Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Khởi đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Khởi đầu


Chương 1: Khởi đầu

"Tại sao phải dồn ép ta đến lúc này? Là ai thuê các ngươi hại ta, và kẻ đó thuê các ngươi bao nhiêu, ta có thể trả gấp đôi, không, là gấp ba thì sao?"

Đã từng cố gắng giãy dụa, từng cố gắng hô lên cầu cứu, từng bất bình mà mắng chửi, nhưng rồi tất cả đều vô ích, trong cái thân xác kỳ dị này, ngoại trừ còn cảm nhận được thế giới bên ngoài, "hắn" liền không thể làm được gì khác nữa rồi.

"Bởi người kia cho nhiều lắm."

Xuyên qua thành một đống bầy nhầy là cảm giác gì?

"Thủ đoạn tiên sư quỷ dị khó lường vô cùng, ta cũng là e sợ sau này vị Thẩm Hiên công tử kia học nghệ trong tiên môn xong trở lại tìm nữ nhân này nên từ đầu mới cố ý thả nàng chạy tới đây để ép nàng t·ự v·ẫn nhằm hạn chế rủi ro bị truy ra đến thấp nhất, trời mới biết được nếu ngươi trực tiếp ra tay hay ngươi dám động đến nàng sẽ có để lại dấu vết gì hay không, dù sao phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh."

Nhìn thấy đôi mắt c·hết lặng kia, tráng hán cũng thở dài một tiếng rối bình tĩnh nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe xong những lời ấy của Liên Hoa, vài người bịt mặt cũng chợt trở nên do dự mà nhìn nhau, hiển nhiên là vô cùng e ngại người mà thiếu nữ vừa nhắc tới.

"Thật trống rỗng... nhưng sao ta lại còn ở đây?"

"Sao thế, không chạy nữa à? Nào, nãy giờ ngươi chạy giỏi lắm mà, sao không chạy nữa đi?"

"Ách, nếu rủi ro như vậy, tại sao đại ca lại nhận đơn này, chẳng phải trước đó..." (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Chấp nhận kết cục của mình, Liên Hoa âm thầm tự nhủ, dẫu vậy, khóe mắt nàng vẫn nhịn không được mà chợt đẫm lệ, cuồi cùng, thiếu nữ cũng nhịn không được nữa mà đắng chát thét lớn:

"Hừ, ngươi thì biết cái gì, nữ nhân đã từng thề non hẹn ước với tiên sư tương lai mà ngươi cũng dám đụng sao?"

Này đố ai mà biết được vì "hắn" lúc này đã không có cảm giác.

Ký ức kiếp trước, danh tính, nguyên nhân xuyên không? Tất cả giờ đây đều đã nhạt nhòa tới cực điểm.

"Hi vọng khi trở lại, ngươi sẽ thấy hài lòng với kết cục hiện giờ của ta, Thẩm Hiên!!"

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, Liên Hoa đạm mạc mà nhìn lấy dòng nước đang chảy xiếc, sau đó lại nhìn về phía đám người đã hoàn toàn bao vây lấy nàng.

"Liên Hoa tiểu thư à, nếu người ngươi đang nói đến là Thẩm Hiên công tử thì tại hạ khuyên thật là ngươi nên c·hết tâm đi thì hơn, đối phương là người trên vạn người, là thiên tài sở hữu tiên căn đã được các tiên sư đón vào tiên môn, còn ngươi đây? Chỉ là một gái làng chơi, mặc dù nói hoa mỹ là bán nghệ không b·án t·hân nhưng bản chất vẫn chỉ là thân ti tiện chuyên đánh đàn, ca hát bưng trà rót nước hầu hạ kẻ có tiền, Liên Hoa tiểu thư thật sự cảm thấy bản thân xứng với vị Thẩm Hiên công tử kia sao? Và hắn sẽ thật vì ngươi mà phí công tìm tới bọn ta để báo thù sao? Đừng có đùa."

Nghe xong, sắc mặt Liên Hoa liền triệt để trầm xuống, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, hiển nhiên nàng cũng đã sớm biết sự thật như lời đối phương vừa nói, chỉ là trước giờ nàng vẫn tự thôi miên chính mình để giữ lại một tia hi vọng nhỏ nhoi mà thôi.

Chỉ là rất nhanh, thiếu nữ liền không chạy được nữa vì trước mắt nàng là một dòng sông đang chảy xiếc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tình cảm cả đời khó mà có hồi đáp vì tiên phàm vĩnh cách, giờ đây lại vì người khác ghen ghét mà gặp bi kịch như hiện tại nữa, được rồi cuộc đời Liên Hoa tiểu thư đã đủ thảm, tại hạ không muốn giằng vặt vì phải ra tay với ngươi, nên là hiện tại ngươi nhảy xuống đi, sẽ ít đau khổ hơn đấy."

Nhưng dù vậy, trong lúc đang tự lảm nhảm với chính mình, đống bầy nhầy chợt nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ dường như có thứ gì đó đang tới.

Tráng hán đứng đầu nghiêm mặt mà quát mắng một tiếng.

Mặc dù nội tâm lúc này đây hoảng loạn vô cùng, Liên Hoa vẫn cố giữ bình tĩnh và thử thương lượng với đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con sông này, dường như vô cùng sâu, sâu đến mức ngay cả anh sáng khi chạm tới nơi này cũng đã không còn bao nhiêu.

Chỉ là đám người bịt mặt nghe xong liền cười khẩy một tiếng rồi cũng không quan tâm lời đề nghị của thiếu nữ trước mắt mà trực tiếp nói thẳng:

Tự nhủ một câu, Liên Hoa cũng biết bản thân đã không còn sinh cơ, một ca cơ chân yếu tay mềm không có chút võ nghệ phòng thân nào như nàng hoàn toàn không có bất kỳ đường sống nào, vì vậy mà nàng cũng không nhiều lời nữa mà tự gieo mình vào dòng nước, vì đúng như lời đối phương nói, đây đã là kết cục tốt nhất dành cho nàng rồi.

Chỉ là tráng hán đừng đầu cũng không coi vào đâu mà lắc đầu rồi đáp:

Nhưng nhìn chung thì tới lúc này đây mọi chuyện đã không quan trọng nữa rồi, "hắn" lúc này đã triệt để c·hết lặng.

Chấp nhận số phận, "hắn" để mặc cho tuế nguyệt tùy ý bào mòn chính mình.

"Thôi, chuyện cần làm cũng đã làm, chia người ở lại xử lý dấu vết, còn những người khác theo ta đi về lĩnh thưởng nào."

"Đại ca, nữ nhân kia dù sao cũng là đầu bài của Hồng Mộng Lâu, để mặc cho hương tiêu ngọc vẫn mà không làm gì như thế này có phải có chút phí phạm không, dù sao..."

"Hắn" tự hỏi, lần thứ bao nhiêu chính hắn cũng không nhớ được, và "hắn" cũng đã sớm không quan tâm nữa rồi.

"Hôm nay ta gặp tai họa sát thân ở đây, sau này hắn trở lại, các ngươi cũng đừng hòng sống tử tế!"

Đứng trên vách đá, đám người bình tĩnh nhìn lấy tất cả để triệt để chắc chắn không có sai sót xảy ra.

Nói xong, hắn lại nhìn theo dòng nước rồi bình thản nói tiếp:

Vừa hết câu thì cũng là lúc thân ảnh mảnh mai triệt để bị nhấn chìm bởi dòng nước.

"Ào ào ào!!"

Từ trong tán cây, ba bốn tráng hán mang bịt mặt đi ra, ánh mắt chứa đầy tạp niệm mà nhìn lấy thân ảnh mảnh mai trước mắt.

Tráng hán lắc đầu vài cái rồi lại thở dài một hơi, chính hắn cũng không muốn làm chuyện nguy hiểm như thế này, nhưng biết sao giờ, phần thưởng thật sự quá phong phú, đáng giá hắn liều mạng, dù là g·iết nữ nhân của tiên sư cũng không phải là không thể.

"Thật là trống rỗng... nhưng sao ta vẫn chưa..."

"Xem ra tới đây là hết rồi sao?"

"Hộc hộc hộc!!"

Nhưng giờ đây, một tia hi vọng cuối cùng cũng bị nhẫn tâm dập tắt, khí thế của nàng cũng triệt để tan vỡ không còn lại chút gì nữa.

Dưới đáy sông, một đống bầy nhầy vẫn bình thản như thường lệ, âm thầm tự hỏi ý nghĩa tồn tại của bản thân là gì.

Một thân ảnh mảnh mai tựa trên cây mà thở dốc, sắc mặt hồng nhuận, vầng trán thấm đẫm mồ hôi.

Liên Hoa lúc này đây cảm thấy cả người đau nhức và mệt mỏi tới cực điểm, nhưng dù vậy nàng không thể không thở dốc vài hơi sau đấy liền nhấc chân lên mà tiếp tục chạy.

Nghe xong lời nói vô lại của đối phương, sắc mặt Liên Hoa liền trở nên nhợt nhạt đi nhiều, dù vậy nàng vẫn cắn răng rồi trầm giọng nói:

"Thói đời khốn nạn, nhân tồi tàn, nếu đã không thể thay đổi được gì vậy kết thúc ở sông Nguyệt Hà như này cũng tốt, nghe đồn cuối sông Nguyệt Hà là biển lớn, nếu may mắn, có lẽ ta sẽ tới được đó cũng xem như thỏa mãn một cái tâm nguyện vậy."

"Hắn" đã trải qua bao lâu trong cái thân xác kì dị này cũng không ai biết được, chính "hắn" cũng không biết được, có thể là chỉ mới một năm, nhưng cũng có thể đã mười năm, trăm năm...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Khởi đầu