0
Giống như nghe được tin sét đánh, vẻ mặt An Nhã trở nên hoảng sợ, xanh xao đến cực điểm. Cả thân thể cô run rẩy, chật vật chạy thật nhanh đến xem tờ văn kiện được để ở trên bàn.
Lướt qua từng trang, vẻ mặt An Nhã càng ngày càng xám xịt, càng ngày càng sợ hãi. Thân thể run rẩy, mồ hôi chảy ròng, dường như trước mặt cô đó chính là giấy báo án tử dành cho bản thân.
Đến bây giờ, An Nhã mới hiểu tại sao cô chủ lại tức giận như vậy. Thậm chí, chính cô khi này còn cảm thấy hai cái bạt tai là quá nhẹ đối với cô.
Sinh ra trong một gia đình vỡ nát, cha nghiện rượu chè còn mẹ thì mất sớm, An Nhã ngày đêm b·ị b·ạo h·ành, đ·ánh đ·ập bởi những cuộc rượu của cha.
Tuy nhiên, cô khi đó một phần cũng vì thương mẹ, phần khác là mong cha sẽ đổi thay nên cũng cắn răng chịu đựng, vật vã sống qua ngày.
Thế nhưng, cứ tưởng đòn roi là đã kết thúc, trong một ngày định mệnh đó, cô lại bị chính người cha dẫn đến quán hát, định đem chính người con của mình để cầm cố cho khoản nợ mà ông ấy không trả.
Cô lúc đó đau khổ, tuyệt vọng đến nhường nào, toàn bộ thế giới trước mặt cô đều trở nên tăm tối. Rốt cuộc, tại sao cô lại sinh ra trên cõi đời này? Thế giới hiện tại tàn nhẫn như vậy sao? Cô đã làm gì sai để rồi bị trừng phạt như thế chứ?
Cô khi đó còn rất nhỏ, cho dù có phản kháng, dãy dụa kịch liệt thì với sức lực của một đứa trẻ, làm sao có thể chống lại được những đôi bàn tay to lớn của những kẻ khác cơ chứ.
Cô bất lực, chỉ biết khóc lóc mong chờ một điều gì đó sẽ xảy đến. Thậm chí, cô sẵn sàng bán mạng cho kẻ khác nếu như người đó có thể cứu thoát cô ra khỏi đây.
Khi đó, giống như lời cầu nguyện của cô có linh nghiệm, khi cô chỉ b·ị đ·ánh thuốc mê chuẩn bị đưa vào trong phòng thì có một đoàn người xông đến, phá tan toàn bộ quán hát, đem cô cứu ra ngoài.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã nằm trong căn phòng dành cho người hầu của gia tộc họ Băng. Bọn họ đối xử với cô rất tốt, chữa trị, cho cô ăn… có thể nói là cuộc đời của cô được sang một trang mới rất tốt đẹp.
Cô vẫn nhớ lần đầu gặp mặt gia chủ, đó là một ông lão vẻ mặt uy nghiêm, hai tay chống một chiếc gậy, ánh mắt sắc bén có thể khiến bất kỳ ai phải run sợ. Thế nhưng ông ấy lại tỏ ra hiền dịu đối với cô, trước mặt bao nhiêu người, ông ấy xoa đầu cô, sau đó nói:
“ Cháu sống ở đây có tốt không? Có ai bắt nạt, nói xấu cháu không?”
Đó cũng là lần đầu tiên, cô nhận được tình thương, có một người quan tâm, che chở cho cô.
Cô lúc đó thậm chí còn khóc trong hạnh phúc, vẻ mặt cười tươi nói:
“ Dạ…cháu cảm ơn ông! Cháu sống ở đây rất tốt ạ!”
Cô mặc dù không thuộc họ Băng nhưng lại được gia chủ chiếu cố, vậy nên cũng bị rất nhiều người ghen ghét. Thế nhưng, bằng sự cố gắng nghị lực phi thường, cô cuối cùng cũng bằng khả năng của mình chứng minh được năng lực.
Thế nhưng, đến khi trưởng thành, cô lại được giao trọng trách đi theo hai vị tiểu thư. Vậy nên, cô luôn luôn cố gắng hoàn thành những việc mà hai vị tiểu thư giao cho mình.
Mặc dù là hai vị tiểu thư, thế nhưng hai người đều đối xử với cô rất tốt, khác xa so với những người khác. Vậy nên, cô càng tôn trọng, dốc sức làm vì hai người.
Thế nhưng, có một điều kiêng kị cô luôn biết, đó chính là không được phép để bất kỳ ai động chạm, xâm hại người nam nhân của hai cô chủ tên Thiên Nam đó.
Cứ tưởng, cô g·iết Đỗ Toa là đã xong chuyện, nhưng không, chính cô đã bỏ xót một điều vô cùng quan trọng. Thậm chí chính nó còn nguy hiểm hơn cả Đỗ Toa.
Có vẻ do cô hành động quá sớm nên gia tộc họ Tào cho rằng chính Thiên Nam là kẻ ra tay s·át h·ại Đỗ Toa, vậy nên mới bắt đầu chèn ép kịch liệt công ty của Thiên Nam. Thậm chí, bọn họ còn dám gửi thư đe dọa, yêu cầu hai vị tiểu thư đến tận nơi bồi tội.
Tại sao? Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy? Tại sao cô lại để xảy ra chuyện lớn như thế! Người ta chèn ép, không cho công ty của Thiên Nam ngóc đầu mà chính cô còn không biết! Hơn nữa, cũng vì chuyện này mà Thiên Nam cũng đã suy sụp rất nhiều. Điều này chẳng khác nào cô đang hại cậu chủ tương lai cả.
Hai chân cô nhũn ra, quỳ xuống, nước mắt chảy ròng cầu xin Tiểu Mai:
“ Xin cô chủ cho tôi một cơ hội! Tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ngài!”
Lời nói vô cùng khẩn thiết và chân thành, dường như do ký ức hồi nhỏ tác động quá lớn khiến cho An Nhã thành ra như vậy. Đến cả chính Tiểu Mai cũng cảm thấy bất ngờ trước biểu cảm của An Nhã.
Tuy nhiên, động đến người đàn ông của cô thì cô cũng không thể để yên được, vậy nên, cô không hề có chút mềm lòng, cảnh cáo:
“ Lần này cũng là lần cuối cô phạm sai lầm! Nể tình cô vô cùng trung thành với tôi, tội lần này tôi tạm thời bỏ qua!”
Tiểu Mai nói xong, cô phủi phủi tay đứng dậy, ý định rời đi. Tuy nhiên, khi thấy An Nhã vẫn còn quỳ trên mặt đất, bàn tay nắm chặt chảy cả máu, cô mới ngừng động tác, quay đầu hỏi:
“ Cô tại sao còn không đứng dậy? Chẳng lẽ cứ quỳ ở đó mãi à?”
Vừa nói, cô vừa định bấm điện thoại để gọi bác sĩ đến thăm, dù sao ban nãy cô ra tay cũng khá nặng, dường như đó cũng là đả kích lớn dành cho An Nhã. Dù sao cô ấy cũng là người có chức vụ cao, cô đánh như vậy cũng là không đúng lắm.
Thế nhưng, ngay câu tiếp theo, cô đã phải sửng sốt và bất ngờ khi nghe được lời nói đầy nghiêm túc:
“ Tôi cầu xin cô chủ hãy cho tôi một cơ hội bồi tội! Bằng cả tính mạng, tôi nhất định sẽ cho cô chủ một câu trả lời thoả đáng. Hơn nữa, sau khi hoàn thành, tôi sẽ từ chức vị chủ tịch này.”
Lời nói trên khiến Tiểu Mai sửng sốt, dường như chính cô cũng không nghĩ rằng An Nhã sẽ nói ra lời như vậy. Nhìn ánh mắt kiên định đầy quyết tâm của An Nhã, cô không nghĩ đây là lời nói dối
Điều này khiến cho cô không tự chủ nở nụ cười nhẹ tán thưởng, thì ra đây chính là lý do mà ông của cô lại tin tưởng giao An Nhã cho cô. Hóa ra phẩm chất của cô ấy cũng rất tốt nha.
Không hề muốn che giấu lỗi sai của bản thân, thậm chí còn muốn lấy công chuộc tội, từ bỏ tất cả chỉ vì lỗi sai ấy, chỉ cần như vậy thôi, toàn bộ sự tức giận ban nãy cô cũng xí xóa, dù sao thì cô cũng thấy việc này vẫn còn cứu vãn được.
Tất nhiên, cô cũng không tiếc mà cho An Nhã một ánh mắt tán thường, từng bước, cô đi ra ngoài, vẻ mặt đầy thoải mái ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nói một cách vô cùng chậm rãi và rõ ràng:
“ Vì chuyện này có liên quan trực tiếp tới tôi, vậy nên đích thân tôi sẽ giải quyết chuyện trên. Còn việc từ chức thì tôi chưa có kế hoạch để ai lên nắm thay, vậy nên cô cứ giữ cái chức vụ này đi.”
Nói xong, cô nở một nụ cười vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt có thể nói là sát khí đằng đằng, oán khí nói:
“ Cô mau chóng chuẩn bị xe, điều động nhân lực cùng tôi tiến đến nhà họ Tào. Để tôi xem, bọn họ có cái thá gì mà dám ép tôi làm hầu nữ cho cháu bích tôn của bọn họ.”
“ Vâng! Thưa cô chủ, tôi sẽ chuẩn bị ngay” An Nhã vô cùng nghiêm túc đáp, sau đó, cô từ từ đi ra ngoài.
Ngay khi ra ngoài, trong ánh mắt cũng ẩn chứa sát khí nồng đậm. Hai hàm răng nghiến chặt, giọng nói rét lạnh:
“ Gia tộc họ Tào ư! Được lắm! Các ngươi dám làm ta ra nông nỗi này thì đừng trách ta ra tay độc ác!”