu nhân xinh đẹp như hoa, tu sĩ trên núi cũng bất quá như vậy mà thôi.
Điều này chỉ có thể nói rõ, tên kia không xứng."
Mỹ phụ lấy khăn lau nhẹ nước mắt trên má, bắt đầu kể ra mọi chuyện, giống như ủy khất đã lâu:
"Tiểu nữ Nhậm thị, người nhà chồng họ Lệnh, tên Lệnh Hồ Điệp, chồng tiểu nữ suốt ngày ra ngoài làm ăn, gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Ta cả ngày ở nhà vườn không nhà trống, tế bái thần linh, không cầu thứ gì, chỉ cầu phu quân một đời bình an.
Chưa từng nghĩ tới, ta ra ngoài mất một miếng ngọc bồi. Lâu ngày tìm kiếm đều không thấy, cuối cùng từ bỏ.
Nào ngờ đâu miếng ngọc bội kia truyền tay, liền đến chỗ phu quân.
Phu quân nói ta không giữ đạo phu thê, nói ta có tình nhân bên ngoài, sau đó liền đuổi ta đi."
Nói đến đây Nhậm thị liền cuối đầu xuống khóc càng lúc càng nhiều.
Nàng chín thật một giả, đoạn đầu là thật, tới đoạn bị chồng đuổi đi là giả. Nào phải đuổi đi cái gì, nàng chính là bị chồng nàng một búa gõ c•hết, sau đó băm xác chôn nơi đường vắng kia.
Nàng lúc chết cũng nghĩ không thông, mình yêu chồng như thế, giữ gìn gia đạo, không ngờ bị chính người mình yêu thương giết chết.
Đã từng cùng thề non hẹn biển, xây dựng tương lai, không cầu phú quý chỉ cầu có nhau, mà khi đó chồng nàng lại không cho nàng cơ hội giải thích.
Cùng với trước đây chồng nàng đối với nàng lại là ôn nhu như thế nào, khiến cho lòng nàng oán khí khó nguôi, hóa thành lệ quỷ, đi hút dương khí nam nhân.
Mà học sinh như Dương Khang chính là đối tượng hớn đến của nàng.
Dương Khang lúc này liền hiểu ra mọi chuyện cười nói:
"Chẳng giấu phu nhân, tại hạ là học sinh ở Vô Cực tông, phu nhân nếu có oan khuất, tại hạ liền không ngại đứng ra giúp đỡ."
0