0
Lúc này Hạo Thiên có cảm ngộ một chút binh pháp, hắn tưởng tượng mình đang cầm chiếc chảo trên tay, thân thể đứng giữa chiến trường không ngừng đánh g·iết.
Thế nhưng sau một hồi chiến đấu thì thịt đã nát, còn xương vẫn chưa hề hấn gì, như vậy thì không thể nhồi khổ qua được.
Nghĩ rồi Hạo Thiên lấy dao chặt thịt từ Túi Trữ Vật ra, lúc này vẫn hình dung chiến trường trước mắt, hắn truyền chân khí vào dao và liên tục chém về phía những khúc xương, binh pháp tùy biến, từng miếng xương trắng bị bầm thành nhão như bột hòa vào những thớ thịt đỏ tươi.
Có một điều rằng cứ mỗi lần tiếp xúc với máu, Hạo Thiên đều có cảm giác phấn khích khó tả, nó khiến hắn trở nên hung hăng, gần như mất kiểm soát, cũng may những lúc gần hóa điên, ý thức hắn liền có thể nhận ra và lấy lại bình tĩnh.
Hiện tượng này có vẻ lạ và khó hiểu, nhưng do nó không gây ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hằng ngày nên Hạo Thiên cũng không mấy khó chịu về nó.
Rồi liên tiếp một năm sau đó, Hạo Thiên chuyên tâm luyện tập dao pháp và chảo pháp, dâm ba hôm hắn lại đi gánh nước dưới chân núi để tiếp tục nâng cao thể chất.
Đến nay do áp chế của vòng trọng lực khiến thời gian hắn gánh nước vẫn không tăng lên, thứ duy nhất tăng là khối lượng hắn phải gánh chịu, đến nay tổng đã gần ngàn cân.
Thế nhưng dù thể chất có thăng tiến nhưng tu vi của Hạo Thiên đã đình trệ ở nhị trọng rất lâu.
Công pháp Hóa Thể Huyền Thụ cũng dậm chân tại chỗ bởi vì thăng từ tầng năm lên tầng sáu cần một lần thoát thai hoán cốt, đắp nặng lại nhục thân.
Thế nhưng việc này muốn thực hiện được phải cần có một hỗn hợp chất lỏng có tên là Hoán Cốt Dịch, hỗn hợp này cần thu thập ba mươi sáu loại thảo mộc đun nấu trong bảy mươi hai ngày đêm trên dị hỏa quý hiếm.
Mà một thân tạp dịch như Hạo Thiên thì tìm đâu ra thảo dược với dị hỏa, yêu cầu này cơ bản đối với hắn là không thể thực hiện.
Do đó công pháp Hóa Thể Huyền Thụ cũng vì đó mà dậm chân tại chỗ suốt mấy năm nay.
Chán nản không lối thoát do đó gần đây Hạo Thiên cứ thấy buồn bực trong người.
Trong lúc hắn đang ủ rũ đi xuống núi gánh nước thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc bước đến.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, dáng người cân đối, ba vòng căng đầy, nàng mặc trên người bộ váy màu vàng óng ánh, toát lên vẻ sang trọng quý phái của một tiểu thư con nhà quyền quý.
Đó chính là Đổng Khinh Nhi, đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão, cũng là cô chủ và là bạn thuở nhỏ của Hạo Thiên.
Nhiều năm nay cả hai vẫn thường hay gặp nhau ở dưới núi, cả hai có chung sờ thích nấu ăn, bọn họ thường trao đổi với nhau về các công thức mà họ tự sáng tạo ra.
Hôm nay cũng như mọi khi, Khinh Nhi vừa mới nghĩ ra món mới thì liền đến tìm Hạo Thiên để mời hắn nếm thử.
Nhưng khi vừa đến thì lại nhìn thấy Hạo Thiên trong bộ dáng ủ rũ đi xuống núi, Khinh Nhi liền bước đến vỗ vai hắn: "Này! Làm gì mà trông chán đời vậy ông tướng?
Nghe thấy Khinh Nhi hỏi thì Hạo Thiên thở dài đáp: "Ừm, không có gì, chỉ là ta vướng bình cảnh hơn một năm nay, nhất thời chưa tìm được giải pháp nên có hơi bức bách ấy mà."
"Ồ, là vậy sao!" Khinh Nhi gật gù.
Lúc này Hạo Thiên nhìn Khinh Nhi, cô gái này cũng có tư chất tốt, tu vi hiện tại đã là Chiến Sư Tam Trọng Hậu Kỳ.
Tốc độ tu luyện dù không thể so với thể loại quái thai như Diệp Phương Mai, thế nhưng cũng có thể được sếp vào hàng nhất lưu trong số thiên kiêu đời này.
Sau một hồi thấy Hạo Thiên cứ nhìn mình chằm chằm thì Khinh Nhi khó hiểu hỏi: "Nhìn gì vậy, ta vừa mới nấu ăn xong, bộ mặt ta còn dính lọ hay sao?" Vừa nói Khinh Nhi vừa lấy trong người ra một chiếc gương tay để soi lại mặt mình.
Lúc này Hạo Thiên bỗng nhiên bỏ gào nước xuống, hắn vồ tới nắm lấy tay Khinh Nhi nói với vẻ hết sức nghiêm trọng: "Cô, mau cho ta biết một điều!"
Nhìn thấy Hạo Thiên đột nhiên sỗ sàng như vậy Khinh Nhi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi miệng lắp bắp: "Biết, biết chuyện gì, huynh, huynh đừng có làm bậy nha, ta, ta la lên đó!"
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Khinh Nhi, Hạo Thiên lại càng tiến tới, hắn ghé sát mặt vào Khinh Nhi rồi gằn giọng: "Làm sao để thăng lên tam trọng?"
Nghe xong thì Khinh Nhi đơ mặt ra, nàng khó hiểu hỏi lại: "Chỉ vậy thôi à?"
"Ùm, chỉ vậy thôi!" Hạo Thiên vẫn ghé sát mặt Khinh Nhi nói với vẻ nghiêm túc.
Cái mỏ Khinh Nhi lúc này giật giật, nàng vội vàng đẩy Hạo Thiên ra xa rồi tức tối quát lớn: "Chỉ vậy thôi thì mắc cái giống gì phải làm ra vẻ nghiêm trọng? Làm người ta sợ muốn c·hết, hứ!"
Hạo Thiên gãi đầu cười ha hả: "Thì việc đó quan trọng thật mà!
"Hừ"
Khinh Nhi hừ lạnh rồi chắp tay sau lưng đi qua đi lại lên giọng như giáo huấn: Từ nhị trọng lên tam trọng khá khó vượt, yêu cầu căn bản để bứt phá không nằm ở sức mạnh, mà nằm ở thể chất nhục thân, ta thấy huynh hay đi gánh nước đúng không, có vẻ như huynh chỉ đang rèn luyện sức mạnh, việc đó ở giai đoạn nhất trọng và nhị trọng thì tốt, thế nhưng với tam trọng thì có chút đi không đúng vào trọng tâm, điểm mấu chốt của nhục thân là khả năng chịu đựng và sự cứng rắn, ta khuyên huynh nên tìm cách rèn luyện khác.
"Khả năng chịu đòn sao? Hạo Thiên nghĩ thầm: "Quả nhiên rèn luyện dao pháp hay thể lực khi gánh nước không phải là mấu chốt, những thứ đó có thể nâng cao t·ấn c·ông nhưng không nâng cao phòng thủ, hóa ra hơn một năm nay ta đã đi sai hướng.
Nhận ra vấn đề, Hạo Thiên lại xồ tới nắm lấy tay Khinh Nhi: "Cảm ơn cô rất nhiều!"
Nói xong hắn phi như bay lên núi để lại Khinh Nhi ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra.
Ngay khi vừa lên tới đỉnh Thiên Phong, Hạo Thiên đã gọi Diệp Phương Mai ra ngoài sân.
"Nhờ tỷ giúp đệ việc này!"
"Cái gì vậy?" Diệp Phương Mai ngơ ngác hỏi.
"Nhờ tỷ đánh đệ!"
"Cái gì, có phải là đệ ấm đầu rồi đúng không?" Diệp Phương Mai đưa tay lên trán Hạo Thiên kiểm tra thử.
"Không có!" Hạo Thiên gạt tay Diệp Phương Mai ra: "Đệ cần tỷ đánh đệ để rèn luyện nhục thân."
"Đùa sao, ta đã là Chiến Sư Tứ Trọng, còn đệ chỉ là Chiến Sư Nhị Trọng, hơn tận hai đại cảnh giới, đệ nhắm chịu nổi một quyền của ta không?"
Diệp Phương Mai vừa nói vừa đưa nắm đấm cứng như sắt thép của mình lên. Nhìn thấy quả cơ tay cường tráng của Diệp Phương Mai, Hạo Thiên nuốt nước bọt cái ực.
Lúc này dù mồ hôi đã tuôn ra như tắm, thế nhưng hắn vẫn kiên quyết, không chịu đau thì sao có thành tựu, hắn dù không mưu cầu nhiều, nhưng cái cảm giác bức bách khi cứ giậm chân tại chỗ khiến hắn không cam tâm.
Hạo Thiên thủ thế hô lớn: "Không thành vấn đề, tỷ cứ lên đi!"
"Được rồi, là đệ nói đó nha!" Diệp Phương Mai cảnh cáo lần cuối.
"Đệ ở đây, tỷ cứ hết sức là được!" Nói rồi Hạo Thiên vận công luân chuyển Huyền Thụ Chân Giáp bao quanh cơ thể, trạng thái phòng thủ tốt nhất của hắn đã được kích hoạt: "Tới đi tỷ tỷ!"
Lúc này Diệp Phương Mai lùi lại lấy đà, nàng vận chân khí bao quanh cánh tay, một bước giậm nhảy phóng đi như lao điện, tốc độ vũ bão bay tới vung một đòn Thiên Khung Chấn Quyền, cú đấm phát ra phá thiên diệt địa, trời đất nứt toác gián thẳng vào người Hạo Thiên.
Trong một khoảnh khắc, Hạo Thiên cảm nhận trật tự vỡ nát, nhục thân chấn động, một cổ sức mạnh kéo tới đánh hắn văn thẳng ra khỏi Thiên Phong, rơi xuống thung lũng phía sau Thiên Đạo Tông.