Uy nghiêm, lạnh lùng… Đó chính là những từ ngữ có thể miêu tả Tiểu Mai ngay lúc này.
Không còn là cô gái nhút nhát, rụt rè đáng yêu bên cạnh Thiên Nam nữa, hiện tại Tiểu Mai đã hoàn toàn lột xác, trở thành một con người khác biệt hoàn toàn.
Là người đứng đầu gia tộc họ Băng, từ khi sinh ra, cô đã mang trong mình dòng máu cao quý của gia tộc. Sự kiêu ngạo và kiên cường đã ăn sâu vào tâm hồn cô. Bất kể đi đâu, làm gì, hay chỉ là một câu nói, một hành động nhỏ, Tiểu Mai luôn tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán.
Những người có ý định bất mãn lúc trước đều không thể kiềm chế được sự run rẩy, họ nhìn nhau hai mặt với vẻ mặt nghiêm nghị. Ai có thể tin được rằng, một cô gái chỉ ở tuổi con gái của họ lại có thể đứng vững với sự tự tin và kiêu hãnh như vậy.
Ngay lập tức, không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm. Không ai dám nói gì, tất cả đều chăm chú nhìn Tiểu Mai, chờ đợi cô sẽ nói gì tiếp theo. Ngay cả những kẻ từng khinh thường cô cũng không thể không im lặng đợi chờ.
Tuy nhiên, điều mà họ không ngờ lại xảy ra. Tiểu Mai đứng trên cao, với khí chất uy nghiêm và ánh mắt sắc lạnh, quét qua mọi người xung quanh trước khi mỉm cười lạnh lùng và nói:
“Có vẻ như tôi xuất hiện khiến các vị rất bất ngờ nhỉ? Trong đầu mọi người chắc chắn có một vài kẻ ngoại lai không phục. Nhưng các người nghĩ tôi quan tâm sao? Để tôi nhắc nhở tất cả những người ở đây một điều.”
Nói xong, không đợi ai phản hồi, cô nở một nụ cười quái dị, như một lãnh chúa ngồi trên đỉnh cao, khinh miệt:
“Tôi chẳng quan tâm các người muốn hô mưa, gọi gió, bêu xấu sau lưng ra sao? Tuy nhiên, các người làm tốt nhất hãy cầu phật rằng đừng để tôi phát hiện ra, nếu không thì…”
Nếu trước đây, họ còn kiêu căng và phách lối chê cười Tiểu Mai, thì giờ đây, không ai còn dám đứng vững trước hành động của cô. Không hề còn chút rụt rè hay đáng yêu của một thiếu nữ trẻ, Tiểu Mai hiện tại giống như một ác thần đang soi xét từng người dưới quyền.
Phải biết, nói một câu đe dọa trước mặt toàn bộ những người đáng tuổi cha chú ở dưới là một điều không tưởng. Nói đúng hơn là từng người bọn họ ở đây không ai có thể làm được. Đứng trên cao, không biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo, ấy thế mà Tiểu Mai vẫn giữ được bình tĩnh như thế thì đúng là điều hiếm có
Tuy nhiên, không phải ai cũng cam chịu. Dù sống trong gia tộc đã quen với sự áp đảo, nhưng bị một cô gái trẻ ngồi lên đầu và bị đe dọa như vậy vẫn không dễ dàng chấp nhận. Làm sao họ có thể đồng ý được?
Nhanh chóng, không chờ Tiểu Mai nói hết lời, một thanh niên với vẻ mặt đầy kiêu ngạo và thách thức từ xa đứng dậy, hai tay chỉ thẳng vào Tiểu Mai và nói:
“Cô là cái thá gì mà chúng tôi phải nghe theo? Thật nực cười, các vị ở đây chẳng lẽ toàn là kẻ ngu hay sao!”
Lời nói như tiếng chuông báo thức, thức tỉnh toàn bộ mọi người xung quanh. Tại sao họ phải sợ hãi trước một cô bé chứ? Dù cô ấy là chủ gia tộc, là kẻ vô cùng quyền lực nhưng liệu một cô gái trẻ tuổi như thế có thể nắm chắc quyền lực một cách tuyệt đối?
Từng tiếng cười đùa và ánh mắt thương hại bắt đầu nhắm về phía Tiểu Mai. Lại một lần nữa, Tiểu Mai lại phải chịu sự dè bỉu, khinh thường của mọi người. Hơn nữa, nhờ sự kích động của thanh niên ban nãy mà càng ngày không khí càng trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng, ngay lúc này, An Nhã lễ phép đi vào, tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía cô ấy, ánh mắt ai cũng trợn tròn, không thể tin được nhìn hai má sưng phồng của cô ấy.
Rốt cuộc, ai đã ra tay tàn độc với cô ấy như thế. Phải biết, An Nhã dù không thuộc dòng máu của gia tộc nhưng chức vụ của cô ấy vô cùng cao. Đừng nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp mà coi thường, An Nhã chính là một trong những người đã liều mạng xây dựng gia tộc họ Băng lớn mạnh như vậy.
Ban đầu, mọi người còn khinh thường, dù sao thì An Nhã đâu có thuộc gia tộc họ Băng, tất cả là nhờ vận may được gia chủ nhặt. Thế nhưng sau vài năm, những thành tựu to lớn cô ấy làm cho gia tộc khiến cho ai cũng phải kính nể.
Với ánh mắt sắc bén cùng với tài phân tích thị trường đỉnh cao, cô ấy đã khiến cho gia tộc dần dần vượt mặt các gia tộc khác, từ từ chen chân vào hàng ngũ thượng lưu.
Sự cống hiến của cô nàng là không thể chối bỏ, dù cho có những người ghen tỵ với xuất thân của cô ấy nhưng cũng phải nể phục cúi đầu. Dù sao cũng nhờ cô ấy, bọn họ mới có thể có ngày hôm nay, vậy nên trong lòng rất nhiều người ở đây, An Nhã được rất nhiều người quý trọng và tôn sùng. Đó cũng là lý do bọn họ lại vô cùng sững sờ khi thấy có một kẻ khác dám ra tay tàn độc như vậy.
Tuy nhiên, An Nhã dường như không thèm để ý, trước mặt mọi người, cô vô cùng cung kính đưa cho Tiểu Mai một văn kiện. Trong lúc mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Tiểu Mai mỉm cười đọc một cách vô cùng từ tốn:
“ Băng Hạo Long, cháu trai của Băng Tử Hùng, 19 tuổi, đang là phó giám đốc tại một công ty nhỏ ở phía tây Đông Hải. Ban ngày lên công ty trêu ghẹo nữ đồng nghiệp, tối đến tụ tập quán bar. Cuộc sống có thể nói là vô cùng phóng túng. ”
Nói đến đây, Tiểu Mai không tự chủ nhìn hắn ta với vẻ mặt khinh thường. Thật sự đúng là tên cặn bã, nếu so với anh Thiên Nam thì hắn ta không xứng đáng xách dép cho anh ấy.
Tiếp tục, cô bắt đầu nói ra những thứ vô cùng đáng sợ:
“ Ngày 20/11, trong một lần đua xe, do uống rượu không làm chủ được tốc độ, anh ta đã đ·âm c·hết hai mẹ con ven đường. Cuối cùng, thông tin của vụ án đã bị Băng Tử Hùng dìm xuống.”
“ Ngày 15/1, do đầu tư thua lỗ, hắn ta đã lén lút ă·n c·ắp vàng trong kho chứa của gia tộc để trả nợ.”
“ Ngày 20/3,…”
Nói đến đây, sắc mặt của Băng Hạo Long trở nên xanh xám, hai chân run rẩy cùng với ánh mắt vô cùng sợ hãi nói:
“ Dừng…dừng… cô đừng đọc nữa!!!”
Trong lòng hắn lúc này vô cùng xoắn xuýt, chính hắn cũng không thể ngờ, toàn bộ những việc xấu xa của hắn lại có thể bày ra trước toàn bộ mọi người như vậy. Điều này làm sao có thể? Làm cách nào mà cô ta tìm ra được những thông tin này chứ?
Dù cho hắn đã cho người xóa hết chứng cứ, mua chuộc toàn bộ những người xung quanh, thế nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng tự tin của Tiểu Mai, hắn đoán chắc rằng nàng ta đã có chứng cứ, thậm chí cầm chắc toàn bộ trong tay thì mới có thể tự tin đến như thế này.
Lần đầu tiên, hắn sinh ra hối hận, hối hận vì đã chọc lấy nàng ta. Giờ thì hay rồi, toàn bộ việc xấu của hắn đã được phơi bày, thật đúng là ngu ngốc mà.
Tuy nhiên, hắn hối hận nhưng trong lòng ân ẩn tức giận. Quả đắng này hôm nay hắn tạm thời chịu nhục trước, đợi khi về hắn nhất định phải tìm mọi cách để trả thù. Hắn là ai? Hắn là Băng Hạo Long cơ mà? Tiểu Mai, cô hãy chờ đó, nhất định bản công tử sẽ khiến cho cô quỳ trên giường xin tha thứ.
Tiểu Mai cũng ngừng lại, vẻ mặt xinh đẹp mỉm cười nhìn lấy Hạo Long, thế nhưng ánh mắt đầy đáng sợ từng chữ nói:
“ Một tên phế vật, ăn chơi chỉ biết p·há h·oại!”
0