Hạo Thiên thấy vậy thì mỉm cười, hắn ghé sát vào tai Phương Mai nói nhỏ: "Tỷ làm được sao?"
Sự tiếp xúc gần khiến hai má Diệp Phương Mai đỏ hết cả lên, nhưng cô vẫn tức giận vì cái thái độ dửng dưng của Hạo Thiên: "Đáng ghét, tự mặc áo đi!" Nói rồi Diệp Phương Mai tức tối bỏ đi mất.
Kể từ hôm đó, những công việc thường ngày tưởng chừng như dễ dàng của Hạo Thiên trở nên cực kỳ khó khăn.
Cậu phải mất hai ngày để có thể gánh nước một bận, đến nỗi Diệp Phương Mai phải thay cậu nấu ăn và dọn dẹp nhà.
Trong khi đó, số lượng nước gánh lên còn không đủ tắm, nó khiến Hạo Thiên ngày này qua ngày khác chỉ có đi gánh nước lên xuống và lê lết qua những bậc thang với mấy cái vòng nặng trĩu.
Thế nhưng so với công việc trì trệ, thì tu vi và công pháp Hóa Thể Huyền Thụ của Hạo Thiên có tiến triển ngày một thuận lợi.
Một năm sau, lúc này tu vi của hắn đã đề thăng lên Chiến Sư Nhị Trọng, Hóa Thể Huyền Thụ nâng lên tầng thứ năm.
Lúc này Hạo Thiên có thể dẫn động chân khí bao quanh cơ thể để nâng cao tốc độ di chuyển, tổng số cân trên vòng tay và chân lúc này đã tăng lên đến bốn trăm, cậu đã rút ngắn thời gian gánh nước từ hai ngày xuống còn một ngày rưỡi.
Lúc này Hạo Thiên đã mười lăm tuổi, còn Diệp Phương Mai thì mười sáu, cảm giác tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp, nó khiến con tim hắn bắt đầu có những gợn sóng khi ở gần nàng.
Hôm nay cả hai về thăm nhà, cha mẹ của Hạo Thiên càng ngày càng trẻ đẹp nhờ vào phương thuốc quý của Hồng đại phu tặng cho.
Khi về nhà, Hạo Thiên trổ tài nấu ăn, cả nhà ăn uống, quây quần bên mâm cơm nói về thời gian qua, rồi đến sáng hôm sau thì Hạo Thiên và Diệp Phương Mai lại về tông môn.
Vài ngày sau, trong lúc Hạo Thiên ghé ngang giếng nước để gánh nước lên núi, thì lại gặp bọn khốn nạn một năm trước, hắn định đơm bọn chúng nhưng mà nghĩ rồi lại thôi, bọn cóc ghẻ này bây giờ đã chẳng còn ngang tầm với hắn.
Hạo Thiên cứ im lặng mà đi gánh nước, thế nhưng bọn này chả biết bị cái gì mà cứ hể gặp Hạo Thiên là lại sồn sồn lao tới.
Lúc này Hạo Thiên vận chân khí tạo ra huyền giáp bảo hộ cơ thể, bọn chúng đánh vào thì đụng phải một màn chắn khiến tay chân đau điếng.
Hạo Thiên thấy vậy thì cười sảng khoái, rồi hắn thôi động chân khí vào chân lao đi cực nhanh khiến cả đám tức điên vì vừa b·ị t·hương vừa bị ăn quả chọc quê.
Đi đến khi trời tối thì Hạo Thiên cũng lên tới đỉnh Thiên Phong, vừa đúng lúc hai thầy trò Diệp Phương Mai và Thiên Sơn Lão Nhân đang ăn cơm, thấy Hạo Thiên lên thì Thiên Sơn Lão Nhân mời hắn vào ăn cùng.
Vừa ngồi xuống thì Diệp Phương Mai đã nhanh nhảu gắp thức ăn cho Hạo Thiên: "Ăn đi đệ đệ!"
Thiên Sơn Lão Nhân thấy vậy thì cũng chẳng màng để tâm vì ông ta đã ăn cơm chóa của hai người này cũng đã gần chục năm rồi, nên chẳng có gì lạ lẫm nữa.
"Tu vi của ngươi mấy năm nay có vẻ hơi đình trệ nhỉ?" Thiên Sơn Lão Nhân vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi Hạo Thiên.
"Ùm, gần đây con luôn có cảm giác mình sắp đột phá, nhưng mà cảm giác vẫn có một vách ngăn vô hình ngăn cản con bước thêm bước nữa, do vậy gần đây vẫn cứ dậm chân tại chỗ, không biết tiền bối có lời khuyên gì không?" Hạo Thiên vừa ăn vừa đáp.
Nghe vậy thì Thiên Sơn Lão Nhân gật đầu nói: "Nếu gặp bình cảnh thì nên đổi mới một chút, từ mai nấu ăn lại đi, có thể sẽ cảm thấy khác, tính ra một năm nay ngươi chỉ toàn gánh nước mà bỏ nấu ăn, làm ta cũng gầy đi vài cân."
Thiên Sơn Lão Nhân vừa nói vừa liếc mắt qua Diệp Phương Mai ám chỉ khả năng nấu ăn của cô không được tốt cho lắm.
Diệp Phương Mai cũng chỉ biết méo mặt im lặng, bởi vì sư phụ nói quá đúng, cô không thể cãi.
Nghe vậy Hạo Thiên cũng cười khúc khích rồi đáp: "Nhưng như vậy thì còn việc gánh nước phải làm sao ạ?"
Thiên Sơn Lão Nhân bình thản đáp: "Ở sau nhà cũng có giếng nước, sau ngươi không đi ra đó mà gánh lên cho gần.
Hạo Thiên nghe xong thì kinh ngạc quát to: "Cái gì, sao người không nói sớm, làm mấy năm nay con gánh nước mệt gần c·hết."
"Haha, ta quên mất!" Thiên Sơn Lão Nhân cười sản khoái đáp.
Diệp Phương Mai ngồi kế bên vừa ăn vừa cười khúc khích.
Còn Hạo Thiên thì mặt đen như đít nồi không nói nên lời vì uất ức.
Tối đó, sau khi ăn xong thì Hạo Thiên và Diệp Phương Mai đi ra mỏm đá phía sau nhà.
Hạo Thiên nằm gối đầu trên đùi Diệp Phương Mai, hắn vắt tay lên trán suy tư, còn Diệp Phương Mai thì đưa ánh mắt trong veo nhìn về những vì tinh tú ở phía xa xăm, tay thon của nàng dịu dàng vuốt ve mái tóc của Hạo Thiên.
Bỗng Hạo Thiên lên tiếng phá đi sự yên tĩnh: "Đệ có cảm giác lão tiền bối đang rèn luyện cho đệ, tỷ có thấy vậy không?"
"Giờ mới nhận ra sao?" Diệp Phương Mai cười hiền hòa hỏi.
"Ừ, đệ cảm nhận bây giờ ở cùng cảnh giới đệ không ngán một ai."
"Thế trên hai cảnh giới thì sao?"
Hạo Thiên lúc này nhìn lên hai quả đồi to tròn của Diệp Phương Mai, đúng là rất "cường đại" tỷ ấy bây giờ đã là Chiến Sư Tứ Trọng, một cái búng tay của tỷ ấy thôi có lẽ hắn cũng không chịu nổi huống chi là đấu ngang cơ.
"Bỏ đi, trên một cảnh giới còn có thể miễn cưỡng." Hạo Thiên xua tay chán chường đáp: "Mà sao tỷ lại có thể tấn thăng nhanh được như vậy, đệ thật là không thể tin, bảy năm nay đệ chỉ lên được hai cảnh giới, tốc độ của tỷ dù đã bị áp chế nhưng vẫn hơn đệ rất xa."
"Cái này, có lẽ là do tư chất bẩm sinh, đệ có nhớ lần kiểm tra năm đó không, tư chất của tỷ loại xuất sắc lận đó!" Diệp Phương Mai cười tinh nghịch đáp.
"Hầy, người với người mà ông trời lại phân biệt đối xử vậy sao, mà đệ có thứ này muốn tặng cho tỷ."
"Hửm, là gì vậy? Diệp Phương Mai thắc mắc.
Lúc này Hạo Thiên lấy trong người ra một sợi dây buộc tóc màu đỏ thắm.
"Là cái này!" Hắn đưa sợi dây lên trước mắt Diệp Phương Mai.
Nhìn sợi dây nhỏ màu đỏ xinh xắn bay phấp phới trong gió, Diệp Phương Mai tủm tỉm cười: "Hôm nay còn bài đặt tặng tư trang, đúng là không còn nhỏ nữa rồi."
"Hehe, để đệ cột cho tỷ!"
Hạo Thiên với tay lên vòng qua cổ Diệp Phương Mai, Diệp Phương Mai cũng cúi đầu xuống để Hạo Thiên buộc tóc lên giúp nàng.
Lúc này mặt hai người chỉ cách nhau một gang tay, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, từng hơi thở nóng rực nhè nhẹ phả ra.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, Hạo Thiên chồm lên, hai tay vừa buộc tóc vừa kéo Diệp Phương Mai xuống và đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng ấm...
Sáng hôm sau, Hạo Thiên vừa ngái ngủ đi ra cửa thì nhìn thấy Thiên Sơn Lão Nhân tay cầm một cái đầu hung thú, tay còn lại cầm chảo gai, dưới đáy chảo gai còn có v·ết m·áu, hắn chấn kinh nhận ra cái chảo kia còn có thể sử dụng như một loại v·ũ k·hí.
Khi bước vào nhìn thấy Hạo Thiên cứ đứng ngẩn người ra thì Thiên Sơn Lão Nhân ném cái chảo cùng đầu con sư tử cho hắn và nói: "Hôm nay ăn thịt bầm nhồi khổ qua, coi mà nấu cho ngon vào đấy nhóc!"
Nghe vậy thì Hạo Thiên xách cái đầu sư tử vào trong nhà bếp, cầm chiếc chảo trên tay, nhìn vào cái đầu hung thú, Hạo Thiên bỗng nhiên liên tưởng đến cảnh chiến đấu.
Tay hắn bất giác cầm cái chảo lên truyền chân khí vào đó khiến nó phát sáng, hắn vung chảo đập liên hồi vào đầu hung thú giống như giã gạo, từng thớ thịt b·ị đ·ánh dập nát.
0