Hạo Thiên từ nhỏ chẳng thích vận động, việc học võ với cậu nghe như việc gì đó lạ lẫm.
Ấy vậy mà ngày hôm nay, vì ý nguyện của cha mẹ, cậu phải đến nơi được xem là thánh địa võ đạo để tham gia khảo hạch.
Hạo Thiên bước lên, khuôn mặt vô cảm nhìn bia kết quả, kết quả cho ra khiến cậu bất ngờ, là loại thường, được nhận làm đệ tử dự bị.
Vốn Hạo Thiên cứ nghĩ mình phải loại kém cơ, bởi vì cậu làm gì có xíu năng khiếu võ học nào, việc có tư chất thường đúng là ngoài sức tưởng tượng đối với Hạo Thiên.
Bước vào nơi tập hợp của các đứa trẻ có tư chất thường, Hạo Thiên nhìn về phía Diệp Phương Mai thì cô ấy đang ra dấu khích lệ cậu cố lên.
Trái ngược với sự hời hợt của Hạo Thiên, Diệp Phương Mai rất mong chờ đến lượt mình lên khảo hạch.
Cô từ nhỏ đã thích luyện võ, nguyên cứu khí mạch, huyệt đạo trên cơ thể người.
Cô rất muốn mình sẽ trở thành một chiến giả ưu tú, bay lượn tung hoành trên trời cao, cảm giác đó với cô rất ngầu và sung sướng.
Rồi khi phần lớn hạt giống đã lên đài kiểm tra, vẫn chưa thấy có gì khởi sắc, đại trưởng lão quay sang nói với tông chủ Thiên Đạo Tông: "Ngài có chắc là còn điều gì thú vị chứ, sao ta thấy năm nay tẻ nhạt quá vậy?"
Tông chủ Thiên Đạo Tông lúc này có vẻ hơi nghi ngờ về nhãn quan của mình, hắn ta gãy đầu cười gượng đáp: "Vẫn còn vài người chưa lên, đại trưởng lão cố gắng chờ thêm tí xem sao!"
Đại trưởng lão lúc này chán nản chả muốn nói thêm, quay qua tam trưởng lão cũng đã ngủ gật từ lúc nào không hay, thấy vậy đại trưởng lão lại thêm tuyệt vọng, có vẻ năm nay lại thất thu, tình hình này đã kéo dài mấy năm gần đây, các trưởng lão của Thiên Đạo Tông cũng đã quá quen với việc này.
"Diệp Phương Mai!"
Đúng lúc này, tên của người khảo hạch cuối cùng vang lên, Diệp Phương Mai bước vào trung tâm trận pháp.
Một vệt sáng mãnh liệt bao trùm Diệp Phương Mai và bùng lên tận thiên khung, ngay lập tức bia đá hiện lên hai chữ xuất sắc.
Toàn trường kinh hãi, ai nấy đều há hốc mồm, người cuối cùng và cũng là người duy nhất từ đầu buổi đến giờ đạt tư chất xuất sắc.
Chẳng cần đến một hơi thở, tông chủ, đại trưởng lão và tam trưởng lão ngồi ở trên chớp mắt cái đã phi xuống bao vây Diệp Phương Mai.
"Nhị vị trưởng lão, xin hãy nể mặt!" Tông chủ Thiên Đạo Tông đặt tay lên vai Diệp Phương Mai, gằn giọng nói với hai người còn lại.
Đại trưởng lão lúc này cũng đặt tay lên vai còn lại của Diệp Phương Mai nói: "Tông chủ! Người cũng tham gia tranh giành sao, việc này hình như không phải cho lắm!"
Tam trưởng lão cũng không chịu thua, ông ta đặt tay lên lưng Diệp Phương Mai và dứt khoát hô lớn: "Hai người tranh cái rắm, ta là người huấn luyện và quản lý đệ tử nội hạch, hạt giống này là của ta!"
Lúc này chả ai chịu nhường ai, Diệp Phương Mai ở giữa vừa mừng vừa run, chẳng biết phải làm gì, chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn mặt đời đưa đẩy.
Ở phía dưới, Hồng đại phu cũng là cha nuôi của Diệp Phương Mai thấy vậy thì vuốt râu tâm đắc, vui mừng liên tục hô: "Tốt, tốt, tốt!"
Còn Hạo Thiên đứng phía xa cũng kinh ngạc không kém, cậu không ngờ người tỷ tỷ của mình lại có thiên tư kinh người như thế, cậu đoán chắc lần này tỷ ấy sẽ một bước lên mây, tiền đồ rộng mở.
Ở trên đài lúc này ba người đang cãi nhau tưng bừng, tưởng chừng như sắp lao vào đánh nhau thì từ trên đỉnh núi cao nhất dãy Thiên Sơn, một giọng nói uy lực phát ra.
"Ba ngươi cút xéo, hạt giống này ta chấm!"
Ngay lúc chưa ai kịp biết chuyện gì đang diễn ra thì một chùm sáng vụt tới đẩy ba lão giả ra, một người đàn ông tiên phong đạo cốt bay tới tóm lấy Diệp Phương Mai, rồi lập tức bay lên lại đỉnh núi cao ở phía xa kia như một cơn gió khiến toàn trường c·hết lặng.
Ba lão giả méo mặt, nhìn thấy người vừa xuất hiện c·ướp hạt giống tốt đi thì cũng chỉ biết câm lặng giải tán, ai về nhà nấy trong sự tiếc nuối vô bờ bến.
Hồng đại phu đứng phía xa lại một phen tâm đắc: "Tiền đồ sáng lạng, tốt, tốt, tốt!" Nói xong ông vẫy tay chào tạm biệt Hạo Thiên một phát rồi vui vẻ ra về.
Hạo Thiên ở bên này thì trái ngược, cậu khá lo cho Diệp tỷ của mình, người kia qua cách cư sử lúc nãy có phần ngang ngược, cậu không biết người đó có đối tốt với cô ấy hay không.
Trong lúc Hạo Thiên đang trong dòng suy nghĩ thì bỗng dưng người lúc nãy lại bay xuống tóm cổ Hạo Thiên lôi cậu l·ên đ·ỉnh núi nhanh như một tia chớp khiến ai nấy đều chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
Lên đến nơi thì đây là đỉnh của một ngọn núi, phía trong có dãy nhà mái ngói, phía ngoài là khoảng sân rộng, vang vọng ở gần có tiếng suối chảy róc rách, giữa sân là bàn và ghế đá, bên cạnh có cây bồ đề phủ bóng xanh mát, xa xa mây trắng lượn lờ như chốn bồng lai tiên cảnh.
Cảnh đẹp là vậy nhưng Hạo Thiên như muốn n·ôn m·ửa vì bay quá nhanh khiến đầu cậu choáng váng.
Lão giả tiên phong đạo cốt vừa thả Hạo Thiên xuống thì Diệp Phương Mai liền chạy đến đỡ lấy cậu.
Lúc này lão giả ngồi xuống vắt chéo chân rót chén trà rồi bình thản nói: "Không có ngươi nó không chịu nhận ta làm sư phụ, ngươi nói xem ta phải làm sao hả nhóc con?"
Hạo Thiên vừa ho sặc sụa vừa nói: "Khụ! Khụ! Đây là đâu? Ông là ai?"
"Đây là Thiên Phong nơi ở của ta, và ta là Thiên Sơn Lão Nhân, thái thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông!"
Hạo Thiên nghe xong cũng không biết ông này là ai, nhưng mà Thiên Sơn Lão Nhân, cái tên này nghe cũng rất bá khí, cậu nghĩ chắc người này là trùm ở khu này rồi.
Nghĩ xong Hạo Thiên quay qua nói với Diệp Phương Mai: "Tại sao tỷ lại không nhận ông này làm sư phụ, chẳng phải tỷ rất muốn học võ sao?"
Với câu hỏi thẳng thắn và trực diện của Hạo Thiên, Diệp Phương Mai thoáng chút đỏ mặt, cô ghé sát vào tai Hạo Thiên nói nhỏ: "Học nhưng phải có đệ mới vui!"
Hạo Thiên nghe xong thì hiểu ra vấn đề, cậu đứng lên nói với lão giả: "Xin tiền bối hãy nhận thêm con làm đệ tử, như vậy tỷ tỷ của con mới đồng ý!"
Thiên Sơn Lão Nhân nghe xong thì lắc đầu khua tay: "Không được, truyền thừa của ta chỉ trao lại cho một người, ta cũng chỉ có ý định nhận một đệ tử thân truyền mà thôi, huống hồ tư chất của ngươi cũng chẳng xứng làm đệ tử của ta, không được, không được!"
Hạo Thiên nghe xong thì thở dài, nhất thời chưa biết phải làm sao, ngay lúc bối rối thì Diệp Phương Mai lên tiếng: "Nếu vậy thì con không nhận ngài làm sư phụ được, con tu luyện ở dưới núi với các sư phụ khác của tông môn vẫn được, không cần phải lên đây đâu ạ, đi thôi đệ đệ!"
Chưa kịp để Thiên Sơn Lão Nhân trả lời, dứt câu Diệp Phương Mai liền kéo tay Hạo Thiên hướng xuống núi.
"Ấy, ấy!"
Thiên Sơn Lão Nhân gọi với theo nhưng Diệp Phương Mai đã cương quyết phải cùng học võ với Hạo Thiên, cô bước đi dứt khoát khiến cho Thiên Sơn Lão Nhân cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối, bởi vì lạc mềm buộc chặt, cố quá lại thành quá cố, ông cũng không muốn níu kéo người không muốn ở lại.
Ngay lúc này, Hạo Thiên ghì tay Diệp Phương Mai đứng lại: "Tỷ tỷ! Đây là cơ hội lớn, đừng vì đệ mà bỏ lỡ!"
Diệp Phương Mai đáp lại: "Không Được! Trước giờ chúng ta làm gì cũng làm cùng nhau, giờ người nơi này, người chỗ kia thì đâu có được!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả, phải nghe tỷ!" Diệp Phương Mai cắt lời Hạo Thiên.
Lúc này Thiên Sơn Lão Nhân đứng từ xa nhìn thấy sự kiên quyết của Diệp Phương Mai, ông cũng hết cách, để có được đệ tử ưng ý, ông đành phải xuống nước: "Thôi được rồi, ta tính vầy, không biết hai ngươi có thuận ý không, ta cũng chỉ nhận một người làm đệ tử là tiểu nha đầu này, còn nhóc con ngươi, ta cũng đang thiếu người làm tạp dịch, nếu chịu làm việc cho ta thì có thể ở trên Thiên Phong cùng với nha đầu kia."
0