Ta Là Một Đầu Quỷ Thủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Không cố ý
Nhịn xuống cảm giác buồn nôn và khó chịu bởi mùi máu tanh tưởi kia, sau vài phút, thiếu nữ mới vụng về tháo dây buộc ngựa để tách nó khỏi xe.
Nghe thấy vậy, thiếu nữ liền bị buồn nôn đến mức kém chút đi gọi chị huệ nhưng may mắn nàng vẫn kìm lại được, sau đó sắc mặt trở nên kiên định mặc dù da mặt vẫn còn run rẩy, Liên Hoa mấp máy môi: (đọc tại Qidian-VP.com)
"..."
Liên Hoa giờ đây trong lòng lạnh lẽo chỉ có thể âm thầm tự hỏi như thế.
"Hắn" nghi hoặc hỏi, con ngươi đầy ngờ vực mà nhìn lấy Liên Hoa.
Chương 5: Không cố ý
Tự nhủ như thế, Liên Hoa run rẩy bước tới bên xe ngựa dự định tháo dây cho đầu ngựa gầy trước mắt.
Với sức của nữ tử chân yếu tay mềm như nàng nếu muốn đi bộ tới Tri Phong Thành e là không có một hai ngày đi đường là không thể tới được, đó là chưa nói tới việc bản thân còn phải chuẩn bị đồ ăn thức uống các thứ nữa, vì thế nên nếu cưỡi ngựa sẽ tiện lợi hơn cho nàng rất nhiều.
Làm xong tất cả nàng chợt chú ý tới con ngươi của "Đại Thủ" từ đầu tới giờ vẫn chăm chú nhìn vào t·hi t·hể của ông lão xấu số ấy.
Chỉ là bản thân vừa hại c·hết người ta, mặc dù không phải trực tiếp nhưng nàng cũng có một phần trách nhiệm trong đó, hiện tại t·hi t·hể đối phương còn chưa lạnh bản thân đã muốn đoạt luôn con ngựa của người ta, Liên Hoa cảm lúc này cảm thấy áy náy tới cùng cực.
Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì thế này?
"Không được, tuyệt đối không được!!"
"Quái lạ thật... ta không biết là chính mình cũng có miệng đấy... nhoàm nhoàm."
Chứng kiến cảnh tượng kinh dị trước mắt, sắc mặt Liên Hoa trắng bệch tới cực điểm, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể run rẩy mà mắng chửi một câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi... đồ quái vật kinh tởm..."
Đối với c·ái c·hết của lão già xa lạ kia, "hắn" hoàn toàn không có cảm giác gì đặc biệt lắm, nếu có vậy thì đó chính là hiện tại hắn đang cảm thấy rất ngon miệng.
"Chờ ta? Chờ ta chi?"
Hít thở vài hơi để trấn định lại nội tâm đang xao động, Liên Hoa cố gắng không nhìn bộ t·hi t·hể không đầu kia mà hướng mắt nhìn tới con ngựa gầy của ông lão xấu số.
"Ngươi... nhớ lời ngươi vừa nói đấy!"
Nghĩ một hồi cũng không biết nên nói gì cho tốt, Liên Hoa dự định trước xử lý ổn thỏa vấn đề trước mắt là những kẻ muốn mạng nàng trước sau đấy lại tìm cách giải quyết thử quái đản này sau, vì thế nên điều cần làm hiện tại là tránh xung đột với nó nhiều nhất có thể.
Chỉ là bản thân vừa hại c·hết người ta, mặc dù không phải trực tiếp nhưng nàng cũng có một phần trách nhiệm trong đó, hiện tại t·hi t·hể đối phương còn chưa lạnh bản thân đã muốn đoạt luôn con ngựa của người ta, Liên Hoa cảm lúc này cảm thấy áy náy tới cùng cực.
"Ngươi... đồ quái vật kinh tởm..."
Liên Hoa giờ đây trong lòng lạnh lẽo chỉ có thể âm thầm tự hỏi như thế.
"Được rồi, nếu ngươi rảnh tay rồi thì ta ăn đây."
Nghĩ một hồi cũng không biết nên nói gì cho tốt, Liên Hoa dự định trước xử lý ổn thỏa vấn đề trước mắt là những kẻ muốn mạng nàng trước sau đấy lại tìm cách giải quyết thử quái đản này sau, vì thế nên điều cần làm hiện tại là tránh xung đột với nó nhiều nhất có thể.
Làm xong tất cả nàng chợt chú ý tới con ngươi của "Đại Thủ" từ đầu tới giờ vẫn chăm chú nhìn vào t·hi t·hể của ông lão xấu số ấy.
"An táng? Để làm gì đâu nha."
Nhìn thấy bàn tay mình chợt mở ra một chiếc miệng lớn vô cùng dị dạng, sắc mặt Liên Hoa liền chợt trở nên trắng xám, nhưng dù vậy nàng vẫn dùng tay trái nắm lại chiếc miệng thề là bản thân quả thật không cố ý, vừa rồi khi nghe được giọng nói của lão già kia hắn vẫn cảm thấy bình thường không có gì lạ, chỉ đến khi hắn mở mắt nhìn tới đối phương, trong tích tắc, "hắn" liền chợt ngây người, ý thức giống như bị lag trong giây lát, đợi khi hồi thần thì "hắn" đã cảm giác được trong miệng mình có thêm thứ gì đó rồi.
"Ngươi... ngươi đang làm gì?"
"Đang chờ ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lão gia gia đừng lo, đợi tiểu nữ giải quyết xong vấn đề của mình tuyệt đối sẽ đến xử lý hậu sự cho ngài, mặc dù không mong có thể chuộc lại lỗi lầm nhưng ít nhất cũng có thể giúp lão gia gia nhắm mắt an nghỉ."
"Ngươi... ngươi đang làm gì?"
"Không được là không được, lão gia gia này c·hết đã đủ thảm rồi, ta muốn an táng cho di thể của hắn một cách đàng hoàng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhịn xuống cảm giác buồn nôn và khó chịu bởi mùi máu tanh tưởi kia, sau vài phút, thiếu nữ mới vụng về tháo dây buộc ngựa để tách nó khỏi xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không được, tuyệt đối không được!!"
"Lão gia gia đừng lo, đợi tiểu nữ giải quyết xong vấn đề của mình tuyệt đối sẽ đến xử lý hậu sự cho ngài, mặc dù không mong có thể chuộc lại lỗi lầm nhưng ít nhất cũng có thể giúp lão gia gia nhắm mắt an nghỉ."
Liên Hoa trong giây lát tưởng là bản thân nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào con ngươi kia hoàn toàn chăm chú mà nhìn nàng, Liên Hoa mới hiểu đối phương là định làm thật.
Mặc dù nói vậy, nhưng "hắn" cũng thu lại chiếc miệng dị dạng của mình, dù sao hiện tại hắn mới ăn xong rồi nên cũng chưa đói lắm, không nhất thiết phải vì chút thịt thừa trước mắt mà nổi lên xung đột với ký chủ.
"Đang chờ ngươi."
Đối với c·ái c·hết của lão già xa lạ kia, "hắn" hoàn toàn không có cảm giác gì đặc biệt lắm, nếu có vậy thì đó chính là hiện tại hắn đang cảm thấy rất ngon miệng.
"Quái lạ thật... ta không biết là chính mình cũng có miệng đấy... nhoàm nhoàm..."
Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì thế này?
Với sức của nữ tử chân yếu tay mềm như nàng nếu muốn đi bộ tới Tri Phong Thành e là không có một hai ngày đi đường là không thể tới được, đó là chưa nói tới việc bản thân còn phải chuẩn bị đồ ăn thức uống các thứ nữa, vì thế nên nếu cưỡi ngựa sẽ tiện lợi hơn cho nàng rất nhiều.
"..."
Chứng kiến cảnh tượng kinh dị trước mắt, sắc mặt Liên Hoa trắng bệch tới cực điểm, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể run rẩy mà mắng chửi một câu.
"Được rồi, nếu ngươi rảnh tay rồi thì ta ăn đây."
"Chờ ngươi làm xong cho ta rảnh tay để ăn nốt chứ sao."
Nhìn thấy bàn tay mình chợt mở ra một chiếc miệng lớn vô cùng dị dạng, sắc mặt Liên Hoa liền chợt trở nên trắng xám, nhưng dù vậy nàng vẫn dùng tay trái nắm lại chiếc miệng lớn kia.
"Thôi nào, đừng nặng lời thế có được không, ta cũng đâu cố ý, chỉ là vừa nhìn thấy đối phương thân thể liền nhịn không được... để lần sau ta rút kinh nghiệm không nhìn là được chứ gì."
"Chờ ngươi làm xong cho ta rảnh tay để ăn nốt chứ sao."
"Thôi nào, đừng nặng lời thế có được không, ta cũng đâu cố ý, chỉ là vừa nhìn thấy đối phương thân thể liền nhịn không được... để lần sau ta rút kinh nghiệm không nhìn là được chứ gì."
"Hắn" thề là bản thân quả thật không cố ý, vừa rồi khi nghe được giọng nói của lão già kia hắn vẫn cảm thấy bình thường không có gì lạ, chỉ đến khi hắn mở mắt nhìn tới đối phương, trong tích tắc, "hắn" liền chợt ngây người, ý thức giống như bị lag trong giây lát, đợi khi hồi thần thì "hắn" đã cảm giác được trong miệng mình có thêm thứ gì đó rồi.
"Tại sao không được, người dù sao cũng c·hết rồi giữ t·hi t·hể lại làm gì đâu... hay ngươi cũng muốn ăn à?"
"Ngươi... nhớ lời ngươi vừa nói đấy!"
Tự nhủ như thế, Liên Hoa run rẩy bước tới bên xe ngựa dự định tháo dây cho đầu ngựa gầy trước mắt.
Hít thở vài hơi để trấn định lại nội tâm đang xao động, Liên Hoa cố gắng không nhìn bộ t·hi t·hể không đầu kia mà hướng mắt nhìn tới con ngựa gầy của ông lão xấu số.
Liên Hoa trong giây lát tưởng là bản thân nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào con ngươi kia hoàn toàn chăm chú mà nhìn nàng, Liên Hoa mới hiểu đối phương là định làm thật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.