Ta Là Hàn Vũ Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 372: Nhị hoàng tử.
Thái Hòa không còn đủ kiên nhẫn lập tức quát lớn từ trong phủ thành chủ bay ra vô số bóng người hơn trăm vị cường giả Bán Thần và Chuẩn Thần cùng với hơn ba mươi vị Chuẩn Thần Vương, số lượng cường giả như vậy đích thị hơn nửa không thuộc về người của Ngô Hoàng Đế Quốc mà là những kẻ đã trục lợi đã chọn theo phe của Ngô Hoàng Đế Quốc, phía bên trong còn có hai vị cận vệ hoàng gia của Nam Minh Đế Quốc, những người này lập tức phân tán khắp nơi hướng về đám ma thi mà công kích tới, g·iết hơn ma thi này đến ma thi khác không hề lưu thủ, nhưng đám ma thi kia chỉ cần không bị phá hủy thân thể liền hết lần này tới lần khác khôi phục lại như ban đầu, một vị lão già nhận ra khác thường lập tức quát lớn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Các ngươi nhảy nhót gì chứ?"
"Các tướng sĩ của Nam Minh Đế Quốc, ta là công chúa Nam Nguyệt Thiền đến để viện trợ, các ngươi nguyện ý để cho gia đình, thân quyến, bằng hữu của mình bị tiêu diệt sao? Các ngươi nguyện ý thấy cảnh chúng ta nước mất nhà tan sao? Hãy cùng ta đánh đuổi đám giặc này ra khỏi đây!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhị hoàng tử, ngài gọi ta đến đây là có chuyện gì?"
Bốn vị cao thủ Thần Cảnh của Ngô Hoàng Đế Quốc không còn ẩn trốn nữa lập tức ra tay động thủ muốn phá tan màn nước, ngay khi công kích chạm vào thần lực lập tức bị chuyển hoá tiêu tan, Uy Lân xuất hiện hừ lạnh nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy mà không c·hết, tiếp tục t·ấn c·ông!"
Sở Tường Uyên thu quyển trục vào trong túi trữ vật lắc đầu nói:
"Ngươi c·hết tới nơi rồi, không cần phải biết nhiều như vậy."
Nam Nguyệt Thiền đột nhiên một bước đạp lên không trung hoàng kim chi sắc hiện ra giữa bầu trời một đầu kim ô hư ảo hiện lên hót vang trời, nó không phải là kim ô thuần tuý chỉ là công pháp hiện ra mà thôi, vải che trên mặt nàng rớt xuống âm thanh của nàng vang lên khắp thành nói:
"Được, được, ta chắc chắn sẽ bảo hộ hoàng thúc bằng mọi giá."
Ngô Tước Tử ngồi yên không động tựa như không xem đó là một lời uy h·iếp ngược lại còn thản nhiên nói:
"Võ Vương cứu ta!"
Đại trận binh pháp lần nữa ngưng tụ công kích nhưng cũng phải mất thêm một ít thời gian, Hàn Vũ Thiên hừ lạnh vung tay kéo vài cái ma thi từ trong thành trì ra thôn phệ cấp tốc khôi phục thương thế bắn thẳng về phía doanh trại, cơ thể lập tức to lớn vạn trượng phóng xuất thần uy đè ép xuống, thần thức quét ngang thiên địa làm cho trăm vạn hùng binh tu vi Thánh Tông lập tức bị nghiền ép sợ hãi không có chút lực phản kháng, Đạo Tổ thì run rẩy không dám vọng động chỉ có đám người cấp Chuẩn Thần Vương trở lên là vẫn còn một chút sức chống cự với thần uy này, trận pháp dù có mạnh nhưng đứng trước công kích tinh thần mà không vững tâm thì ngay phút chốc cũng có thể bị huỷ, Hàn Vũ Thiên thu nhỏ thân hình rơi vào trong đại quân trăm vạn vung tay ma trảo xuất điên cuồng thôn phệ, tướng soái thấy vậy lập tức phẫn nộ lao ra ngăn cản nhưng bị năng lực Chí Tổ phong cấm dùng vào lực lượng thể xác để ngăn cản hắn e là không thể, ma trảo càng thôn phệ màu sắc càng thêm tối đen mù mịt biến nơi đây như vùng đất bị tinh không tăm tối nuốt trọn, Hàn Vũ Thiên xuất hiện lần nữa ở trước mặt tướng soái kia Băng Hoả Kinh Quyền vung ra trực tiếp đánh nát cánh tay phải của tướng xoáy kia dễ dàng, thân thể này đã đạt tới Thần Cảnh thì tất nhiên uy lực của băng hoả càng thêm cường đại vượt xa so với trước, tướng soái bị trọng thương bất ngờ liền hoảng sợ chạy trốn nhưng dưới phụ tải của băng hoả vừa thiêu đốt thần hồn vừa làm chậm nhục thân trong ngoài đều tổn hại thì tốc độ của tướng soái kia đương nhiên giảm mạnh.
"Nhị hoàng tử, nếu điện hạ đáp ứng sẽ không truy cứu tội trạng của lão thần, thì ta mới dám nói."
Nàng định động thủ thì một thân ảnh nam tử kim bào xuất hiện ngăn cản bộ dáng tiêu sái cười nói:
Nam Nguyệt Thiền đương nhìn ra được âm mưu của Vân Phong Dược, nếu nàng đồng ý thì tức là đã để cho Vân Phong Đế Quốc đường đường chính chính có thể lấy danh nghĩa để giúp Nam Minh Đế Quốc làm ra hành động dẫn dắt đại quân tiến vào lãnh thổ, như vậy khi hai nước lớn giao chiến còn Nam Minh Đế Quốc bị kẹp ở giữa cho dù có thoát khỏi cảnh diệt vong thì quãng đời còn lại chính là một đế quốc bù nhìn mặc cho kẻ khác thao túng, một bóng người nữa lướt tới cũng là một nam tử nhưng khoác trên người y phục hoàng thất của Ngô Hoàng Đế Quốc tu vi Thần Cảnh đỉnh phong tầng 1, hắn ta liếc mắt nhìn Vân Phong Đế Quốc nói:
"Ngô Hoàng Đế Quốc các ngươi ngang nhiên xâm chiếm đất nước của ta, nhà của ta, tàn hại đồng bào của ta, bằng hữu của ta, vậy mà nói ta không được nhúng tay vào sao? Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi c·hết một cách minh bạch, lão phu tên gọi Chu Minh là Xích Bích Thần Quân!"
Trần Lâm nhìn lấy Hàn Vũ Thiên lại nhìn sang Chu Minh, cộng thêm vị tiểu công chúa kia là ba người có thực lực đáng gồm nhất trong mắt lão, nếu thật sự bây giờ toàn lực khai chiến chỉ dựa vào lão thì không có khả năng đánh bại ba người này mà 2 người khác đối phó với đám Chí Tổ trẻ tuổi cộng thêm Băng Đào Tông phối hợp thì càng là khó khăn, thậm chí là phải bỏ mạng tại đây cũng không phải là không có khả năng, lão suy tính một hồi cũng là nhượng bộ một bước đợi khi quay về tông lại nhờ đến mấy vị trưởng lão giúp sức, Trần Lâm hoá thành lưu quang cùng với 2 vị trưởng lão khác rời đi, Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Sở Tường Uyên ôm quyền nói:
"Các ngươi còn chờ gì chứ? Mau g·iết những kẻ xâm nhập!"
Vị công chúa này nhìn thì ngây thơ nhưng vào thời khắc này lại đứng ra cổ động cho đám người trốn ở phía sâu trong Phục Ma Thành, mà những tù nhân b·ị b·ắt làm nô kia lại là những kẻ phấn khích nhất, bọn họ trung thành tận tuỵ với nước mới gặp phải kết cục bi thảm như vậy, giờ đây công chúa của bọn họ cũng đã đứng lên ra chiến trận thì hà cớ phải chịu cảnh nô bộc, tất cả đồng loạt phản kháng cầm lấy binh khí chiến đấu với những tu sĩ khác, Huệ Viên và Trương Bá cũng xuất thủ ứng cứu những nô bộc kia, Nam Nguyệt Thiền tuy lời nói lay động lòng người nhưng cũng chỉ thấy những binh sĩ b·ị b·ắt là động thủ còn toàn thành vẫn yên lặng như tờ, đột nhiên từ trong những trạch viện khác lao ra mấy bóng người Chuẩn Thần Vương ngăn cản Trương Bá và Huệ Viên lại, một nữ nhân tử y một bước đạp lên không trung ánh mắt kiêu ngạo nhìn lấy Nam Cung Nguyệt Thiền nói:
Võ Vương Ngô Đài do dự hồi lâu mới nói:
"Các ngươi to gan dám nhìn vào đồ vật của hoàng đế bệ hạ? Có tin lão phu một chưởng liền g·iết toàn bộ các ngươi?"
Ngô Tước Tử vui vẻ nói:
Võ Vương Ngô Đài sắc mặt nghiêm trọng ôm quyền nói:
"Hoàng tử điện hạ, Võ Vương ta có một món quà muốn dâng lên cho điện hạ, chắc hẳn ngươi sẽ rất thích."
Võ Vương ma thi bùng nổ một thân tu vi Thần Cảnh tầng 3 lao thẳng vào trong Phục Ma Thành sự điên cuồng và mạnh mẽ của một vị từng là Võ Vương khi còn sống là cường đại tới bậc nào, mỗi một đường Võ Vương quét ngang đều không ai có thể ngăn trở, dù liên thủ t·ấn c·ông cũng không thể làm được gì, rất nhanh chỉ trong vài canh giờ các thế lực thừa nước đục thả câu hay là Ngô Hoàng Đế Quốc đều b·ị b·ắt gọn, đa số đều bị luyện hoá thành ma thi, chỉ có một vài cao tầng chủ chốt là b·ị b·ắt giam đưa về phủ thành chủ tra hỏi ngọn nghành, được đối đãi đặc biệt nhất chắc có lẽ là vị Thập Hoàng Tử của Ngô Hoàng Đế Quốc, Nam Nguyệt Thiền ngồi ở chủ vị nhìn lấy Thập Hoàng Tử bị trói nằm trên mặt đất, hai bên đều là ma thi được Hàn Vũ Thiên luyện hoá làm thủ vệ cho nàng, bất luận là ai giờ phút này chứng kiến cảnh này đều là một thân lạnh toát bởi ma lực của từng cổ ma thi phát ra, nàng tiến hành tra hỏi Thập Hoàng Tử dùng tất cả phương thượng t·ra t·ấn của Nam Cương Đế Quốc mà nàng biết dùng lên người hắn, dù là một công chúa nổi danh là hiền đức nhưng đứng trước cảnh đất nước sắp rơi vào bờ vực diệt vong thì tâm tính cũng cần phải thay đổi để phù hợp với tình thế hiện tại, Võ Vương Ngô Đài c·hết đương nhiên trên thân có lưu lại ấn ký của đế quốc sẽ lập tức phát tín hiệu về cho hoàng đô biết, nhưng mà Hàn Vũ Thiên đương nhiên g·iết Võ Vương vẫn lưu lại một đạo linh hồn lại để không đánh rắn động cỏ, tin tức báo về tài nguyên c·hiến t·ranh ở Hoàng Đô Nam Thiên Đế Quốc sẽ chuyển về Phục Ma Thành trong nửa tháng tới, cao thủ trong đó đương nhiên sẽ không ít hơn so với Phục Ma Thành hiện tại, Hàn Vũ Thiên cũng cần làm ra một số chuẩn bị tiến hành bế quan củng cố tu vi cho thân thể Lý Chiêu Lâm.
Võ Vương một quyền vừa giao thủ lập tức thấy không ổn nhanh chóng dùng ra phòng ngự thì phía sau lưng Hàn Vũ Thiên bắn tới ma quang kinh người đẩy lui Ngô Đài văng ra trăm bước mới dừng lại thân hình, tuy đòn này không làm hắn b·ị t·hương nặng nhưng mà cũng khiến cho Võ Vương nhận lấy một ít chật vật không nhỏ, còn chưa kịp để Võ Vương định hình thì băng hoả quyền lại tới đấm cho hắn đập thẳng xuống mặt đất xuyên qua hơn trăm trượng lớp đất đá mới ngưng lại, toàn bộ hít vào một ngụm khí lạnh thật không ngờ tới Võ Vương vậy mà b·ị đ·ánh bại chỉ trong một đòn, mặt đất phá toái kim quang phóng xuất một đạo cự quyền đấm tới, Hàn Vũ Thiên lui ra sau một quyền ngăn cản lại hắn bay ngược ra ngoài vẻ mặt âm trầm toàn thân hơi chấn động, Võ Vương toàn thân kim quang lao ra một quyền đấm tới tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc thì một bóng dáng già nua xuất hiện nhẹ nhàng chộp lấy bàn tay của Võ Vương, Chu Minh cuối cùng cũng động thủ một cổ áp lực kinh người đè xuống người của Võ Vương làm cho hắn không thể nào động đậy được, khoảng cách giữa cực hạn và thượng vị là một trời một vực một kích cũng đủ để khiến cho Võ Vương trọng thương chứ đừng nói là ngăn cản một đòn công kích toàn lực này, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Ngăn bọn chúng lại!"
"Đây là sức mạnh của cực hạn Thần Cảnh, ngươi là ai? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của Ngô Hoàng Đế Quốc?"
Tướng soái điên cuồng chạy về một hướng mà thét lên trong hoảng sợ, Hàn Vũ Thiên áp sát một quyền nữa nện xuống đã đấm cho tướng soái rơi xuống mặt đất toàn thân bê bết máu không thể di chuyển được nữa, một cước đạp lên ma khí trào ra, không gian chấn động một âm thanh uy nghiêm hạ xuống đè nặng lên người của Hàn Vũ Thiên, một trung niên râu rậm thân mặc chiến giáp uy nghiêm vô thượng khoanh tay nơi đó như quân vương thiên hạ nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
Hàn Vũ Thiên hơi cơ bóp bàn tay một chút nhìn về phía Võ Vương Ngô Đài nói:
"Tài nguyên c·hiến t·ranh nhiều hơn cả dự tính, tổ chức đấu giá hội lần này phải mau chóng tiến hành, nghe nói bên phụ hoàng có động tĩnh."
Quang Thái đứng dậy biến mất không để lại một chút hành tung nào, thời gian trôi qua 3 ngày buổi đấu giá diễn ra ở Vân Hi Các, rất nhiều thế lực ở khắp nơi trên đại lục vì miếng bánh ngon Nam Thiên Đế Quốc này mà đến, không biết thông tin lộ ra từ đâu Vân Hi Các sẽ đấu giá rất nhiều vật phẩm trân quý làm cho các thế lực ở nấu ở các thành lân cận cũng kéo đến theo làm cho kế hoạch của Hàn Vũ Thiên có một chút thay đổi, Ngô Tước Tử và người của Ngô Hoàng Đế Quốc đến buổi đấu giá ngồi quan sát giống như là người tham gia đấu giá, sau 3 ngày thì Quang Thái cũng đứng ở bên cạnh hiển nhiên cũng hoàn toàn theo phe của vị nhị hoàng tử này, Hàn Vũ Thiên suy đoán nếu nhị hoàng tử này không c·hết ở đây thì sớm muộn cũng là một vị hoàng đế cực kì thâm sâu, đánh thẳng vào tâm ma để thu phục lòng người quả nhiên đủ mưu lược để làm một vị vương giả, buổi đấu giá diễn ra vô cùng suôn sẻ không hề có một chút sai sót nào, Hàn Vũ Thiên đột nhiên từ trong đám đông đứng dậy bàn tay khẽ phẩy băng khí phóng xuất áp đảo toàn bộ tu sĩ xung quanh.
Quang Thái ngưng việc lắc tách trà trong tay đôi mắt giấu sâu trong chiếc mặt nạ loé lên một tia hứng thú, hắn nghe nói nhị hoàng tử mưu sâu hiểm độc đến nay gặp mặt quả nhiên không sai, đến cả Hắc Y Vệ của hoàng đế cũng dám lôi kéo vào phân tranh hoàng thất thì vị hoàng tử này có lá gan không nhỏ, Võ Vương Ngô Đài bên cạnh cười nói:
Khí tức của vị Võ Vương vậy mà là tu sĩ Thần Cảnh tầng 3 còn kém chút nữa chỉnh là đạt tới đỉnh phong, Võ Vương Ngô Đài một trong Tam Vương của Ngô Hoàng đế quốc vậy mà chấn thủ tại đây làm cho những kẻ vốn muốn thừa nước đục thả câu ở Phục Ma Thành đều là nét mặt âm trầm, bọn họ cứ nghĩ Ngô Hoàng Đế Quốc đã đem toàn bộ cường giả đến hoàng thành, nhưng thật không ngờ ai cái nơi này lại còn lưu một vị cao thủ mạnh mẽ như Võ Vương, Hàn Vũ Thiên không nói gì cước bộ nhấc lên đạp thẳng xuống xuyên thủng ngực của tướng soái bên dưới ma khí trào ra luyện hoá thành một cổ ma thi vô hồn, Ngô Đài trầm mặc một quyền nện xuống mang theo uy nghiêm vô thượng của bậc thánh thần, nhưng từ phía xa phóng ra một cái cột ngân sắc đánh thẳng vào trên người Võ Vương làm cho một quyền ngưng tụ kia sụp đổ, Võ Vương cùng vì vậy mà lui ra vài bước vẻ mặt tức giận nhìn về phía doanh trại, làm cho lão ta kh·iếp sợ chính là toàn bộ doanh trại lại tản ma khí nồng đậm, toàn bộ cao thủ bên trên đều bị luyện hoá thành ma khôi, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Trở về khiển trận."
"Võ Vương yên tâm, ta biết phải làm như thế nào mà, công của ngài không nhỏ, còn về phần tiểu tử Ngô Gia Thuận kia chờ đến khi đấu giá kết thức ta sẽ đích thân luận tội cũng chưa muộn."
"Vân Phong Dược, mặc dù ngươi là thái tử của Vân Phong Đế Quốc, nhưng đừng nghĩ có thể làm càn ở đây, nếu như dám động vào thứ mà phụ hoàng của ta muốn thì đừng trách ta không nể tình ngươi."
Ngô Đài vỗ vỗ tay liền có mấy người Nam Thiên Đế Quốc b·ị b·ắt trói đưa tới trước mặt của Ngô Tước Tử và Mục Quân làm cho hai người con ngươi co rút lại vẻ mặt không thể tin được chuyện trước mắt, một nữ tử tuyệt đẹp b·ị b·ắt trói chính là điểm thu hút ánh nhìn của hai người bọn họ, đệ nhất mỹ nhân Nam Nguyệt Thiền vậy mà lại rơi vào trong tay của Võ Vương Ngô Đài, Ngô Tước Tử vẻ mặt hưng phấn nói:
"Ngươi đúng không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của nhân tộc, nhưng đáng tiếc giờ đây Nam Minh Đế Quốc đã ở trước bờ vực diệt vong còn muốn vùng vẫy? Chi bằng khoanh tay chịu trói để bản tiểu thư đảm bảo an toàn cho cô đi đến gặp Ngô Hoàng thì thế nào?"
"Tiêu diệt nhục thân tuyệt đối không được lưu lại, bằng không chúng sẽ tiếp tục hồi sinh."
"Không chịu nghe lời, vậy bổn tiểu thư tự mình ra tay vậy."
"Lần hành động này ta sẽ âm thầm an bài, các ngươi liệu mà hành sự đừng để bị phát hiện."
"Quang Thái, ngài không thử nghĩ lại một chút sao? Phụ hoàng là người như thế nào ngài ở bên cạnh là người hiểu rõ hơn ai hết, tu vi của ngài tuy chỉ thiếu một chút là đột phá tới cực hạn, nhưng tài nguyên tiêu tốn lại vô cùng lớn cộng thêm tuổi của ngài đã cao không chừng vạn năm nữa thọ mệnh sẽ tận, dù đột phá đến cực hạn cũng không sống được bao lâu nữa, vốn dĩ phụ hoàng ta có thể dễ dàng dùng tài nguyên trợ giúp ngài đột phá nhưng vẫn chưa từng làm như vậy là gì? Ngài không rõ sao?"
"Tần tam tiểu thư xin dừng tay, Nam Nguyệt Thiền là ngươi nằm trong mắt của bổn thái tử."
"Mặc kệ họ, ta tiếp tục bế quan, nói hoàng đô gọi thêm người đến hộ pháp đi, đám người Bích Đào Tông đó không có chịu từ bỏ dễ dàng như vậy đâu."
"Ngươi nếu dám g·iết hắn thì bản thân sẽ nhận phải kết cục không tốt."
"Hoàng thúc, ngài vì sao mà bắt được nữ nhân này? Ta và các hoàng tử khác điên cuồng t·ruy s·át vẫn không tìm ra được chút tung tích nào, vậy mà nàng lại rơi vào trong tay thúc?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Công chúa điện hạ, có cần chúng ta ngăn cản bọn họ lại?"
Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ không đích thân g·iết Võ Vương điều này sẽ làm mất rất nhiều thời gian của hắn, đột phá Thần Cảnh đương nhiên với hắn g·iết đi một tên Võ Vương thì có thể nhưng không dễ dàng gì, Chu Minh vung tay hoả diễm bốc lên đầy trời quyền pháp ngưng tụ thành hình giữa hư không giáng xuống một kích đập cho Võ Vương trọng thương không có sức hoàn thủ, Võ Vương nằm trên mặt đất phun ra máu tươi vẻ mặt hoảng sợ nói:
"Quang Thái yên tâm, kết thúc vụ này ngài đương nhiên lập được đại công, đấu giá hội 3 ngày sau sẽ bắt đầu."
"Nhị hoàng tử cũng đích thân tới, quả nhiên đã đại công cáo thành."
"Cút!"
"Đúng là không đủ, nếu là nhục thân chân chính của ta đột phá Thần Cảnh thì một quyền này dưới thượng vị Thần Cảnh không ai có thể đỡ nổi, nhưng mà thân thể của Lý Chiêu Lâm này cũng không tệ, Băng Hàn Thánh Thể nếu đến đại thành cũng có thể cùng với Băng Cực Thuần Âm thể dung hoà một chút, đạt được trung giai cũng không tệ."
"Hợp tác? Hợp tác như thế nào?"
"Đương nhiên là phân chia tài nguyên c·hiến t·ranh như thế nào cho phải."
"Ngươi vừa mới đột phá, tại sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?"
Hắc Y Vệ ngày thường sẽ không bao giờ xuất hiện mà theo chỉ thị của hoàng đế làm một số nhiệm vụ tối mật mà ngay cả hoàng tử hay thái tử cũng không thể nào biết được, nhưng giờ đây hoàng đế lại hạ lệnh cho một nhóm Hắc Y Vệ đi đến Nam Thiên Đế Quốc không chỉ đơn thuần là giá·m s·át và bảo hộ tài nguyên c·hiến t·ranh được vận chuyển tới nơi an toàn mà còn là thăm dò ý đồ của các vị hoàng tử, vị Hắc Y Vệ dẫn đầu lần này tên là Quang Thái tu vi không sai biệt lắm là một vị Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong thiếu chút nữa thì chính là cực hạn Thần Cảnh, so với Mục Quân thì mạnh hơn nhiều, Quang Thái ở trong phòng ngồi cầm tách trà trên tay lắc lư không uống nói:
Nguyên thần hoả diễm chọc trời một tay chộp xuống trực tiếp xoá bỏ sinh cơ của Võ Vương Ngô Đài một cách dễ dàng, Hàn Vũ Thiên lướt tới ma khí quấn lấy nhục thân điên cuồng luyện hoá rất nhanh đã biến cho Võ Vương trở thành một ma khôi cường đại, quyền pháp chú trọng luyện thể và lực lượng tự thân vừa hay ma thi lại chuyên dùng nhục thể để t·ấn c·ông, càng làm lực lượng của Võ Vương tăng thêm không ít, Ngô Hoàng Đế Quốc ẩn giấu sâu trong Phục Ma Thành không phải là Thái Hoà cùng với những vị Thần Cảnh hay Chuẩn Thần Vương hay là đại quân trăm vạn Thánh Tông, mà chính là con bài tẩy Võ Vương Ngô Đài một trong Tam Vương của Ngô Hoàng Đế Quốc, vậy mà lại bị địch thủ dễ dàng bóp c·hết còn luyện hoá thành khôi lỗi, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
Ngô Tước Tử ôm quyền nói:
Chu Minh híp mắt lại sát cơ nổi lên bao trùm ngàn vạn dặm nguyên thần khổng lồ xuất hiện giữa trời cao toả ra hoả diễm xích hồng như muốn t·hiêu r·ụi vạn vật, lão ta hừ lạnh nói:
"Võ Vương khách khí, chúng ta bàn chính sự trước rồi nghỉ ngơi sau cũng chưa muộn, tài nguyên c·hiến t·ranh không qua hai canh giờ nữa sẽ tới, trước hết tiếp đón hoàng tử điện hạ."
Nam Nguyệt Thiền tuy không biết Hàn Vũ Thiên hỏi như vậy là có ý gì lập tức lấy ra tấm bản đồ và chỉ điểm những nơi đã bị Ngô Hoàng Đế Quốc c·hiếm đ·óng mà vừa hay cách ở đây hai vạn dặm có một thành trì lớn tên là Phục Ma Thành, nơi đây từng là một trong năm thành trì lớn nhất của Nam Minh Đế Quốc giờ đã bị chiếm giữ bởi Ngô Hoàng Đế Quốc trở thành cứ điểm chứa đựng tài nguyên và quân lực tạm thời, nhưng sau khi hợp tác cùng Tà Tinh Các thành công xâm chiếm hoàng đô thì đa phần nhân lực ở đây đều đã bị điều đi, Hàn Vũ Thiên cùng đoàn người bước vào trong thành quan sát một lúc lâu thì thấy trên đường buôn bán rất nhiều nô lệ toàn bộ đều là chiến binh của Nam Minh Đế Quốc, Nam Nguyệt Thiền nhìn thấy con dân của mình bị trói buộc đ·ánh đ·ập thì vô cùng căm hận bàn tay giấu trong vạt áo nắm chặt lại, Hàn Vũ Thiên đi tới trung tâm thành trì thì thần thức bộc phát không hề che giấu dò xét khắp nơi trong thành phát hiện ra được ở đây không có tồn tại cực hạn Thần Cảnh tầng 3 như Chu Minh, hắn vung tay cự thủ che khuất bầu trời hạ xuống không có cảnh báo trước, từ sâu trong phủ thành chủ loé lên một bóng người nhất kích đối cứng cùng với cự thủ, hắn là thủ hạ của Ngô Hoàng Đế Quốc phái đến trấn thủ nơi đây tên gọi Thái Hoà tu vi tầng 2 đỉnh phong Thần Cảnh, Thái Hoà không phải thành chủ nhưng cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ với tu vi như vậy cũng có thể nắm giữ một thành, Hàn Vũ Thiên vung tay ma trảo đầy trời hướng thẳng tới những tu sĩ của Ngô Hoàng Đế Quốc mà công kích tới, ma trảo chạm vào tu sĩ nào liền thôn phệ chúng thành những ma thi, ma thi điên cuồng hướng đến tứ phương bắt giữ tu sĩ Ngô Hoàng Đế Quốc cho đám ma trảo thôn phệ, Thái Hoà ánh mắt kinh hãi khi lần đầu tiên chứng kiến thủ đoạn luyện thi kinh khủng bậc này lập tức động thủ, nhưng mà Công Tôn Vương Minh sao có thể để cho Thái Hoà được như ý, Phúc Hải Khuynh Thiên Quyền khuấy đảo không trung giao nhau với một chưởng của Thái Hoà lập tức làm cho toàn thành chấn động.
Ngô Tước Tử nghe vậy cũng là quay đầu nhìn sang Mục Quân hai người rơi vào trầm tư hồi lâu cũng là nhẹ gật đầu, Ngô Tước Tử cười nói:
Ánh lửa quét ngang đánh lui toàn bộ chỉ trong mất cái phất tay, bốn người liên thủ công kích muốn dùng thời gian nhanh nhất để tiêu diệt kẻ trước mắt, Hàn Vũ Thiên một cước đạp ra đã xuất hiện bên ngoài thành, hắn hướng tới một doanh trại cách đây vạn dặm đang ngưng tụ một cái binh trận theo hiệu lệnh của một tên tướng soái tu vi Thần Cảnh tầng 1, trận binh có 3 tầng do hơn trăm vạn tu sĩ dưới Thánh Tông làm vòng ngoài, năm mươi tên Đạo Tổ làm vòng thứ 2, trung tâm trận là 4 tên Chuẩn Thần Vương và một tên Thần Cảnh tầng 1 làm hạch tâm đại trận, uy lực này có thể một kích tiêu diệt Thần Cảnh tầng 1 đỉnh phong một cách dễ dàng, Hàn Vũ Thiên chính là đánh thẳng chủ ý lên trên cái doanh trại này, trăm vạn hùng binh dùng cho c·hiến t·ranh không phải là vô cùng thích hợp sao, tướng soái kia hạ lệnh đại trận bắn ra một đoàn ngân quang xuyên thủng không gian xung quanh hướng thẳng về phía Hàn Vũ Thiên mà lao đi, ngay cả Hướng Quản Hi cùng là hơi rùng mình một cái muốn xuất thủ hỗ trợ.
Hàn Vũ Thiên ném ra một quyển trục rơi vào tay của nàng, Sở Tường Uyên nhìn lấy quyển trục trong tay kkhi quay lại nhìn thì Hàn Vũ Thiên đã cùng đám người của mình đi xa, Băng Đào Tông hừ lạnh nói:
Nữ tử trước mắt nhìn quyến rũ nhưng tu vi thâm sâu khó lường cũng là một vị Thần Cảnh tầng 1 đỉnh phong, tiểu thư của Tần gia, Tần Mẫn tam tiểu thư, Tần gia nổi tiếng tam đại tiểu thư, ai trong số bọn họ cũng là thiên kiêu bậc nhất vạn năm nay của Tần gia, Nam Nguyệt Thiền nhất kích đánh ra lại bị nàng dễ dàng phủi một cái liền tiêu biến, Tần Mẫn cười nói:
"Đại Tướng đường xa vất vả rồi, vào trong nghỉ ngơi đi."
"G·i·ế·t hắn."
Thái tử của Vân Phong Đế Quốc Vân Phong Dược, thuộc về nước láng giềng giống như Băng Thiên Đế Quốc, nhưng sự xuất hiện của vị thái tử này không đơn giản chỉ là muốn bảo hộ lấy vị công chúa Nam Cung Nguyệt Thiền, hắn đến đây là mưu cầu tài nguyên c·hiến t·ranh, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy nhan sắc của vị đệ nhất nữ nhân của nhân tộc thì Vân Phong Dược lại có một ý nghĩ khác ở trong đầu, hắn quyết định sẽ c·ướp đoạt nàng liền cười nói:
"Nếu muốn c·hiến t·ranh để cứu lại hoàng đô của ngươi, chúng ta cũng cần phải có q·uân đ·ội và tài nguyên, bằng không sẽ gặp bất lợi lớn, ở xung quanh đây có thành trì nào đã bị c·hiếm đ·óng không?"
Ma thi tướng soái nhận lệnh cấp tốc bay về đại trận, binh trận nếu có 2 vị Thần Cảnh làm hạch tâm khiển trận thì khiến cho binh trận càng thêm cường đại có thể so sánh với một kích toàn lực của Thần Cảnh tầng 3 sơ giai, Võ Vương hừ lạnh một quyền vung ra một tiêu diệt hoàn toàn thiếu niên trước mắt, Hàn Vũ Thiên đạp ra Băng Ảnh Tam Bộ, thân hình loé lên đã biến mất tránh thoát một kích, Băng Hoả Kinh Quyền vung ra cũng làm cho Võ Vương hơi bất ngờ nhưng cũng thuận tay mà đánh quyền pháp v·a c·hạm ầm ầm một tiếng kim quang và băng hoả chia bầu trời làm hai nửa, Hàn Vũ Thiên lui ra một bước hơi cau mày nói:
"Công chúa, ta là thái tử Vân Phong Đế Quốc, Vân Phong Dược, nếu công chúa nguyện ý làm thê tử kết tóc với bản thái tử, thì ta sẽ xin phụ hoàng đưa quân tiếp ứng Nam Minh Đế Quốc thoát khỏi tình thế khốn khổ này."
Quang Thái đột nhiên yên lặng đôi mắt trong chiếc mặt nạ bất chợt nheo lại lộ rõ một tia hận ý đối với hoàng đế mà mình phục tùng bao nhiêu năm nay, đúng như nhị hoàng tử đã nói lão ta vốn đã có khả năng đột phá nhưng hoàng đế một mực trì hoãn ngược lại còn âm thầm dùng tài nguyên bồi dưỡng như người trẻ tuổi khác sau lưng lão, mặc dù Quang Thái rất căm hận nhưng vẫn cố nhẫn nhịn vì một lòng tận trung với hoàng đế, giờ đây cơ hội nhị hoàng tử đưa ra trước mắt chính là ngòi nổ kích hoạt sự bất mãn mà lão đã chôn giấu bao nhiêu năm nay đối với hoàng đế, người không vì mình trời tru đất diệt, Quang Thái thu hồi khí tức hít một hơi thật sâu nói:
"Là lễ vật gì mà khiến hoàng thúc đích thân đem tới."
"G·i·ế·t hết chúng."
Mọi sự bên ngoài đều do đám người Nam Nguyệt Thiền làm chủ, tài nguyên được đưa vào trong động phủ nhiều vô số kể, ma thi Vô Tuyền và Trúc Anh đều kém một chút nữa là đột phá cảnh giới tiếp theo, Hàn Vũ Thiên cũng không có keo kiệt lập tức đem mấy cổ ma thi tu vi Chuẩn Thần Vương đến cho bọn chúng thôn phệ tăng cao thực lực, so ra về chất thì ma thi tu vi càng cao thì sẽ càng mạnh hơn nhiều so với số lượng trăm vạn hùng binh kia, Hàn Vũ Thiên còn dự định khi kết thúc trận chiến này sẽ dùng cơ thể của Lý Chiêu Lâm thôn phệ đại lượng ma thi tấn cấp nó thành Ma Hoàng Thi, nhưng trước hết cũng cần phải luyện hoá ra một cái nhục thân đàng hoàng cho bản thân, bế quan nửa tháng động phủ nổ vang một tiếng thực lực của Hàn Vũ Thiên cũng đã ổn định tuỳ ý có thể sử dụng thần lực không còn rào cản mới đột phá như nửa tháng trước, thời gian ước tính đám người Ngô Hoàng Đế Quốc kia cũng đã sát gần, Võ Vương Ngô Đài thu liễm toàn bộ ma khí trong con ngươi cũng hiện ra một chút linh tính, Hàn Vũ Thiên điều khiển một phần linh hồn còn sót lại của Võ Vương để hắn làm việc cho mình thuận lợi hơn chút, đợi thêm vài ngày nữa liền có một đoàn xe ngựa phi tới trước tiên dẫn đầu là một tướng quân hoàng giáp vẻ ngoài không giận mà uy, người này chính là Mục Quân Đại Tướng tu vi Thần Cảnh tầng 3 đỉnh phong cường đại hơn Võ Vương Ngô Đài rất nhiều, Võ Vương cùng một vài vị cao tầng Ngô Hoàng Đế Quốc tiếp đón ôm quyền nói:
Thanh Tuyền tay kết pháp ấn chín cái thuỷ trụ phóng thẳng lên cửu thiên tạo thành một cái lồng giam nhốt hết tất cả tu sĩ ở bên trong, năng lượng Chí Tổ gia trì làm cho trận pháp này càng thêm cứng cỏi, Thái Hoà vẻ mặt kinh ngạc khi thấy thủ bút của hai người trẻ tuổi kia lập tức hạ lệnh nói:
"Phàm là kẻ tham gia vào chuyện hôm nay đều phải c·hết, g·iết!"
Nhị hoàng tử tới sát gần Võ Vương cung kính hành lễ nói:
"Nam Nguyệt Thiền là do Thập Hoàng Tử bắt giữ được, lão thần kiến nghị đưa nữ nhân này dâng cho nhị hoàng tử, nhưng thập hoàng tử lại không đồng ý muốn đem lên hoàng đế bệ hạ tự mình nhận thưởng, lão thần bạo gan đành phải c·ướp trên tay của thập hoàng tử và nhốt ngài ấy vào trong lao ngục chờ nhị hoàng tử tới xử trí."
Võ Vương là cao thủ đỉnh phong của nhân tộc đương nhiên biết được sự tình ngoại giới sẽ giáng lâm sau vạn năm, mà quyền pháp Hàn Vũ Thiên thi triển trước giờ chưa từng được ghi chép trong lịch sử, Võ Vương đam mê quyền pháp một lòng hướng đạo tất nhiên đã truy cầu quyền đạo tới mức thâm sâu khó lường và nhìn qua cũng biết được tất cả quyền pháp trên toàn bộ Chân Mộc Thổ Giới, nhưng quyền pháp mà thiếu niên này sử dụng từ trước tới này chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói là xuất hiện, Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
Võ Vương ôm quyền mời hai người bước vào trong phủ thành chủ cũng giải đám người Nam Thiên Đế Quốc trở về ngục tối, không lâu sau vô số chiến hạm chở đầy vật tư xuất hiện trên bầu trời thủ vệ đứng ở trên nhiều vô số kể, nhiều nhất là một đoàn người bận hắc bào đeo mặt nạ đủ loại hình dáng gọi là Hắc Y Vệ của Hoàng Đế Ngô Hoàng Đế Quốc, Hắc Y Vệ là lực lượng mạnh nhất của hoàng đô cao thủ bên trong toàn bộ đều tử Chuẩn Thần trở lên, tuyển chọn nghiêm ngặt là bề tôi trung thành của hoàng đế bệ hạ, dù cho nhị hoàng tử âm thầm nắm được một nửa hoàng triều cũng không dám vọng động là do có sự tồn tại của Hắc Y Vệ, mặt ngoài của Ngô Hoàng Đế Quốc là Tam Vương, Tứ Tướng và các quan triều đình, nhưng mặt tối lại tồn tại Hắc Y Vệ còn mạnh mẽ hơn đâu chỉ một hai phần.
Huỳnh Tiêu và Trúc Anh từ trong không gian trữ vật xuất hiện theo lệnh của Hàn Vũ Thiên mà công kích tới đám người trẻ tuổi kia, hai cổ thi khôi Thần Cảnh tầng 1 đỉnh phong, không nói tới Trúc Anh chỉ là Thần Cảnh tầm thường miễn cưỡng có thể giao thủ với một vị trong đó, còn Huỳnh Tiêu chính là hộ pháp Tà Tinh Các sở hữu tà pháp đáng sợ được cho là của một vị Chuẩn Thần Hoàng thời thượng cổ lưu lại, so sánh với thời đại bây giờ thì thứ tà công này nhỉnh hơn một bậc có thể một mình đối phó với 2 vị thiên kiêu là Vân Phong Dược và Tần Mẫn, Hàn Vũ Thiên lại lấy ra ma thi Vô Tuyền để nó làm hộ vệ cho Nam Nguyệt Thiền, còn bản thân thì hướng tới chiến trường tiến hành thôn phệ đại lượng quân sĩ của Ngô Hoàng Đế Quốc.
Thân hình chớp động rất nhanh đã áp sát Võ Vương cùng với cường giả đỉnh phong giao thủ tạo thành từng đợt xung kích mạnh mẽ khuếch đại thiên địa khắp nơi chấn động sinh linh sợ hãi điên cuồng chạy trốn, những người trong thành chứng kiến cảnh này cũng là sợ hãi tột cùng với thiếu niên lạ mặt kia, dùng một thân tu vi Thần Cảnh tầng 1 lại giao thủ với một vị Thần Cảnh tầng 3 thượng vị, đặt trên toàn bộ đại lục nhân tộc dường như chỉ có một mình vị tuyệt đại thiên kiêu Băng Tường Uyên là có thể làm được điều này, Võ Vương giao thủ một lúc lâu mới trầm mặc nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Tước Tử truyền âm cho Võ Vương Ngô Đài nhưng thật chất toàn bộ đều được Hàn Vũ Thiên nghe hết toàn bộ, đương nhiên kế hoạch đấu giá này hắn cũng đã biết trước đó thông qua những phần ký ức của linh hồn Võ Vương, nhưng đáng tiếc cho vị nhị hoàng tử này chính là toàn bộ Phục Ma thành đều đã trở thành sân nhà của Hàn Vũ Thiên, hắn đang không muốn đánh rắn động cỏ đợi bọn chúng toàn bộ bước vào thành rồi mới một lưới tóm gọn, Võ Vương Ngô Đài cười nói:
Thập Hoàng Tử Ngô Gia Thuận của Ngô Hoàng Đế Quốc là một trong những vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất, hắn biết rõ đám người này vốn không có hảo ý nào từ Tần Mẫn cho đến Vân Phong Dược, nếu để bọn họ c·ướp được Nam Nguyệt Thiền vào trong tay thì Ngô Hoàng Đế Quốc phải trả một cái giá lớn, Hàn Vũ Thiên liếc nhìn ba người trẻ tuổi ồn ào vung tay một cái băng thủ đánh bay toàn bộ ra ngoài, ba người này bất ngờ dùng ra thế thể b·ị đ·ánh bay ra ngoài vài trăm trượng vẻ mặt vô cùng tức giận, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Ngươi mau rời khỏi đây đi, Băng Tình Cốc này không có cái gọi là bảo vật tiên tổ của các ngươi lưu lại đâu."
Nhưng Hàn Vũ Thiên đã truyền âm cho hắn không được tiến gần nửa bước, Hàn Vũ Thiên đang muốn thử xem sau khi đột phá thì cơ thể của Lý Chiêu Lâm có ngăn cản nổi một kích của trận binh này hay không, Hàn Băng Thánh Thể này cuối cùng có như lời đồn, Hàn Vũ Thiên vung băng liên xoáy chuyển, liên hoa không ngưng khuếch đại bao trùm lấy cơ thể của hắn vào trong tạo thành hộ thuẫn, ngăn cản một kích cường đại của binh trận, ầm ầm băng liên rạn nứt rồi vỡ ra không gian cũng không còn nguyên vẹn biến đổi không ngừng, khói bụi tiêu tán Hàn Vũ Thiên ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi vẻ mặt tái nhợt nhận lấy trọng thương kinh người, tướng soái kia hừ lạnh nói:
Những người khác nghe vậy cũng lập tức hạ sát chiêu phá hủy ma thi không lưu lại cơ thể, Hướng Quản Hi xuất hiện trên không trung một cước dặm xuống trọng lực kinh khủng đè ép xuống đám người phải nằm rạp trên đất nói:
Chương 372: Nhị hoàng tử.
"Ta là một người thẳng thắn cũng không muốn vòng vo với ngài làm gì, Quang Thái ngài có muốn hợp tác với ta không?"
"Đều là nhờ vào hoàng thúc tương trợ Tước nhi."
Quang Thái bóp bể tách trà trong tay khí tức bao trùm lên toàn bộ căn phòng ngữ khí trầm thấp mang theo sát cơ kinh người nói:
"Ngươi không phải là người của nhân tộc thế giới này?"
Ngô Tước Tử vung tay một màn sáng cách âm bao trùm lên căn phòng này, hắn tay cười nói:
Ngô Tước Tử vẻ mặt hứng thú nói:
Băng Đào Tông ôm quyền nhận lệnh liền phái một vị trở về hoàng đô nhờ chi viện, còn Sở Tường Uyên tiếp tục bế quan tu luyện, nàng cũng thật tò mò quyển trục mà Hàn Vũ Thiên đưa cho nàng cuối cùng là gì lại khiến cho nàng cảm nhận được một cổ khí tức dung hoà đến vậy, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy Nam Nguyệt Thiền nói:
Trần Lâm vẻ mặt kinh ngạc nhìn lấy thanh niên trước mắt trong lòng thầm kinh hãi trước sức mạnh vừa rồi, lực lượng chí tổ gia trì cùng với thần lực đã có thể làm cho lão ta thụ thương, tuy không nghiêm trọng nhưng Thần Cảnh tầng 1 lại có thể làm thương một vị Thần Cảnh tầng 3 đúng là trước giờ chưa từng thấy, Hàn Vũ Thiên nhìn lấy lão già nói:
"Đa tạ đã cho ta mượn bảo địa để đột phá Thần Cảnh, đây xem như là lòng thành của ta."
"Ngươi rất phù hợp để cho ta luyện quyền."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.