Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Vô đề

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Vô đề


Nghĩ vậy, Liên Hoa liền thử dùng tay thăm dò khe hẹp kia, đầu tiên là thử xoa xoa xung quanh một chút, nhưng ngoại trừ cảm thấy hơi nhột ra nàng liền không còn cảm thấy gì khác thường cả, vì vậy sau đó nàng liền lớn mật nếm thử làm nhiều thứ hơn, như hơi nhấn nhấn vào, thi thoảng là xoa qua lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nào ngờ, người kia trái lại hoàn toàn không có cảm xúc gì, khi nhìn thấy binh sĩ, đối phương mới trừng to đôi mắt mờ mịt, miệng run rẩy nói:

Binh lính nghiêm mặt quát lớn, đồng thời giữ chặt bả vai của đối phương dự định bắt về để thẩm vấn.

Binh lính gác cổng nhìn thấy một người một ngựa từ xa đang phi nhanh tới liền vội vàng hét lớn đồng thời nâng giáo lên để đe dọa.

Nhìn chằm chằm vào con ngươi trên mu bàn tay, "hắn" cũng nhìn chằm chằm lại nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liên Hoa không khỏi có chút lo lắng, mặc dù nàng cực kỳ có ác cảm với việc có một thứ quái dị như này bám vào cánh tay, nhưng nàng cũng phải thừa nhận rằng bản thân cũng rất sợ thứ này đột ngột xảy ra ngoài ý muốn gì vì biết đâu chính nàng cũng bị liên lụy thì làm sao giờ.

Chương 12: Vô đề

Hiện trường ngay lập tức yên tĩnh tới cực điểm, tất cả người có mặt ở đây đều sững sờ trong giây lát.

Liên Hoa vừa nghĩ liền không rét mà run, nàng hít một hơi thật sâu để cố gắng trấn định lại nội tâm đang xao động sau đó liền một lần nữa ngã lưng xuống giường.

"Đã gần một ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, rốt cuộc là bị cái gì thế này?"

"Cứu? Ngươi gặp chuyện gì trên đường sao?"

"Chổ quái quỷ nào thế này?"

Im lặng, trong chốc lát, Liên Hoa thở ra một hơi liền lắc đầu bình tĩnh đáp:

"..."

"Hắn" thì đầy nghi hoặc mà nhìn lấy nàng, hoàn toàn không hiểu ký chủ của mình bị gì thế này, tại sao bản thân mới chỉ đi "ngủ" một giấc đối phương liền trông tệ như vậy.

"C·h·ế·t tiệt, ta nên làm gì bây giờ, không sớm tách thứ này ra ta e là sẽ bị nó hại c·h·ế·t mất, mà nếu không bị hại c·h·ế·t thì kiểu gì cũng sẽ bị bức điên!"

Đột nhiên, bùn đen bao phủ xung quanh chợt run rẩy vài cái, sau đó liền lũ lượt rút lui, những phần đã xâm thực vào sâu trong xương cốt của nàng cũng lần lượt chui ra sau đó kéo về lại cánh tay phải, màu đen tuyền trên xa dần biến mất, cánh tay phải của nàng một lần nữa trở lại bình thường chỉ còn một con mắt lặng yên ở trên mu bàn tay và nhìn lấy nàng.

Một lần nữa trở lại khuê phòng quen thuộc, Liên Hoa mới có cảm giác bản thân được trở về nhà.

"..."

"Ục ục ục!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, không có chuyện gì xảy ra cả, chắc ta chỉ bị trúng phong hàn thôi, ngủ một lúc sẽ hết."

...

Thấy thế một binh lính liền nghiêm mặt sau đó lao tới dùng bán thương đánh rớt nghi phạm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắn" nghi hoặc nhìn lấy Liên Hoa lúc này mặt mũi uể oải, làn da trắng bệch, lồng ngực chập trùng liên tục vì thở dốc, bộ dạng tựa như người đã sắp gần đất xa trời vậy, hít vào thì ít thở ra thì nhiều vậy.

"Không... đừng mà..."

"Hờ, không bị gì sao, không bị gì liền tốt."

"Hừ, ngươi biết đây là đâu không, còn định cưỡng ép xông vào thành, ngươi muốn c·h·ế·t sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khặc khặc..."

Binh sĩ nghi hoặc hỏi.

Cúi đầu nhìn lại, Liên Hoa mới biết con mắt kia chẳng biết từ bao giờ đã mở ra sau đó trừng mắt chăm chú nhìn lấy nàng, chỉ là con mắt kì dị ấy lần này có chút khác biệt với mọi khi, con ngươi hoàn toàn nhuộm lấy một màu đỏ rực như đang ngậm máu, khi nhìn thẳng vào nó, Liên Hoa như cảm thấy linh hồn của mình hoàn toàn bị nhấn chìm trong kinh hãi, thân thể hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Nhưng dù thử kiểu gì thì kết quả vẫn vậy, khe hẹp kia vẫn đóng chặt và không có động tĩnh gì, dần hết kiên nhẫn, Liên Hoa thử liều lĩnh tách khe hẹp kia ra.

"Đi ngủ đi, tất cả chỉ là ác mộng, sáng mai tỉnh lại liền tốt, có lẽ sáng mai tỉnh lại ta liền phát hiện ra mọi chuyện chỉ là mơ cũng nên."

Chỉ là người kia giường như cũng không nghe thấy mà vẫn chỉ run rẩy lặp lại vài từ ngắt quãng.

Liên Hoa ngơ ngác nhìn lấy con mắt trên mu bàn tay bởi chuyển biến thật sự là quá lớn, màu đỏ tươi như máu kia đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một con ngươi màu tím nhạt và có đồng tử ở giữa, mặc dù nhìn vẫn vô cùng quái dị nhưng cũng không để nàng có cảm giác kinh khủng tột độ khi nhìn vào như trạng thái trước đó.

"Gặp quỷ, sao lại có thể khít đến thế này chứ?"

"Cứu... cứu người..."

Nghi vấn nhưng không có lời giải đáp, Liên Hoa dự định từ bỏ nếm thử và chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên, một cảm giác ớn lạnh truyền tới và chạy dọc sóng lưng của nàng.

"Ha ha ha..."

Cả người nàng giờ đây cơ hồ đã bị bọc trong một chiếc kén đen xì, cảm nhận được ý thức dần mơ hồ, Liên Hoa đắm chìm trong sự bất lực và tuyệt vọng, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống, nàng khóc than cho cuộc đời bi ai của mình.

"Mau dừng lại, muốn vào thành cần xuống ngựa và giao giấy thông hành ra đây."

Giơ lên cánh tay phải, nhìn thấy trên mu bàn tay của mình có một khe hẹp mờ nhạt, người khác không biết có lẽ còn tưởng đó là vết xước, nhưng chỉ có nàng mới biết ẩn dấu dưới khe hẹp đấy là một con ngươi cực kỳ kì dị, chỉ là không biết tại sao cả ngày hôm nay thứ này lại nhắm lại mà thôi.

Ngay lập tức một âm thanh tựa như thứ gì đó đứt gãy vang lên, sau đó đầu lâu của người kia đột ngột rơi xuống.

Tự nhủ như thế, Liên Hoa mệt mỏi nhắm lại mắt hạnh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là mặc dù sờ vào thì mềm mại, nhưng thứ này lại dính chặt hơn nàng nghĩ, dù dùng lực thế nào cũng không thể mở ra.

Cánh tay phải của nàng đột nhiên phát ra những âm thanh kì dị đáng sợ, ngay sau đó liền đột nhiên biến dạng trở nên vô cùng vặn vẹo, vô số con ngươi và miệng máu mọc ra không ngừng kêu rên hoặc cười toe toét, đồng thời, từng chiếc tua dài đầy gai nhọn trồi ra từ những chiếc miệng kia sau đó liền nhắm quấn chặt lấy Liên Hoa.

Nàng cố gắng vùng vẫy quyết liệt, nhưng trái với lần đầu tiên, lần này đống dịch thể như bùn đen kia cực kỳ dai dẳng và mạnh mẽ quấn chặt lấy nàng khiến cho Liên Hoa không cách nào thoát ra.

"Ngươi lại gặp chuyện gì à, sao bộ dạng lại tựa như đang hấp hối thế này?"

Liên Hoa miễn cưỡng tỉnh lại sau ánh nhìn quái đản vừa rồi liền phát hiện ra chính mình hiện tại đang bị vô số s·ú·c tua đen tuyền bao bọc lấy, chúng nó dính vào da sau đó liền hòa làm dạng lỏng để thẩy thấu vào tận trong cốt tủy của nàng.

Chỉ là đột nhiên nàng cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

"Đại... Thủ..."

"..."

"Kiệt kiệt kiệt kiệt..."

Ngã lưng lên chiếc hoa êm ái, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh một lượt, Liên Hoa hài lòng thỏa ý mà mỉm cười.

Chỉ là người kia dường như điếc không sợ sấm, vẫn phi nước đại.

"Cạch."

"Sao lại nhìn ta như thế, có chuyện gì xảy ra à?"

"Cứu... cứu người... có... quỷ..."

"Chẳng lẽ là vết thương hôm qua chưa hồi phục hoàn toàn?"

Suy đoán lung tung nhưng không có được giải đáp, "hắn" cũng đành bất lực mà đành quan sát khung cảnh xung quanh.

Khi xác định không nhìn thấy bất kỳ dị sắc nào trong con ngươi của "hắn" Liên Hoa không khỏi nhíu mày tự hỏi liệu những chuyện vừa rồi có phải là một cơn ác mộng không, vì mọi thứ diễn ra quá mức đột ngột, và trạng thái tinh thần của nàng lúc này cũng không tốt chút nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Vô đề