Ta Là Hàn Vũ Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 354: Băng Liên Cực Hàn.
Cơn bão tan biến lộ ra thân ảnh một trung niên áo bào tím vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Thiên, lão già thấy người trung niên này lập tức ôm quyền thi lễ nói:
Vân Nhạn kinh ngạc không ngờ tới một đòn có thể diệt đi trăm tên Đạo Tổ viên mãn lại bị một màn sáng mỏng manh ngăn cản.
Lão ta khí tức mơ hồ là một Đạo Tổ thượng vị cảnh vì thấy được trong nhóm người họ mạnh nhất cũng chỉ là Đạo Tổ trung vị Kỵ Hà mới ngang ngược ép người, Hàn Vũ Thiên cười cười nói:
Kỵ Hà vung ra một đòn đẩy lui lão già thì phía sau một cơn bão lôi điên không biết từ bao giờ đã xuất hiện, nguy cơ ập tới làm cho Kỵ Hà sắc mặt kinh hãi không thể tránh né chuẩn bị dùng ra thân thể chống cự, một đạo kiếm quăng âm hàn từ nơi khác chém tới ngăn cản thế tiến của lôi bão, Kỵ Hà đưa mắt nhìn tới thì là Hàn Vũ Thiên đã ra tay.
"Ngươi muốn c·hết?!"
Hướng Quản Hi tru lên một tiếng đại địa phóng lên vô số gai đá linh hoạt như trường xà truy kích Vân Nhạn trên không trung, Vân Nhạn liên tục tránh né cũng phá đi rất nhiều thổ nhận nhưng không phá được hết, còn chưa kịp ngăn kích này thì công kích khác lại tới, một đạo thổ hoàng quang đâm sầm vào Vân Nhạn làm hắn bay ngược ra ngoài.
Hàn Vũ Thiên ở trong quán trọ thăm dò được một số tin tức hữu ích, tấm bản đồ dẫn đường trở về Mãn Châu Quốc, phần thưởng của Thiên Tân Đế Quốc cho những ai săn được một đầu Nguyệt Chu Hoàng Tổ, cuối cùng là một gốc Băng Liên Cực Hàn đã hiện thế tọa lạc giữa hai tòa băng sơn biên giới hẻo lánh Đông Thắng Quốc này.
Hàn Vũ Thiên trầm ngâm một chút cuối cùng quyết định dừng chân ở Đông Thắng Quốc một thời gian để tìm tung tích của Băng Liên Cực Hàn, mà hắn cũng trực tiếp đi đến Kim Nguyên Bảo Cát nơi này để thu thập thông tin chính xác nhất, bỏ ra ức vạn linh thạch mới có được vị trí chi tiết của hai tòa băng sơn, Hàn Vũ Thiên dẫn đoàn người lần nữa dùng bốn ngày thời gian đã đi tới một băng địa, nơi đây cực hàn lạnh lẽo quanh năm, cũng thấy được rất nhiều tu sĩ vì Băng Liên Cực Hàn mà tới đây cầu duyên, trong đó có bốn phe đội ngũ là hùng hậu nhất đại diện cho ba thế lực mạnh nhất Đông Thắng Quốc bao gồm Bích Đào Tông, Bàng Nhược Các và Hoàng Thất Lê gia.
"Hắn cũng thao tứng được lôi điện."
"Kẻ động thủ với ta đều không có kết cục tốt, ngươi cũng muốn thử."
"C·hết!"
"Chỉ là c·h·ó hoang cũng dám sủa bậy?"
"Xem ra ta phải ở lại đây một thời gian, nếu đạt được Băng Liên Cực Hàn thì sẽ có thêm một linh thể nữa được sinh ra, chiến lực của ta không cần quá nhiều thủ đoạn vẫn là đánh được Thần Cảnh tầng 1."
Kỵ Hạ cười nhạt nói:
"Kẻ này ẩn giấu tu vi quá sâu, khí tức hư ảo không rõ chỉ như Đạo Tổ, nhưng có thể dễ dàng đánh lui Bán Thần, ta đoán là kẻ này tu vi Chuẩn Thần khá cường đại."
"Cái gì?"
Cùng lúc đó chính là thân ảnh của một vài vị Chuẩn Thần nữa của các thế lực khác, bọn họ cuối cùng quyết định liên thủ tiêu diệt tên thiếu niên thần bí này, nếu cứ để hắn hoành hành bá đạo như vậy chính là xem thường Đông Thắng Quốc của bọn hắn, mà bọn họ không hề hay biết ở Đông Thắng Quốc này không có kẻ nào có thể đánh bại được Hàn Vũ Thiên, trừ khi là tồn tại Thần Cảnh có thể cùng hắn giao phong thì những kẻ không phải thần linh này đơn giản là không phải đối thủ của hắn.
Vân Nhạn thấy chỉ là một con sói thì vô cùng xem thường nói:
"Lại còn mạnh ngang với Vân Lạc."
Vân Lạc trừng mắt một cái lôi điện chớp động giáng xuống chỉ bằng một ánh nhìn của hắn, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại cũng có một đạo hắc lôi chui ra cùng với tử lôi kia oanh phá vào nhau, khí tức hủy diệt chỉ vừa chạm đã làm bầu trời chia làm hai nửa.
Trong không khí hỗn loạn giữa cuộc chiến hai vị Đạo Tổ đã có rất nhiều kẻ dâng lên sát cơ đối với đám người Hàn Vũ Thiên, bọn họ là nhóm người duy nhất không thuộc thế lực Đông Thăng Quốc nên rất dễ dàng bị nhận ra, Hàn Vũ Thiên đứng yên một chỗ lại thở ra một hơi trọng khí cười nói:
"Kẻ từ nơi khác tới muốn t·ranh c·hấp cơ duyên của chúng ta?"
Lão già sắc mặt ngưng trọng cũng không còn xem thường đối thủ trực tiếp bùng nổ cùng với Kỵ Hà lao vào trong chiến đấu kịch liệt làm cho đại địa nứt toát băng đá văng lên tứ tung vô số tu sĩ không chống đỡ được b·ị đ·ánh bay ra ngoài chỉ bởi dư ba của cuộc chiến hai vị Đạo Tổ thượng vị, mấy cái thế lực xung quanh đứng quan sát cuộc chiến lại không có ý định nhúng tay vào, một người trong đó phát hiện ra nói:
"Thật không ngờ trẻ tuổi như vậy mà đã là viên mãn Đạo Tổ."
"Lôi Thiểm."
Lôi long há miệng một ngụm nuốt lấy Vân Lạc đang mất ý thức ở giữa hư không, đột nhiên phương xa bùng nổ khí cơ kinh người, bàn tay cự đại muốn chộp lấy nhưng hắc lôi lóe lên đã chui vào ống tay áo của Hàn Vũ Thiên, người vừa ra tay là tam trưởng Vân Nhạn huynh đệ ruột thịt của Vân Lạc trưởng lão, tu vi của lão chính là Bán Thần uy chấn bát phương, Vân Nhạn thần sắc tối sầm âm thanh trầm thấp nói:
"Hình như bọn chúng không phải người của Đông Thăng Quốc, tới từ một quốc gia lân cận sao?"
"Thiếu niên trẻ ngươi gây rối đủ rồi, khoanh tay chịu trói sẽ được khoan hồng."
"Vân Nhạn không được manh động!"
Những người quan chiến cảnh giác xung quanh vẻ mặt ngưng trọng không thôi, dưới chân Hàn Vũ Thiên đột nhiên lắc lư liền có một đầu cự lang hình thành từ thổ hoàng xuất hiện, Hướng Quản Hi nhìn chằm chằm vào Vân Nhạn nói:
"Hắn cũng là lôi hệ tu sĩ."
Vân Lạc nhìn Hàn Vũ Thiên ánh mắt kiêu ngạo không gì sánh bằng, Hàn Vũ Thiên cười nói:
Chương 354:
Lời vừa dứt một côn mang theo kịch độc không nói hai lời từ sau lưng Hàn Vũ Thiên vọt ra, Kỵ Hà nhất kích hư ảnh ngô công rít gào đập thẳng vào bụng của lão đánh lão bay ra ngoài trăm dặm đụng rất nhiều tảng băng mới ngừng lại được thân hình, phần áo bị ăn mòn ở bụng thì da thịt bốc lên khói xì xèo kèm theo c·hất đ·ộc ngấm vào làm cho lão cảm nhận được cơn đau không thể tả, lão già ôm bụng dùng linh lực thúc đẩy độc tố ra ngoài nét mặt tức giận nói:
"Ngươi lui ra đi, đám người xâm nhập này để ta giải quyết."
Vân Lạc Thất Trưởng Lão của Bích Đào Tông uy danh hiển hách với tài năng xử dụng lôi đình ở đỉnh cao đại lục, chiến lực viên mãn có thể cùng với Bán Thần so tài một lúc mà không bị áp chế, là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất Bích Đào Tông cũng là kẻ mang đến tương lai cho Bích Đào Tông được tông chủ và các trưởng lão tín nhiệm vô cùng.
"Nè, ngươi mất cảnh giác rồi đó."
Trái phải Kỵ Hà xuất hiện hai bóng người khác nhau chính là thực quỷ mà hắn luyện hóa được từ pháp kỹ của mình, tu vi đồng dạng cũng là trung vị Đạo Tổ tản ra khí tức tà ác tới cực điểm làm cho mọi người xung quanh phải lui lại vài bước, lão già trầm mặc âm thanh càng thêm lạnh lẽo nói:
Sự tự tin của Vân Lạc làm cho mọi người vô cùng tán thưởng, Hàn Vũ Thiên cũng là kinh ngạc khi thấy được một kẻ có thiên phú tu luyện lôi điện, lôi hệ hiếm thấy lại khó tu thành, nếu có kẻ thành công thao túng lôi hệ thì cũng đã thành một bậc cường giả cao cao tại thượng, kẻ tu lôi hệ hắn gặp qua từ lúc trùng sinh cũng không có mấy người.
"Vân Lạc thất trưởng lão."
"Như thế nào?"
Vân Lạc là người ra tay đầu tiên một quyền đấm ra cương lôi rít gào, Hàn Vũ Thiên đứng yên nơi đó chỉ nhấc ngón tay điểm lên một cái, hắc lôi trên trời giáng xuống ngăn cản tử lôi của Vân Lạc một cách dễ dàng, hắn còn chưa dùng ra khí vực đã dễ dàng áp đảo được Vân Lạc cũng xem như kẻ này có một chút thiên phú, nhưng tính tình như vậy rất khó để thành đại sự sau này, trước mắt còn tự mình tới gây chuyện thì Hàn Vũ Thiên cũng không muốn lưu người.
Kỵ Hạ lập tức từ bỏ chiến đấu quay trở về bên cạnh Hàn Vũ Thiên, hắn có thể cảm nhận được kẻ ra tay là một viên mãn Đạo Tổ, là cấp bậc tu sĩ mà hắn không thể động vào được, từ trong cơn bão vang lên một tiếng kinh hô nói:
"Tìm kiếm cơ duyên cũng phải xếp hàng chờ lượt sao? Lời của đạo hữu đúng là chỉ có kẻ ngu mới nói được như vậy."
"Ngươi tu luyện tà công, tuyệt đối không thể lưu lại."
Vân Lạc trưởng lão nhìn lão già thản nhiên nói:
"Nực cười, chúng nghĩ chúng là ai chứ?"
"Đánh bại được ta rồi hãy nghĩ đến chuyện lưu lại hay không."
Một lão già vương gia Lê gia cất tiếng khuyên nhũ nói, Hàn Vũ Thiên lại không để lời của lão vào trong tai mà cười nói:
"Tiểu tử giơ tay chịu trói."
Vừa dứt lời bốn thân ảnh to lớn khác đột nhiên xuất hiện, một đầu hắc long từ trong miệng phun ra Vân Lạc, Vân Nhạn cảm nhận được Vân Lạc còn sống chỉ là lôi hệ chi lực toàn bộ đã bị thôn phệ, thiên phú mà đệ đệ và hắn tự hào chỉ trong một cái nháy mắt đã hoàn toàn tiêu biến, Vân Nhạn phẫn nộ toàn lực lao tới hắc long ý định g·iết đi nó để trả thù cho đệ đệ.
"Thả đệ đệ của ta ra, ta sẽ tha ngươi một con đường sống."
"Một chút lôi điện này của ngươi chỉ đáng làm thức ăn cho ta."
Hàn Vũ Thiên dẫn đoàn người đi một lúc lâu mới dừng chân tại một nhà trọ bên trong Mạc Hạn thành, thành trì nhỏ bé chật chội người qua lại rất ít tu sĩ xuất hiện trong thành, dù có thì tu vi cũng không phải là Thánh Nhân Cảnh, một cường quốc Chuẩn Thần mà xuất hiện cảnh tượng thành trì nghèo khó như vậy, cũng đủ thấy nó sắp tới thời kì lụi tàn của chính mình.
"Trở về."
Uy Lân giáng xuống long trảo đập bẹp Vân Nhạn xuống mặt đất, khi nhấc chân lên thì toàn thân hắn đã cháy đen nhưng vẫn còn hơi thở sự sống, Uy Lân trong bộ dạng hỏa long vô cùng dũng mãnh, Thanh Tuyền thì trong bộ dạng thủy long cùng ở bên cạnh, Mộc Thiên từ một gốc cây cũng chuyển đổi cấu tạo thành mộc long, Hướng Quản Hi cũng từ từ thay đổi thành thổ long. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắc lôi ầm ầm giáng xuống đại địa bên dưới truy kích theo Vân Lạc không rời, Vân Lạc tốc độ phải nói là cực nhanh bởi lôi điện hộ thể vẫn đang liên tục tránh né, nhưng mà một mình hắn cũng không tránh được mấy trăm đạo hắc lôi trực tiếp bị dính phải công kích, tiếng kêu thảm thiết cùng với cơ thể bị cháy xén nhiều chỗ rơi xuống hư không mắt chỉ còn tròng trắng đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh, đột nhiên hư không xoẹt ra một hắc lôi hình đầu rồng âm thanh rầm rầm phát ra nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm đầu cự long vây quanh Hàn Vũ Thiên khiến cho hắn nhìn như đế vương thiên địa chúng sinh đều phải quỳ xuống kính phục, lôi, thủy, hỏa, thổ, mộc năm thuộc tính cường đại bộc phát dọa cho những tu sĩ kia sợ hãi phải lui lại không ngừng.
Rất nhiều phe phái của Đông Thăng Quốc kinh ngạc trố mắt không thôi, Hàn Vũ Thiên vung tay bầu trời lập tức âm u từng tiếng sét ầm ầm vang lên trong không khí, tức đạo hắc lôi giáng xuống mặt đất như t·hiên t·ai, Vân Lạc cau mày một chân dặm xuống khí vực mở ra tổ huyết lưu chuyển tử lôi trong chớp mắt khuếch tán tranh phong cùng với hắc lôi, lôi minh tranh hùng bất luận là ai cũng sợ hãi tránh lui như thấy được kiếp lôi hàn lâm, chỉ vỏn vẹn một lần bùng nổ khí tức đã tàn phá hơn ngàn dặm xung quanh, đủ thấy sức mạnh công phá của lôi hệ tu sĩ cường đại ra sao.
Vân Nhạn không còn kiên nhẫn một quyền mang theo thần lực đấm tới, thần lực dù chỉ một tia nhỏ nhoi cũng đủ để g·iết vài trăm tên viên mãn Đạo Tổ trong nháy mắt, Hàn Vũ Thiên không có hành động nào chỉ nhàn nhạt nhìn quyền kình đánh tới, đại địa xung quanh đột nhiên ánh lên thổ hoàng sắc một màn thổ khí ngưng kết ngăn cản một quyền của Vân Nhạn.
Kỵ Hà dặm chân chính bản thân hắn là thực quỷ tản ra khí tức bá đạo, ba đầu thực quỷ dung nhập thành một không đơn giản chỉ là một cộng hai bằng ba, mà thực lực hiện tại đã có thể sánh ngang với thượng vị Đạo Tổ phổ thông, Kỵ Hà nắm giữ không đơn giản chỉ là pháp kỹ đặc biệt khác người, nó là của một vị tuyệt thế thần linh chuyên về luyện hóa thi khôi, tuy không rõ danh tính nhưng thời kì đó hẳn là một vị thần đức cao vọng trọng, bản thân Kỵ Hà đứng ở trung vị Đạo Tổ đã không thể đem so sánh với tu sĩ phổ thông, kết hợp thêm công pháp thần linh thì đã vô địch ở trung vị cảnh, lần này dùng thực quỷ thực lực chạm tới thượng vị Đạo Tổ hẳn là có thể cùng với lão đấu một trận. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thực lực thật sự, Bội Ước Thực Quỷ, Tam Quỷ Hóa."
Đầu yêu lang này thật sự làm mọi người kinh ngạc không thôi, chỉ vừa xuất hiện đã đả thương được vị Bán Thần uy danh Đông Thăng Quốc của bọn họ, Vân Nhạn đứng dậy vẻ mặt có một chút khó chịu phun ra một ngụm máu trên đất, hắn không thể ngờ được con yêu lang kia lại lợi hại ngoài sức tưởng tượng của hắn, nhị trưởng lão Nhạc Cổ Hà xuất hiện trước mặt Vân Nhạn thanh âm nhàn nhạt nói:
"Dựa vào ngươi cũng dám phách lối?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn Vũ Thiên nhìn Vân Nhạc trên bầu trời vẻ mặt bình thản nói:
"Lôi Thần Tái Thế."
"Dựa vào mình ngươi e là còn chưa đủ tư cách."
"Lại có sát ý, xem ra lại phải giải quyết một chút phiền phức." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù độc tố của Kỵ Hà mạnh mẽ cũng không thể trực tiếp hạ được một kẻ thượng vị Đạo Tổ như lão già được, khí tức bàn bạt như biển cả của lão già bùng nổ làm cho rất nhiều tu sĩ yếu hơn phải run rẩy sợ hãi, Kỵ Hạ nhếch môi vẻ mặt tràn đầy chiến ý nói:
Mọi người vốn biết tính tình của Vân Nhạn cổ quái nhưng lại bao che bất chấp với vị đệ đệ duy nhất là Vân Lạc kia, có lần Vân Lạc đắc tội tứ trưởng lão suýt thì bị đ·ánh c·hết là tam trưởng lão này đã ra tay cùng với tứ trưởng lão đấu một trận kéo dài hai năm ở trong Bích Đào Tông, phải có nhị trưởng lão can thiệp mới ngăn cản được cuộc chiến vô nghĩa kia, hiện tại Vân Lạc b·ị đ·ánh cho không rõ sống c·hết thì Vân Nhạn sẽ biểu hiện ra sao là điều ai cũng rõ.
"Các ngươi đến sau phải chờ tới khi nhóm người khác vào trong trở ra thì mới được thăm dò, xếp hàng đi."
Chương 354: Băng Liên Cực Hàn.
"Còn kẻ khác nữa sao?"
Hàn Vũ Thiên vừa dẫn người bước vào băng địa đã bị chặn bởi một nhóm người, kẻ đi đầu là một lão già thản nhiên nói:
Hắn sống đã bao nhiêu năm một thân sát ý trên người vượt xa tất thảy chúng sinh, đối với sát ý hắn là kẻ có thể cảm nhận nhạy bén nhất, chỉ cần một thoáng thôi thì hắn biết được kẻ mang sát ý từ phương hướng nào mà tới, Hàn Vũ Thiên trong tay rút ra Cửu Hàn Kiếm đôi mắt hửng hờ xem chúng sinh như nhau.
"Các ngươi còn chưa có tư cách đó, vượt qua được những người này thì tính tới việc ra tay với ta."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.