Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: "Đại Thủ"

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: "Đại Thủ"


"Ờm, ngươi đen thế này, gọi tiểu Hắc thế nào?"

"Ài..."

Nghe vậy, Liên Hoa cũng chợt cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng nghĩ tới cánh tay phải của mình giờ đây lại biết nói và mọc ra một con mắt, nàng đoán là thứ này có nhiều điểm kỳ lạ như vậy cũng không có gì lạ.

Chỉ là dù đối phương có là tiên sư thật, thì nàng dường như cũng không có cách nào chống cự, dù sao tiên phàm chênh lệch quá lớn, huống chi nàng cũng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm hoàn toàn không có tí võ công nào, đừng nói là tiên sư, ngay cả nam nhân bình thường nếu nổi ý đồ xấu thì nàng cũng chỉ có thể chạy kêu cứu.

"Không thích."

Liên Hoa ngơ ngác trong vài giây, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ đến khi máu tươi từ cổ đối phương phun lên ào ạt, nàng mới hơi định thần lại.

Chia kịp nói hết câu, trong tích tắc, phần đầu của ông cụ đột nhiên biến mất.

"Ngươi... ngươi g·iết ông lão đấy rồi?"

Có thể nói tâm tình của một người một tay lúc này tương đối thú vị.

"Ta... không chắc nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắn không phải tra nam, Thẩm Hiên ca ca rất tốt, chỉ là có lẽ hiện tại hắn gặp nguyên nhân bất đắc dĩ nào đấy nên mới không thể về đón ta thôi, còn phần sau thì có thể nói đại khái là thế."

"Ách, chẳng phải ngươi vừa nói..."

Nhìn bàn tay phải của mình đang đặt trước ngực, Liên Hoa trong lòng có rất nhiều cái khó nói, nàng hoài nghi không biết thứ này liệu có phải là một tên tiên sư dê xồm nào đấy cố ý biến thành hình dạng thế này để trêu đùa nàng không nữa.

"Ồ, tất nhiên rồi, mời... phốc!"

"Nhoàm nhoàm nhoàm..."

"Nhoàm nhoàm... ta đã làm gì?"

Nghi hoặc hỏi lại một câu, "Đại Thủ" xoay con ngươi sang nhìn lại khi thấy bộ t·hi t·hể không đầu, máu tươi còn đang phun như suối từ phần cổ, hắn mới ngạc nhiên nói một tiếng:

Sau một hồi cân nhắc nhưng không nghĩ ra được cái tên nào quá tốt, Liên Hoa liền trực tiếp gọi cánh tay phải kỳ lạ của mình là "Đại Thủ" để đúng với ý của đối phương khi không muốn bị gọi là "tiểu".

"Hể?"

Nghe vậy, "hắn" theo bản năng muốn trả lời nhưng một giây sau liền chợt khựng lại.

"Lão gia gia làm ơn chờ một chút, không biết ngài có thuận đường tới Trì Phong Thành không, tiểu nữ gặp ngoài ý muốn nên lạc mất đoàn xe, hiện tại rất mong được quá giang một đoạn."

Liên Hoa do dự hồi lâu cuối cùng vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Liên Hoa lắc đầu, mặc dù nói không chắc nhưng nàng biết hiện tại cũng không phải lúc trở về thanh lâu, nàng hôm nay bị tập kích, khó khăn lắm mới trốn được một mạng, trời mới biết khi trở lại sẽ phải đón nhận những âm mưu quỷ kế thâm độc cỡ nào nữa.

Nhưng thân là một kỹ nữ như nàng, không có thân phận tự do, không có giấy phép đi lại của quan phủ muốn đơn độc sống cuộc sống bình thường cũng thật sự rất khó khăn, tình huống tốt nhất e là chỉ có thể làm lưu dân mà thôi.

Móa, cũng thật là bi ai quá mà.

"Thế ta nên gọi ngươi là gì? Ngươi có tên không?"

"Thế nếu đã không có tên, thì ta đặt cho ngươi một cái tên nhé?"

Thở dài một tiếng, Liên Hoa lắc đầu tạm thời không suy nghĩ những thứ này nữa, nàng đưa mắt nhìn lại cánh tay phải đã hoàn toàn khôi phục bình thường, nhưng trên mu bàn tay, một con mắt vô cùng kỳ dị mọc lên ở đó và chăm chăm nhìn nàng khiến bản thân cảm thấy hơi ghê rợn.

May mắn, cách đó không xa, nàng nhìn thấy có một ông cụ đang đánh xe ngựa, nếu tốt số có lẽ nàng có thể quá giang một đoạn đường cũng nên.

Chỉ là dù trong lòng rất muốn đả kích đối phương, nhưng dù sao đối phương hiện tại cũng là vật chủ, "hắn" thân là kẻ sống ký sinh tốt nhất là không nên kích động đối phương để tránh nữ nhân ngu ngốc này làm ra chuyện quá khích nào đấy.

Nghe xong lời nói của nữ nhân não tàn trước mắt, "hắn" lúc này đây trong lòng chỉ có một câu muốn nói thôi.

"Hắn" muốn dùng tên của mình để trả lời, nhưng thời gian trôi qua thật sự là quá lâu rồi, ý thức của hắn nhạt nhòa trong khoảng thời gian không ngắn khiến cho hắn lúc này đây thậm chí còn không nhớ được cả tên của mình ở kiếp trước là gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là cảm giác lúc này hơi khác khi nàng cũng bị thứ này nhìn lúc bị dòng sông cuốn trôi, cảm giác khi ấy khủng bố hơn hiện tại rất rất nhiều lần làm cho Liên Hoa không khỏi hoài nghi khi ấy là chuyện gì đang diễn ra.

"Nói thật thì chính ta cũng không biết bản thân là thứ gì nữa."

Mang theo ý nghĩ như thế, chẳng mấy chốc, Liên Hoa liền đã đi ra khỏi rừng rậm và đi vào một con đường mòn vắng vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đại Thủ" cũng không làm khó ký chủ, hơi lăn lộn vài lần trên "chổ đặt tay" êm ái, hắn liền đàng hoàng trở lại vị trí ngang hông đóng vai một cánh tay bình thường.

Chỉ là hiển nhiên trên đời không có đống bùn đen nào lại muốn xâm thực cơ thể sinh vật sống cả.

"Ngươi... ngươi đã làm gì?"

Con ngươi màu tím trên mu bàn tay ngây thơ mà nhìn lấy nàng tựa như thật sự không hiểu nàng đang nói gì.

"Tùy ý."

Nàng cúi đầu nhìn xuống mới thấy cánh tay phải của chính mình chẳng biết từ bao giờ đã mọc ra một chiếc miệng lớn chi chít răng nhanh sắt nhọn, nó lúc này đây đang ngấu nghiên nhắm nháp thứ gì đó.

"Thế tiếp theo đây ngươi định làm gì, trở lại thanh lâu sao?"

"Nhoàm nhoàm... có à?"

"Không, chỉ là..."

"..."

"Ngươi... rốt cuộc là thứ gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nghỉ ngơi thôi, thế nào? Ta nghỉ ngơi làm ngươi thấy chướng mắt à?"

"Ta không thích màu đen, cũng không thích bị gọi là "tiểu"."

Ta là thứ gì? Phải rồi ta là thứ gì nha?

Liên Hoa suy đi nghĩ lại một hồi, nàng vẫn quyết định lên đường trở lại Trì Phong Thành, nàng muốn tìm hiểu xem sau khi mình gặp t·ai n·ạn thì những kẻ chủ mưu kia sẽ có phản ứng thế nào sau đấy mới có thể tính toán bước tiếp theo.

Chương 4: "Đại Thủ"

Nghe thấy tiếng gọi, ông cụ kia cũng quay đầu nhìn lại, sắc mặt ôn hòa nhìn lấy Liên Hoa rồi mở miệng nhiệt tình nói:

"Vậy tóm lại là người tình của ngươi bỏ ngươi ở lại đi để đi tu tiên, ngươi thì tiếp tục làm đầu bài trong thanh lâu chờ ngày hắn trở về đón ngươi, nhưng đã ba năm trôi qua, tên tra nam vẫn bật vô âm tín, trong khi ngươi thì vì đe dọa vị trí hoa khôi của thanh lâu mà bị người khác ám toán sao?"

"Oops, chắc ta lỡ tay... nhoàm nhoàm"

"Tùy ý đi, ta cũng không có tên."

Thấy đối phương dễ bảo như thế, Liên Hoa cũng hơi thả lỏng tâm tình một chút, xem ra đối phương cũng chỉ có hơi nhiều điểm kỳ dị nhưng cũng không đến mức kinh khủng lắm, nếu như không thể tìm ra cách để tách thứ này ra thì sống chung với thứ này hẵn cũng sẽ không quá khó khăn như nàng nghĩ.

"Ờm, "Đại Thủ" ngươi đang làm gì đấy?"

Lúc đầu hắn nghĩ là mình xuyên thành một đống bùn đen, vì vậy nên cũng không nghĩ nhiều lắm.

Mà trải qua một đoạn thời gian khóc lóc kể lể, Liên Hoa lúc này mới một lần nữa trở lại dáng vẻ điềm tĩnh nhã nhặn, chỉ là đôi mắt của nàng giờ đây vẫn tràn đầy sự mờ mịt và vô định, tựa như còn chưa hoàn toàn định thần lại sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.

"Ờm, dù sao cũng sắp tới đường lớn đông người qua lại rồi, tư thế hiện tại có hơi kì kì, phiền người tạm thời trờ lại vị trí cũ được không?"

Liên Hoa ôn hòa giải thích, cũng giống như "Đại Thủ" bề ngoài lạnh nhạt nhưng nội tâm sợ ký chủ gần c·hết, sợ nàng làm điều dại dột gì đấy rồi kéo hắn c·hết chung, Liên Hoa cũng sợ hãi thứ quái dị trước mắt vô cùng, chỉ là nội tâm mạnh mẽ giữ nàng miễn cưỡng trấn định khi giao tiếp với thứ này để tránh nó mất kiểm soát.

Vì thế nên hiện tại chính hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc là thứ gì nữa.

"Người ta mắt biếc lắm, ngoại sợ... con không có tuổi..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: "Đại Thủ"