Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Tiểu Ca Ca Thật Là Thật Thà

Chương 10: Tiểu Ca Ca Thật Là Thật Thà


Tắm xong, Cố Trường Giang cũng không để ý y phục cũ của mình để ở đâu, cứ như thế mà mặc bộ võ phục mới do Dạ Minh Nguyệt chuẩn bị, rồi bước ra bên ngoài.

Như người vợ hiền, Dạ Minh Nguyệt đã ngồi ở bên ngoài chờ Cố Trường Giang từ lâu. Khi nhìn thấy hắn bước ra, nàng chào đón bằng một nụ cười tươi.

Nàng nói:

- Tiểu ca ca, tắm xong rồi à? Tiểu ca ca cảm thấy bồn tắm của muội như thế nào? Có thoải mái hay không?

Cố Trường Giang thật thà đáp:

- Hơi nhỏ so với ta.

Dạ Minh Nguyệt đưa tay, che đi ý cười của mình nói:

- Muội tưởng muội đã lớn rồi, nhưng so với tiểu ca ca thì vẫn còn nhỏ nhỉ?

Cố Trường Giang khác với những nam tử ở thời cổ đại, hắn là một nam nhân khác cao lớn, sỡ hữu một chiều cao khá ấn tượng là một mét tám mươi lăm, cao hơn những nam nhân trung bình ít nhất hai cái đầu. Dạ Minh Nguyệt cũng không lùn, so với nữ nhân thì chiều cao một mét bảy của nàng thực sự rất ấn tượng. Nhưng để mà so sánh được với Cố Trường Giang thì lại rất khập khiễng.

Cố Trường Giang nghe nàng nói thế, cũng để ý mà tiến đến tủ sách của Dạ Minh Nguyệt, hỏi:

- Minh Nguyệt, muội có quyển tiểu thuyết nào không?

Dạ Minh Nguyệt cười tươi nhìn hắn, mà đáp:

- Ở hàng hai đấy tiểu ca ca.

Nhìn sơ qua hàng thứ hai, Cố Trường Giang chọn đại lấy một cuốn sách. Chưa mở cuốn sách ra, đôi lông mày của Cố Trường Giang đã khép lại, hắn hỏi:

- Chỗ muội chỉ có mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình thôi sao?

Dạ Minh Nguyệt nói:

- Chẳng lẽ muội không được đọc ngôn tình hay sao chứ?

- Ngôn tình thì ta cũng hiểu được, nhưng tại sao lại là huynh muội luyến ái cơ chứ?

- Hi hi, thể loại này trên thị trường đang bán rất chạy, nên muội mua về đọc thử thôi.

Tuy là ở một thế giới tu tiên, nơi người người đều có thể phi hành, bay vèo vèo trên không trung, nhưng chung quy thì thế giới này vẫn là một thế giới thời phong kiến cổ đại, những hình thức giải trí không hề phong phú như thế giới hiện đại. Người sống ở đây về đêm chỉ có thể lựa chọn xem kịch, đến thanh lâu, còn những hoạt động ở nhà thì chỉ gói gọn trong hoạt động giường chiếu, với đọc sách.

Mặc dù xuyên qua đây cả trăm năm rồi, nhưng Cố Trường Giang không thể nào bỏ được thói quen đi ngủ muộn của mình. Nên mỗi khi đêm xuống, hắn đều lôi vài quyển sách ra đọc để g·iết thời gian.

Nhưng đêm nay, có lẽ là Cố Trường Giang không thể nào tập trung đọc sách được rồi.

Vừa mở quyển sách, đọc được vài dòng giới thiệu đơn giản. Ánh mắt của Cố Trường Giang lại không thể tập trung vào những con chữ trên quyển sách, mà cứ liếc nhìn lên trên.

Dạ Minh Nguyệt mặc một lớp nội y mỏng, ôm sát cơ thể, nhưng lại để lộ ra đôi chân dài thon thả, trắng nõn của mình. Nàng không ngồi như bình thường, mà vắt chéo chân qua, rồi đung đưa nhè nhẹ theo nhịp. Việc này càng khiến đôi chân trần của nàng càng quyến rũ, mê người hơn.

Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng Cố Trường Giang không thể nào rời mắt khỏi đôi chân quyến rũ kia. Mỗi khi chân Dạ Minh Nguyệt khẽ đá lên trên, coi ngươi của Cố Trường Giang lại co rụt lại một lần.

Dạ Minh Nguyệt thầm cười đầy thích thú trong lòng, nghĩ trong đầu:

- Trước kia ta luôn tự hỏi vì sao tiểu ca ca rất ít khi nào gần gũi tiếp xúc với nữ nhân khác. Ta lúc đầu còn tưởng tiểu ca ca là loại nam nhân không có tình ý với nữ nhân nữa cơ. Nhưng ai đâu ngờ… tiểu ca ca lại có sở thích nhỏ này đâu. Hi hi, thật thú vị ♡

- Tiểu ca ca thật thú vị ♡Tiểu ca ca thật dễ thương! ~ Muội càng ngày càng không thể ngừng yêu tiểu ca ca hơn rồi! ♡

- Tuy rằng chúng ta xuất phát có phần hơi muộn, nhưng muội nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng, tìm hiểu tiểu ca ca, chiếm lấy tình yêu của tiểu ca ca ♡ Chiếm lấy tình yêu của tiểu ca ca ♡

Vì để ý đôi mỹ cước của Dạ Minh Nguyệt quá mức, nên Cố Trường Giang hoàn toàn không để ý thấy khuôn mặt âm hiểm của nàng bây giờ.


Hai người cứ như thế nhìn nhau suốt cả canh giờ. Cố Trường Giang trong suốt thời gian đó chỉ lật được đúng bốn trang sách. Kỹ thuật che giấu vô cùng vụn về, không dùng mắt thường cũng nhận ra được.

Dạ Minh Nguyệt đột nhiên đứng dậy, bước đến chỗ hắn. Nàng đưa tay cầm lấy cuốn sách trên tay Cố Trường Giang, giật lấy, rồi nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác không hiểu gì của hắn, cười nói:

- Tiểu ca ca, tiểu ca ca xem đủ chưa?

Cố Trường Giang ấp úng nói:

- Xem gì? Ta chỉ xem mấy quyển sách ngôn tình của muội thôi mà.

Dạ Minh Nguyệt đưa tay lên miệng, che đi nụ cười duyên nói:

- Hi hi, trên đời này làm gì có ai đọc giới thiệu sách trong vòng một canh giờ cơ chứ?

Cố Trường Giang phản bác nói:

- Làm gì có, ta đọc đến đoạn, đoạn… C·hết thật, đoạn nào ấy nhỉ?

Thấy hắn bối rối như thế, Dạ Minh Nguyệt cười khúc khích nói:

- Hi hi, tiểu ca ca đọc gì đến tiểu ca ca còn biết ư? Nếu tiểu ca ca không biết mình đang đọc gì, thì chỉ có thể là tiểu ca ca đang xem thứ khác mà thôi… Để muội đoán nhé?

Dứt lời, Dạ Minh Nguyệt khẽ vén tà áo nội y của mình, để lộ ra phần đùi trắng nõn như ngọc, mềm mại như bông của mình ra trước mặt Cố Trường Giang.

Nhìn thấy cặp đùi đầy mê người của nàng, Cố Trường Giang biết bản thân mình nhìn trộm đôi chân của Dạ Minh Nguyệt, đã bị nàng phát hiện. Hắn không biết giấu đâu sự xấu hổ này, chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống dưới đất, để không ai thấy nữa.

Dạ Minh Nguyệt cười nói:

- Muội không truyền chuyện này ra bên ngoài đâu, tiểu ca ca đừng có lo. Chuyện này xem như là bí nhỏ của hai người chúng ta, tiểu ca ca thấy thế nào?

Cố Trường Giang cũng hết cách, chỉ đành nói:

- Muội nhất định không được truyền ra ngoài đấy.

- Dạ ⁓⁓vâng! Hi hi.

Nhìn thấy vẻ mặt cười đùa không một chút nghiêm túc nào của nàng, Cố Trường Giang cũng không mong chờ gì ở Dạ Minh Nguyệt có thể giữ bí mật nhỏ này cho mình.

Dù hắn không biểu hiện gì trên mặt, nhưng Dạ Minh Nguyệt vẫn có thể đọc những suy nghĩ của hắn như một cuốn sách. Nàng nói:

- Tiểu ca ca yên tâm đi, Minh Nguyệt sẽ không truyền bí mật này ra bên ngoài đâu. Bởi vì muội muốn… đôi chân duy nhất mà tiểu ca ca nhìn… chỉ là của muội mà thôi ⁓⁓

Nghe vậy, Cố Trường Giang chỉ có thể thở dài, tự nói thầm với bản thân mình:

- Haiz, có vẻ mình phải làm quen với vị tiểu muội muội này lại từ đầu rồi.


Hắn không đáp lại lời của nàng, mà đi lại giường, tuỳ tiện lấy một cái gối nhỏ, quăng lên mặt đất, rồi nằm xuống dưới đất. Dạ Minh Nguyệt thấy thế, thì hốt hoảng hỏi:

- Tiểu ca ca, tiểu ca ca đang làm cái gì thế?!

Cố Trường Giang nhìn nàng bằng một ánh mắt đương nhiên nói:

- Đi ngủ, chứ còn gì nữa? Hay là muội muốn đợi đến khi nào nữa mới ngủ? À ta quên mất, muội bây giờ là một thân đại năng tu sĩ rồi, đâu phải loại bán phàm bán tiên như ta đâu.

Dạ Minh Nguyệt đáp:

- Không phải chuyện đó, mà là muội muốn hỏi là tại sao tiểu ca ca lại nằm trên mặt đất như thế? Sao lại không nằm trên giường?

Cố Trường Giang nói một cách hiển nhiên:

- Tại sao chứ? Giường của muội mà, tại sao ta phải nằm lên trên đó? Ha ha, hay là muội muốn nhường tiểu ca ca ta cái giường của muội? Để tiểu ca ca nằm trên chiếc giường êm ái của muội rồi đánh một giác đến sáng, còn muội thì nằm dưới đất ngủ à? Muội thật biết thương tiểu ca ca đấy.

Vừa nói, Cố Trường Giang vừa cười, xem như vừa đùa một câu hết sức hài hước. Nhưng Dạ Minh Nguyệt lại không như thế, nàng đối với chuyện này lại vô cùng nghiêm túc.

Chờ mòn mỏi một trăm năm, Cố Trường Giang không thể biết được Dạ Minh Nguyệt đã nhớ nhung mình đến mức nào.

Hằng đêm nàng luôn nhớ về hình bóng lẻ loi của hắn ngồi trước đống lửa, cho nàng sự yên tâm hơn bao giờ hết. Hằng đêm nàng vẫn luôn mơ về chiếc chăng ấm áp, mà hắn đắp cho nàng, đưa cho nàng sự ấm áp dễ chịu.

Cả tông môn đều tạo điều kiện cho hai người, thế mà giờ đây Cố Trường Giang lại nói một câu đi ngủ dưới đất, hai câu đi ngủ dưới đất, nàng làm sao có thể chấp nhận được?

Dạ Minh Nguyệt hừm một tiếng, tỏ vẻ tức giận của một tiểu nha đầu nói:

- Tiểu ca ca làm như thế, thì mặt mũi của một chưởng môn như muội vứt vào đâu cho được? Chẳng lẽ mai mốt để cho người khác nhìn vào Kính Tuyền Môn của bọn muội, rồi cười thẳng vào mặt bọn muội, nói bọn muội là một tông môn không tiếp đãi khách nhân chu đáo sao?

Cố Trường Giang đáp:

- Muội thân là nữ nhi, ta thân là nam nhi. Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Ở chung một phòng thì cũng thôi đi, còn nằm chung một giường. Ta thì không sợ, nhưng muội thì sao? Thanh danh của muội tính thế nào?

Dạ Minh Nguyệt đáp:

- Thanh danh của muội? Thanh danh của muội mà lại có thể được đánh giá qua một đêm để ca ca mình ngủ trong phòng hay sao? Nếu thanh danh bị tổn hại thì sao cơ chứ? Muội hà cớ gì phải để tâm đến cái thứ vô dụng ấy? Thanh danh là chính tay muội xây dựng, một đường muội đánh ra, cái đó mới gọi là thanh danh!

Cố Trường Giang nhìn nàng bằng ánh mắt không thể nào tin nổi. Lúc trước hắn quả thực từng nói cho nàng về cuộc sống của thế giới hiện đại. Nhưng hắn đâu có từng nói rằng thanh danh là thứ có thể đánh ra đâu?

- Muội học đâu những thứ đó thế?

Dạ Minh Nguyệt cười khúc khích nói:

- Chuyện này quan trọng thế sao? Nói chung là muội không thể nào để tiểu ca ca ngủ dưới đất được. Tiểu ca ca mau ngồi lên giường đi. Trong lúc tiểu ca ca tắm, thì muội đã ủ ấm giường rồi đấy.

- Ủ ấm giường? Thế là sao?

- Đương nhiên là…

Dạ Minh Nguyệt thì thầm vào tay của Cố Trường Giang, về cái từ ủ ấm giường của nàng. Nghe xong những lời này, Cố Trường Giang không nói không rằng, vung tay, chặt yêu lên đầu nàng một cái.

Hắn nói:

- Muội đấy, học thứ gì không học, chỉ toàn học những thứ vớ vẩn này để tiểu ca ca.

- Hi hi, muội chỉ đùa mà thôi. Tiểu ca ca mau lên giường ngủ đi.

Cố Trường Giang vẫn cố chấp từ chối, nói:

- Không được, thân là nam nhân, ta tuyệt đối không để thanh danh của muội bị tổn hại được. Ta chỉ nên ngủ dưới đất mà thôi.

Ánh mắt của Dạ Minh Nguyệt đột nhiên lộ lên vẻ vô hồn u ám, nàng thầm nói:

- Tiểu ca ca thật cứng đầu…


Cố Trường Giang nằm xuống dưới đất. Khi hắn vừa nhắm mắt lại, dưỡng thần để ngủ thì cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống mí mắt của mình. Hắn ngồi dậy, mở mắt ra, quẹt một cái xem thử xem đó là thứ gì. Tưởng là thứ tiên vật gì, hoá ra chỉ là một chút nước, nên hắn cũng không để nữa, mà định lại ngồi xuống, ngủ lại.

Nhưng khi này Cố Trường Giang lại thấy Dạ Minh Nguyệt nằm trên giường, quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn. Những tiếng hức hức nhỏ như kiến cứ lùm bùm vang lên trong căn phòng im lặng.

Cố Trường Giang thấy thế thì hỏi:

- Minh Nguyệt, muội… khóc à?

Dạ Minh Nguyện xoay người, úp mặt vào tường, đáp:

- Hức… Làm gì có? Tiểu ca ca nói gì vậy? Tiểu ca ca ngủ đi.

Cố Trường Giang khẽ nhíu mày, hắn ngồi dậy, bước lên giường, lật Dạ Minh Nguyệt lại.

Mặc dù đã lau đi những giọt nước mắt, nhưng nó vẫn còn để lại một lớp nước mỏng trên má của nàng. Thấy được cảnh đó, Cố Trường Giang lắp bắp hỏi:

- Muội sao thế? Có chuyện gì buồn hay sao?

Dạ Minh Nguyệt vùng vẫy, đẩy Cố Trường Giang ra, rồi quay lại vào trong tường, đáp:

- Không, muội không có gì buồn cả. Đêm nay đã muộn rồi, tiểu ca ca, chúng ta ngủ thôi.

Hành động này của nàng thực sự khiến hắn khó xử.

Cuối cùng hắn không thể nào chống cự được, mà mềm lòng nói:

- Tiểu ca ca làm muội buồn ư?

Trong ấn tượng của hắn, Dạ Minh Nguyệt là một tiểu nha đầu rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, dù có b·ị đ·ánh, bị chửi, bị bỏ đói, nàng cũng đều không kêu lấy một tiếng. Hai người đi cùng nhau hơn mười năm, hai lần duy nhất hắn thấy nàng khóc, đó là lần đầu tiên hắn b·ị t·hương đến mức thập tử nhất sinh, lần thứ hai đó chính là khi hắn bỏ nàng lại ở Kính Tuyền Môn.

Hai lần đó, lần nào nàng cũng khóc rất to, rất lớn, đều khiến hắn rất đau lòng.

Lần này cũng y hệt vậy, lòng của Cố Trường Giang quặn thắt lại, những ký ức cực khổ hắn cùng nàng đã trải qua lần lượt xoẹt qua đầu.

Dạ Minh Nguyệt khi này quay người lại về phía hắn. Nàng nhìn về phía thân thể cứng rắn của Cố Trường Giang, rồi lấy đôi bàn tay trắng nõn của mình đặt lên, nói:

- Muội… chỉ là rất nhớ tiểu ca ca mà thôi. Mà khi gặp lại muội, tiểu ca ca lúc nào cũng né tránh muội, muội… muội… muội buồn lắm. Khi muội biết tối hôm nay, muội lại có thể cùng ngủ chung với tiểu ca ca một lần nữa, tiểu ca ca biết muội vui cỡ nào hay không? Muội tưởng rằng lần này, muội có thể làm lành với tiểu ca ca rồi, tiểu ca ca biết không?… Nhưng muội không thể nào ngờ được, ác cảm của tiểu ca ca đối với muội lại lớn đến như thế.

Cố Trường Giang càng nghe những lời nói này của nàng, càng cảm thấy bản thân mình thật đáng trách, bản thân mình là một tên khốn nạn không nên sống trên đời này. Hắn nên sớm đoán ra rằng lần ngủ chung này, hắn cùng với Dạ Minh Nguyệt có thể ôn lại những kỷ niệm lúc xưa, bù lại sự thiếu thốn của nàng suốt mấy trăm năm qua.

Hắn thở dài một tiếng, ủ rũ nói:

- Là lỗi của ta.

Dạ Minh Nguyệt thấy hắn buồn như thế, thì không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt thân tình. Nhưng khác hẳn với vẻ tội nghiệp bên ngoài, trong lòng của Dạ Minh Nguyệt bây giờ đang nở lên từng tràng cười sảng khoái.

Dạ Minh Nguyệt thầm nghĩ:

- Tiểu ca ca à, để xem tiểu ca ca còn dám từ chối muội nữa không? Hi hi hi hi…

Cố Trường Giang nằm xuống bên cạnh Dạ Minh Nguyệt.

Khi này vẻ mặt buồn bã ủ rũ kia của Dạ Minh Nguyệt mới biến mất, thay vào đó là một nụ cười tươi như đứa trẻ được nhận quà. Một đêm này, Cố Trường Giang dường như không ngủ, cứ như thế mà kể lại những câu chuyện ở kiếp trước của mình cho nàng nghe.


Thời gian không biết chảy qua bao lâu, khuôn mặt nhỏ của Dạ Minh Nguyệt đã tựa vào tay của hắn, mà ngủ ngon lành. Cố Trường Giang cũng không chịu được nữa. Đã ba ngày rồi hắn chưa ngủ, mí mắt của hắn cứ như đeo chì, không cách nào giữ được tỉnh toả nữa.

Dạ Minh Nguyệt ngủ được một lúc, hắn cũng không thể nào chịu được nữa mà cùng ngủ theo nào.

Khi Cố Trường Giang đã ngủ say như c·hết, Dạ Minh Nguyệt mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn hắn, cười đầy âm hiểm, nói:

- Tiểu ca ca à ♡ Tiểu ca ca ♡ Tiểu ca ca biết tiểu ca ca thực sự rất dễ bị lừa hay không? Hi hi, muội rất thích sự ngây thơ này của tiểu ca ca. Muội chắc chắn rằng dù muội có chặt đứt tứ chi của tiểu ca ca, rồi nhốt tiểu ca ca ở trong ngục, thì tiểu ca ca cũng sẽ không hận muội đâu. Hi hi.

Vừa nói, Dạ Minh Nguyệt vừa khẽ luồn tay xuống dưới áo của Cố Trường Giang, nhẹ nhàng sờ lên từng thớ cơ bắp cứng cáp của hắn.

- Tiểu ca ca thật sự rất giỏi đấy, tiểu ca ca biết không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tiểu ca ca chỉ mới là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi. Thế mà bây giờ… Tiểu ca ca trưởng thành rồi ♡ Muội cũng như thế ♡ Chúng ta vậy là lớn lên cùng nhau đấy, vậy muội có được tính là thanh mai trúc mã của tiểu ca ca không nhỉ? Hi hi… Nhưng mà lỡ như tiểu ca ca đã có thanh mai trúc mã trước muội thì sao nhỉ?

- Tiểu ca ca có biết nếu tiểu ca ca có thanh mai trúc mã thì sẽ như thế nào không? Muội cá rằng tiểu ca ca không biết đấy. Nhưng muội thì biết rất rõ, ả ta nhất định sẽ là Nhân Chi của muội đấy! Hi hi


Ở bên ngoài biệt phủ, có hai bóng người, lần lượt là Tuyền Linh Trúc, và đồng môn của nàng là Cố Thanh Hàn đang dùng pháp thuật của mình nghe ngóng bên trong.

Cố Thanh Hàn bản tính nhút nhác, không giống như Tuyền Linh Trúc lúc nào cũng tò mò mấy chuyện không đâu. Nên khi thấy nàng làm như thế, Cố Thanh Hàn liền nhắc nhở:

- Linh Trúc, chuyện này chúng ta không nên nhúng tay vào đâu. Chuyện này là chuyện của chưởng môn, nếu chúng ta dám nghe ngóng thì sẽ gặp nguy to đấy.

Tuyền Linh Trúc ngừng thi pháp, nàng nhìn lại Cố Thanh hàn đang run rẩy vì sợ, mà nói:

- Thanh Hàn à Thanh Hàn, sao ngươi lại không hiểu cơ chứ? Với năng lực của chưởng môn, chút hành động này của chúng ta liệu có qua mắt được chưởng môn không?

- K…Không?

- Đúng vậy, không thể nào, chúng ta dù sỡ hữu tu vi Đại Thừa cũng không thể nào qua mắt được chưởng môn đâu. Ta nói thật cho ngươi biết, chưởng môn chỉ có một thứ duy nhất không làm được mà thôi. Đó chính là tìm được tiểu ca ca của ngài ấy. Nhưng giờ chưởng môn đã tìm được rồi, nên trên đời không có bất cứ thứ gì mà chưởng môn chúng ta không thể nào làm được. Cho nên chuyện chúng ta ở đây quan sát, đã được chưởng môn chấp thuận từ lâu rồi.

- Nhưng ta… ta… cảm thấy…

- Cảm thấy cái gì? Cảm thấy k·hông k·ích thích ư? Thanh Hàn, ngươi biết tại sao ta phải ở đây nghe ngóng không?

- Tại sao?

- Tại vì ta muốn phục vụ chưởng môn thật tốt, chúng ta càng biết nhiều về chưởng môn, càng biết nhiều về tiên sinh “tiểu ca ca” thì chúng ta mới càng có thể phục vụ chu toàn cho hai người. Ngươi đấy, bảo sao đến bây giờ ta đã là đệ tử chân truyền, mà ngươi vẫn còn là đệ tử nội môn.

- Hừm…

Tuyền Linh Trúc chia sẻ Phong Nhĩ Thuật của mình cho Cố Thanh Hàn, để hai người có thể cùng nhau quang minh chính đại nghe lén chuyện của Dạ Minh Nguyệt và Cố Trường Giang.

Bên trong căn phòng nhỏ đó, hai người nghe những tiếng cót két của giường, tiếng thở đầy nặng nhọc của chưởng môn, những tiếng tự nói đầy đáng sợ của Dạ Minh Nguyệt. Nhưng lại không nghe bất kỳ tiếng động nào của Cố Trường Giang.

Cố Thanh Hàn nghe thế thì hỏi:

- Linh Trúc? Bộ pháp thuật của ngươi có vấn đề gì sao?

- Không, không phải pháp thuật của chúng ta có vấn đề. Mà là… có lẽ chưởng môn chưa muốn thu lưới?

- Chưa muốn thu lưới?

- Ta đoán thế thôi, đến ta cũng không chắc. Với tính tình của chưởng môn, càng kéo dài chơi đùa thì ngài ấy càng thích. Đoạt lấy vị tiên sinh kia dễ dàng như thế, đối với chưởng môn chúng ta có vẻ hơi vô vị.

- Hừm.

Hai người lại lắng nghe thêm vài canh giờ nữa. Không nghe thì thôi, càng nghe thì càng thấy Dạ Minh Nguyệt đáng sợ. Nàng ta căn bản không phải một người tỉnh táo nữa, mà là một kẻ điên, một nữ nhân điên vì vị tiên sinh kia, thực thụ!

Lúc này, Cố Thanh Hàn đột nhiên hỏi:

- Linh Trúc, ngươi cảm thấy thời gian trôi qua có chút không đúng không?

Tuyền Linh Trúc được Cố Thanh Hàn nhắc nhở, thì khẽ bấm đốt ngón tay, tính toán. Nhìn thấy quẻ bói của mình tính ra được, Tuyền Linh Trúc không khỏi nhíu mày, nàng nói:

- Chúng ta lại có thể bốn canh giờ nữa?

Chương 10: Tiểu Ca Ca Thật Là Thật Thà