Chiến Giới là một vùng đất rộng lớn vô cùng tận, nơi sức mạnh vi tôn, lấy chiến làm đạo. Con người sinh ra nếu không tu luyện võ công để trở thành chiến giả thì chỉ có thể là người thường, sinh, lão, bệnh, tử, một vòng lặp không lối thoát.
Ở chiến giới, trên con đường tu luyện của một chiến giả chia cảnh giới thành cửu trọng thiên, từ nhất trọng đến tứ trọng gọi là Chiến Sư, từ ngũ trọng đến cửu trọng là cảnh giới Chiến Tiên, trên Chiến Tiên là đỉnh cao của nhân loại, cảnh giới của những Chiến Tôn.
Tây bắc Chiến Giới, ở ngoại thành Thiên Trường, có một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng lúa bát ngát, hai vợ chồng Hạo Thất và Lý Tô Bình sống ở ven làng hành nghề trồng lúa quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời
Hai vợ chồng lấy nhau cũng gần chục năm vẫn không có con, nhiều lần vào thành lớn thăm khám nhưng vẫn không có kết quả.
Một hôm nọ, có một người trung niên tên là Hồng Trần Lập đến ven làng và xây nên một gian nhà nhỏ hành nghề đại phu.
Lúc này có vài người đến khám, nhưng ban đầu nhìn chung cũng không khá khẩm mấy.
Vợ chồng Hạo Thất và Lý Tô Bình ở gần đó thấy có đại phu ở xa đến thì cũng hiếu kì, quyết định vào thăm khám thử xem sao.
Thế là một buổi sáng nọ, hai vợ chồng cùng nhau đến gian nhà nhỏ của Hồng đại phu.
Vào trông bắt mạch, xong xuôi Hồng đại phu bốc thuốc và đưa cho hai vợ chồng mười than thuốc, ông dặn về chia nhỏ ra sắc uống vài tháng thì có thể có tin vui.
Hai vợ chồng theo lời đại phu về vừa dùng thuốc kết hợp "cày cuốc." Cuối cùng đến hơn hai tháng sau quả nhiên là có tin mang thai.
Quá vui mừng, hai vợ chồng liền chuẩn bị quà mang sang cảm ơn Hồng đại phu, qua đến nơi thì thấy Hồng đại phu cũng có một đứa bé mới nhặt được trên núi, đứa trẻ còn chưa đầy tháng, hai bên vui vẻ dự định để sau này con của Hạo Thất và Lý Tô Bình ra đời sẽ cho chúng nó chơi với nhau cho có bạn, có bè...
Chín năm sau.
Một người đàn ông trung niên đi trên đường vào thành Thiên Trường, bên trái nắm tay một tiểu hài tử tên Hạo Thiên, bên phải nắm tay một tiểu nha đầu tên Diệp Phương Mai.
Người đàn ông trung niên chính là Hồng đại phu, Hạo Thiên chính là con của vợ chồng Hạo Thất, Lý Tô Bình, Diệp Phương Mai chính là đứa bé Hồng đại phu nhặt được chín năm trước.
Hai đứa trẻ lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm khắng khít, không một phút nào là tách rời.
Dù vậy Hạo Thiên từ nhỏ lầm lì ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng trong như vô hồn, không biểu lộ cảm xúc. Cậu cũng cảm thấy mình có gì đó khó chịu, nhưng không biết là gì, cảm giác đó khiến cậu không cảm thấy an toàn, những lúc đó thì thường có Diệp Phương Mai kế bên san sẻ phần nào nỗi lòng u uất.
Thiên Đạo Tông là thế lực siêu cấp ở thành Thiên Trường, một trong thập đại thế lực Chiến Giới.
Hôm nay là ngày tuyển chọn hạt giống tu luyện của Thiên Đạo Tông.
Vô số người từ ngoại thành, nội thành tề tựu dưới chân núi thiên sơn để tham gia khảo hạch
Hồng đại phu hôm nay cũng dắt theo Hạo Thiên và Diệp Phương Mai đến ghi danh.
Khi vào đến nơi, trong dòng người tấp nập chen lấn, có một nữ hài tử vội vàng chạy đến chỗ ba người, nữ hài tử nhét vào tay Hạo Thiên một miếng ngọc bội nhỏ màu xanh ngọc bích.
"Chúc huynh đạt kết quả tốt!"
Nói xong nữ tử tinh nghịch nháy mắt với Hạo Thiên rồi lon ton chạy đi trong sự ngơ ngác của cả ba người.
Nữ hài tử đó là Đổng Khinh Nhi, con gái nhà phú hộ ở đầu làng. Nhà Hạo Thiên làm ruộng cho nhà phú hộ, nói cách khác quan hệ của Hạo Thiên và Khinh Nhi là người làm và cô chủ.
Thế nhưng có lẽ khoảng cách về thân phận là thứ không tồn tại ở những đứa trẻ, cả hai vẫn thường chơi đùa với nhau như những người bạn thông thường.
Hôm nay Khinh Nhi cũng đến tham gia khảo hạch, cô thấy Hạo Thiên thì liền chạy đến, Hạo Thiên thấy cô hôm nay có vẻ tâm trạng tốt vui nên cũng nhận món quà rồi cười tươi đáp lễ.
Sau khi Khinh Nhi đi khuất sau dòng người, Hạo Thiên nhìn miến ngọc bội sơ qua rồi cất vào người.
Diệp Phương Mai nhìn thấy Hạo Thiên thường ngày lầm lì ít nói, nhưng hôm nay lại cười thì liền mỉa mai: "Quan hệ tốt qua nhỉ!"
"Cũng bình thường thôi!" Hạo Thiên cười trừ đáp.
"Xí!" Diệp Phương Mai có chút khó chịu, cô quay đi chẳng thèm để tâm đến Hạo Thiên.
Hạo Thiên thấy thế cũng chỉ biết cười khổ: "Xem ra Diệp tỷ lại giận dỗi rồi!" Hạo Thiên nghĩ thầm.
"Đến nơi rồi! Hai đứa chuẩn bị đi!" Giọng nói trầm khàn của Hồng đại phu cất lên phá tan bầu không khí khó sử.
Lúc này cả ba đang đứng dưới chân núi Thiên Sơn, xung quanh là vô số người đến khảo hạch.
Sau khi ghi danh, các đứa trẻ sẽ đi đến một quảng trường rộng lớn, đối diện bọn họ lúc này là một đài cao hình tròn với nhiều trận đồ được khắc bên dưới, bên cạnh có một bia đá ghi bốn chữ nằm dọc lần lượt là kém, thường, tốt và xuất sắc.
Đó chính là Kiểm Chất Đài, khi ai bước lên, trận pháp sẽ pháp sáng và tiến hành kiểm tra tư chất của người ghi danh.
Theo thường lệ, người có tư chất kém sẽ bị loại, tư chất thường sẽ làm đệ tử dự bị, tư chất tốt làm đệ tử chính thức, và xuất sắc liền được nhận làm đệ tử thân truyền.
Ở phía xa, có các trưởng lão của Thiên Đạo Tông ngồi chờ sẵn, họ mong rằng năm nay sẽ có nhiều hạt giống tốt, ai nấy cũng đều sẵn sàng giành giật nếu có hạt giống tư chất xuất sắc xuất hiện.
Rồi lần lượt những hạt giống nhỏ tuổi bước lên khảo hạch, thế nhưng đã nửa ngày trôi qua, vẫn chưa có gì đặc sắc sảy ra, điều này khiến cho các trưởng lão cảm thấy vô cùng chán nản.
"Đổng Khinh Nhi!"
Âm thanh người giá·m s·át vang vọng, Khinh Nhi nghe thấy tên mình thì vội vàng chạy lên Kiểm Chất Đài.
Trận pháp phát sáng, ánh sáng từ yếu dần dần mạnh lên, một luồng khí lực phất lên khiến quần áo, tóc tai Khinh Nhi bay lên theo quán tính.
Khinh Nhi bị bất ngờ hét lên một tiếng, cô nhắm mắt lấy tay che mặt, tay còn lại cố giữ chiếc váy để tránh không cho nó bay lên quá cao.
Chiếc bia kiểm chất lập tức hiện lên chữ Tốt, các trưởng lão đang mơ ngủ bên trên cũng bừng tỉnh.
Ngay lập tức có một người trung niên tay bắp thịt u từ bên trên bay xuống hô to: "Đứa trẻ này ta nhận làm đệ tử."
Một người trung niên khác dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cũng lao xuống: "Lão tam đừng manh động như thế, đứa trẻ này vừa nhìn đã biết con nhà quyền quý, không thích hợp tu luyện thể thuật, để nó theo ta luyện đan đạo là hớp lý."
Lúc này ở phía trên có một lão giả tóc bạc thấy vậy cũng thấp thỏm định lao xuống nhưng lại bị một người nam nhân trẻ tuổi hơn ngồi ở vị trí chủ vị ngăn lại.
"Đại trưởng lão chớ vội vã, ta nhìn thấy có vài hạt giống tốt hơn còn ở phía sau." Người nam nhân trẻ tuổi nói với vẻ bí hiểm, ẩn dấu huyền cơ trong ánh mắt.
Lão giả nghe thấy vậy thì bình tĩnh ngồi lại chỗ cũ: "Ồ, nếu tông chủ đã nói vậy thì ta xin ngửa mắt quan sát."
Ở bên dưới, sau một hồi tranh giành, cuối cùng theo ý muốn của Khinh Nhi, cô ấy được nhị trưởng lão nhận vào đan phong để học đan đạo, để lại cho tam trưởng lão một sự nuối tiếc.
Buổi khảo hạch lại tiếp tục, rồi sau thời gian chờ đợi mòn mỏi, kẻ đến người đi thì cũng đến lượt cái tên Hạo Thiên được vang lên.
Cậu bước tới vị trí trung tâm của trận đài, trong lòng không háo hức cũng chẳng mong đợi, bởi lẽ lý do cậu đến đây cũng chỉ là theo ý nguyện của cha mẹ.
Cha mẹ muốn cậu đổi đời, trở thành thánh nhân thay vì quanh năm với đồng ruộng như hai người.
0