Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Nghiệt ngã

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Nghiệt ngã


Dung mama thở dài một hơi sau đó ánh mắt buồn bã mà nói tiếp:

Dung mama vừa cười cợt vừa tựa người ra sau ghế, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm tựa như đang nhìn thấy một đôi nam nữ đứng trên thuyền gỗ thề non hẹn biển với nhau.

"Chẳng lẽ ý Dung mama là..."

"..."

Liên Hoa miệng đầy đắng chát mà thầm nghĩ.

"Ừm, có lẽ vậy đi, chỉ là một cái kết đẹp mà ngươi mong đợi có lẽ ta không còn hi vọng đạt được nữa rồi, dù sao hiện tại hắn có trở về thì thế nào, ta giờ đây đã trở thành một bà dì già nua trong khi hắn hiện tại có lẽ vẫn còn giữ được dung mạo trẻ trung của hai mươi năm trước, hoặc thậm chí co thể còn trẻ hơn, dù sao tiên sư phản lão hoàn đồng cũng không phải chuyện gì lạ, nên dù cho giờ hắn có trở lại thì e là ta cũng không còn dám gặp mặt hắn nữa rồi."

Chương 11: Nghiệt ngã

"..."

"Chỉ là so với ta đã đợi hơn hai mươi năm rồi, mười năm của ngươi e là không có chút hi vọng nào đâu."

"Chẳng lẽ Dung mama cũng có người thương gia nhập tiên môn à?"

Quả thật nàng không ngờ được đoạn tình duyên ấy của bản thân lại trắc trở và kéo theo nhiều nguy hiểm như vậy.

"Mười năm, phụt, hahaha, ngươi định đợi hẵn mười năm đấy, hahaha."

Nghe tới đây, Liên Hoa chỉ biết trầm mặc, nàng nhìn vào gương mặt của Dung mama lúc này, mặc dù phong vận vẫn còn, nhưng đã có không ít nếp nhăn treo trên đó, mái tóc dài cũng không còn thuần đen nhánh mà đã lẫn vào vài sợi tóc bạc, Liên Hoa nhìn Dung mama mà cảm giác như đang nhìn lấy chính bản thân mình trong tương lai.

Vừa nghe xong, Liên Hoa ngay lập tức ngỡ ngàng, ánh mắt lộ vẻ không dám tin, giọng nàng hơi run rẩy mà phát ra:

"Dung mama chưa từng thấy không có nghĩa là không có, ta đã đợi ba năm rồi, lại đợi ba năm nữa thì thế nào? Đếu ba năm nữa không được thì sáu năm, sáu năm không được thì mười năm, chỉ cần có cơ hội ta tin mình vẫn sẽ đợi hắn."

"Dung mama là đang cảm thấy Liên Hoa không làm được sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cho đến khi tiên sư đột nhiên xuất hiện ở quê hương ta, một cuộc kiểm tra tiên căn đã diễn ra để tìm kiếm mầm tiên mới cho tiên môn, mầm tiên rất quý hiếm, vạn người chưa chắc đã có một, nhưng hắn trùng hợp lại là người trên vạn người ấy và trở thành một trong các mầm tiên được đưa vào tiên môn, trước khi đi hắn đã hứa với ta sau khi tu tiên có thành tựu chắc chắn sẽ về đây đón ta để ta cùng hưởng trường sinh bất tử, thanh xuân vĩnh trú với hắn, và kết cục thì..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có lẽ, nhưng sợ là ngươi đợi không nổi đâu."

"Về chuyện của ngươi thì đừng quá lo lắng, ta mặc dù không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngươi, nhưng ít nhất ngày nào còn ở trong Hồng Mộng Lâu thì đám người kia sẽ không dám làm chuyện quá mức đâu."

"Nhưng Dung mama vẫn đợi mà, không phải sao?"

Nghe vậy, Dung mama liền bình tĩnh lắc đầu rồi nói:

"Ý ngài là, Thẩm Hiên muốn g·iết ta?"

"Nhưng nếu ta vẫn còn sống đến ngày Thẩm Hiên trở lại thì sao? Đến lúc ấy mọi thứ hẵn sẽ có một cái kết đẹp chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nhưng, nếu như là tiên môn thật sự muốn ra tay với ta thì làm sao ta có thể sống được tới hiện tại chứ, dù sao thủ đoạn của tiên sư làm sao phàm nhân có thể chống lại được?"

"Chỉ là?"

Liên Hoa mới nghe xong những lời vừa rồi ban đầu không hiểu ý Dung mama là gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt hạnh tràn đầy cảm xúc phức tạp kia nàng liền chợt giật mình nhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, ta không tin ngươi đợi được cái kết đẹp mà ngươi nói, dù sao trước giờ ta chưa thấy ai đợi được cả."

"Người thương cái gì, đó là chồng của ta rồi đấy."

"Ờ, tiên môn dường như không thích đệ tử của mình vẫn còn ràng buộc ở chốn phàm trần, có lẽ vì nguyên nhân ấy nên trong tất cả những trường hợp tiên phàm quyến lữ như ngươi, chưa có ai là có kết cục tốt đẹp cả, dù cho đó là nữ hay nam, tất cả đều không chờ được tới ngày người thương trở lại."

Liên Hoa muốn mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài bởi nỗi sợ của Dung mama lúc này đây cũng là một trong những nỗi sợ thầm kín của nàng, sợ rằng bản thân dù có thể chờ được nhưng thanh xuân tuổi trẻ đã trôi qua nàng khó mà giữ được, chỉ là hiện tại dù sao bản thân vẫn còn trẻ nên nàng chưa nghĩ nhiều về vấn đề đấy thôi.

"Ban đầu ta là một tiểu thư của một gia đình làm thương lái tương đối khá giả, hắn cũng có xuất thân giống ta, bọn ta đã sớm được đính hôn bởi trưởng bối, nhưng sau đó gia đình hắn gặp biến cố dẫn đến suy sụp, là ta khi ấy không màng sự phản đối của gia đình mà vẫn giữ lại hôn ước với hắn, là ta tự lấy của hồi môn của mình để chu cấp cho hắn đọc sách và nơi chốn để dung thân, cho dù hắn sau đó không thể thi cử thành công không thể áo gấm về quê, ta vẫn hết lòng yêu hắn, ta đã từng nghĩ không thể làm quan thì về cùng ta kinh doanh vải vóc cũng được, ta ở trước nhà buôn bán tiếp khách, hắn ở phía sau xử lý sổ sách kinh doanh, ta vốn nghĩ cuộc sống của mình sẽ viên mãn bên cạnh nam nhân mình yêu mãi như thế, cho đến khi..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bầu không khí chợt lâm vào trầm mặc trong giây lát, Liên Hoa sau đó dường như vẫn không tin, giọng hơi uất ức tựa như đang kìm nén mà thốt lên:

"Ngươi đoán xem, dù sao ta cũng đoán không được, bởi tình nghi thật sự nhiều lắm, người muốn lấy lòng tiên môn, xếp hàng từ kinh đô tới tận nơi khỉ ho cò gáy như Trì Phong Thành có khi còn thấy chật chội đấy."

Thấy đối phương đột nhiên cười cợt như thế, Liên Hoa cũng chợt cảm thấy khó chịu mà nhăn mặt lại rồi lên tiếng:

Liên Hoa chợt ngơ người trong giây lát, nhưng sau đó nàng liền dường như nhận ra điều gì đó.

"Đa tạ Dung mama đã che chở rất nhiều."

Nghe Dung mama mỉa mai như thế, Liên Hoa cũng chỉ biết cười khổ một tiếng.

Dung mama bắt đầu vừa hoài niệm vừa kể cho Liên Hoa câu chuyện của mình:

"Haiz, hơn hai mươi năm qua, từ một thiếu nữ ngây ngô tràn đầy mơ mộng vào tình yêu và tương lai giờ đây trở thành một góa phụ không chồng không con, ngày ngày nấp mình trong thanh lâu, nói ra cũng thật bi ai mà."

Nghe Liên Hoa nói như thế, lại nhìn vẻ mặt đầy kiên định và quyết tâm của nàng, sắc mặt hơi nhăn nheo của nữ nhân trung niên chợt yên tĩnh trong giây lát sau đó nàng liền nhịn không được mà cười phá lên.

Đây... sẽ là kết cục của ta sao?

"Ờ là suy đoán thôi, nhưng có lẽ những chuyện xảy ra với ngươi có liên quan đến vị Thẩm Hiên công tử kia."

"Không cần khách khí quá đâu, dù sao chuyện cũng không lớn như ngươi nghĩ, không phải ai muốn lấy lòng tiên môn cũng muốn trừ khử ngươi, đó dù sao chỉ là một bộ phận nhỏ hơi cực đoan quá mức mà thôi, đa số mọi người đều không muốn dính vào thứ phiền phức như ngươi đâu, dù sao không ai biết được vị Thẩm Hiên công tử kia liệu có trở lại đón ngươi hay không."

"Haha, không không, ánh mắt của ngươi rất tốt, ta cảm thấy ngươi có lẽ sẽ làm được thật đấy, chỉ là..."

"Không, ý ta không phải vậy, ta chỉ muốn nói là những chuyện gần đây xảy ra có thể có liên quan đến vị Thẩm Hiên công tử kia mà thôi, dù sao trường hợp tiên phàm chia cách như ngươi cũng không phải là chưa từng xảy ra, và những tiền lệ kia dường như cũng gặp tình cảnh giống ngươi."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, tiên môn cao cao tại thượng, nào có rảnh hơi đi đối phó với ngươi, mà lại ngươi nghĩ xem, nếu đệ tử của bọn hắn biết sư môn của mình ra tay với thân nhân của bọn hắn thì những đệ tử ấy sẽ nghĩ thế nào đây?"

"Dung mama không tin ta có thể sống tới khi ấy sao?"

"Vậy nếu không phải tiên môn ra tay với ta, thì đó có thể là ai?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Nghiệt ngã