Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 9: Muội Yêu Tiểu Ca Ca Đến Phát Điên Rồi
Khác với sáu mươi toà tháp tên Đại Nhật Thiên Lâu kia, toà biệt phủ này lại mang tên Tế Nguyệt Dung Nhật Phủ. Không chỉ khác tên, Tế Nguyệt Dung Nhật Phủ là biệt phủ riêng của Dạ Minh Nguyệt, không phải như sáu mươi toà thiên lâu kia, là của Kính Tuyền Môn. Mặc dù có vô số đệ tử đến đây tu luyện hằng ngày, nhưng toà biệt phủ này về lý hay về tình thì đều là của Dạ Minh Nguyệt. Chỉ cần nàng ra lệnh, là Tế Nguyệt Dung Nhật Phủ sẽ trống hết toàn bộ, không còn một người.
Bước vào Tế Nguyệt Dung Nhật Phủ, Cố Trường Giang không thể nào tin vào mắt mình nữa. Sự tráng lệ, xa hoa của toà biệt phủ này đã vượt ngoài tầm hiểu biết của chính hắn.
Tế Nguyệt Dung Nhật Phủ được chia thành một ba mươi sáu gian phòng lớn, mỗi gian phòng lớn được chia làm mười hai giang phòng nhỏ. Trong đó có ba gian lớn là nơi cất giữ pháp bảo, bốn gian để cất giữ công pháp, và hai gian phòng dùng để cất giữ đan dược.
Từng viên gạch được lát trong biệt phủ đều là Thiên Luyện Thạch, là bảo vật của các Luyện Khí Sư, đến cả cột chống trời của biệt phủ Dạ Minh Nguyệt cũng là Thiên Nhật Trụ, một loại pháp bảo có thể khiến một tông môn trung cấp có thể đứng vững gót chân ở trong giới tu hành.
Xa hoa là thế, đẹp đẽ là như thế, thế nhưng phòng của Dạ Minh Nguyệt lại đơn sơn không thể nào đơn sơn hơn được, đối lập hẳn với thiết kế lộng lẫy bên ngoài.
Phòng của Dạ Minh Nguyệt là một căn phòng đơn sơ, bên cạnh có một cửa sổ thật lớn, khi mở ra là có thể nhìn thấy mặt trăng ở bên Nguyệt Địa. Cách xa cửa chính một chút là một tủ sách, và một cây sào treo đèn, chính giữa là một bộ bàn ghế nhỏ nhắn, chuyên dùng để uống trà, và phía dưới đặt một chiếc giường bông khá lớn.
Khác với biệt phủ xa hoa bên ngoài, những vật dụng trong phòng của nàng lại là phàm vật bình thường, có chút cũ. Trong khi bên ngoài treo những bức hoạ với giá lên tới hàng trăm, hàng ngàn linh thạch một bức thì bên trong phòng của nàng, chả có lấy một bức hoạ đồ.
Mặc dù điều kiện sống của Dạ Minh Nguyệt tốt hơn cái chuồng của hắn vạn lần, nhưng Cố Trường Giang vẫn cảm thấy bức rức lòng mình, mà lên tiếng hỏi:
- Muội sống ở đây sao?
Dạ Minh Nguyệt không để ý đến nét mặt buồn bã của hắn, mà nhảy lên giường của mình, cười vui tươi nói:
- Sao thế tiểu ca ca, có gì không tốt ư?
- Chỗ này… không phải hơi sơ sài không?
Dạ Minh Nguyệt cười duyên đáp:
- Muội rất thích kiểu đơn sơ này, nó gợi nhắc cho muội về những ngày tháng được đi hành hiệp trượng nghĩa cùng với tiểu ca ca.
- Mà hơn hết, muội cũng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi để trang hoàn căn phòng nhỏ này. Muội thực sự muốn có đủ thời gian để viết hết những câu thơ mà tiểu ca ca làm đấy, tiểu ca ca biết không?
Cố Trường Giang nghe nói như thế thì tiến tới, nắm lấy bàn tay nàng, kéo nàng đứng dậy, nói:
- Ở đây nói nhảm làm cái gì cơ chứ? Chúng ta đi đường mấy ngày rồi, muội biết không? Đã thế còn lảm nhảm ở đây nữa, sao muội đi tắm đi!
Dạ Minh Nguyệt sững sờ một chút, khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng của nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười khanh khách:
- Ha ha, tiểu ca ca thực sự bảo muội đi tắm hay sao? Tiểu ca ca không biết khi tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ thì toàn bộ tạp chất trong cơ thể đều bị loại bỏ hết rồi hay sao?
Cố Trường Giang thản nhiên đáp:
- Nếu muội đã không đi tắm, thì để ta đi tắm. Chỗ muội có quần áo của nam nhân không thế? Cho tiểu ca ca ta mượn một bộ, lần này đi với muội vội quá, quần áo của ta ở đình viện đều bỏ lại hết rồi.
Dạ Minh Nguyệt búng tay một cái, một bộ võ phục y hệt cái mà Cố Trường Giang đang mặc.
Nàng đưa cho hắn bộ đồ rồi nói:
- Đây là bộ y phục mà muội dùng pháp thuật biến ra cho tiểu ca ca đấy, tiểu ca ca yên tâm là sẽ vừa khít với thân người của tiểu ca ca.
Cố Trường Giang cũng không nói nhiều với nàng, chợp lấy bộ y phục trên tay của Dạ Minh Nguyệt rồi chạy thẳng vào chỗ nhà tắm riêng trong phòng nàng.
Càng tiếp xúc, càng nói chuyện với tiểu muội mình, Cố Trường Giang càng cảm thấy kỳ quái. Cái cảm giác kỳ quái này, y hệt như thể cảm giác khi hắn đang trốn khỏi một con đại yêu vậy. Khi con đại yêu đó đi qua bụi cây mà Cố Trường Giang nấp, trái tim của hắn như treo trên một sợi dây thừng nhỏ, bản năng sinh tồn liên tục thôi thúc Cố Trường Giang hắn cố gắng nín thở, chờ con đại yêu đi khỏi.
Dạ Minh Nguyệt cũng mang cho hắn một cảm giác như vậy, nàng và con đại yêu đều kích phát bản năng chạy trốn sinh tồn khắc sâu ở trong đầu hắn, chỉ có điều là biểu muội tuyệt sắc giai nhân của hắn không mang cho Cố Trường Giang cảm giác sợ hãi, mà chỉ là cảm giác bất an mà thôi.
Phòng tắm của Dạ Minh Nguyệt không đơn sơ như phòng ngủ của nàng, nhưng cũng không xa hoa như biệt viện bên ngoài, mà nó được trang hoàn theo lối tinh giản đầy sự tinh tế.
Bên trong là được lót sàn đá có vân, tránh để khi bước vào trơn trượt té ngã. Bồn tắm được sau một tấm bình phong, đối diện là một tấm gương và một cái chậu rửa mặt. Lúc trước Cố Trường Giang từng mô tả cho Dạ Minh Nguyệt về đường ống nước, và vòi hoa sen, nên nàng đã dựa vào những mô tả đó của hắn, mà tạo nên một cái vòi hoa sen đặt ở ngay trên đầu bồn tắm.
Thấy nhà tắm có đôi phần quen thuộc với thế giới hiện đại trước kia của mình, Cố Trường Giang thở phù một tiếng, từ từ cởi y phục mình ra, để bước vào bên trong bồn tắm, ngăm người.
Nhưng khi hắn vừa mới cởi được cái áo thì từng từng đập cửa đùng đùng vang lên.
Cái cửa gỗ phàm vật, căn bản không thể nào chịu nổi được sức lực của tu hành giả, nên dễ dàng bị Dạ Minh Nguyệt đập tung ra.
Dạ Minh Nguyên mặc một chiếc áo tơ mỏng, ôm sát thân hình quyến rũ mê người của mình bước vào trong, tay mang theo một chậu nước nóng hổi vẫn còn đang bốc lên khói trắng nghi ngút.
- Tiểu ca ca à, muội mang nước nóng vào cho tiểu ca…. Ah! Sao? Sao? Sao áo của tiểu ca ca đâu hết rồi thế?
Cố Trường Giang nhìn Dạ Minh Nguyệt với ánh mắt đầy nghi hoặc nói:
- Này, Minh Nguyệt, nếu muội muốn nhìn thì cứ nhìn đi, đây đâu phải lần đầu tiểu ca ca ta cởi trần trước mặt muội đâu? Cần gì làm trò lấy tay che mắt rồi cố tình mở khe tay ra để nhìn đâu?
Dạ Minh Nguyệt cười hi hi, gỡ tay mình xuống nói:
- Tiểu ca ca, muội mang nước nóng cho tiểu ca ca này.
Cố Trường Giang khó hiểu nói:
- Trong đây không có nước nóng ư?
Dạ Minh Nguyệt đáp:
- Trưởng lão vừa mới báo với muội là nước nóng hôm nay cũng đang tu sửa cùng các thiên lâu rồi, nên muội mới đem nước nóng cho tiểu ca ca này!
Cố Trường Giang xua tay nói:
- Không cần đâu, muội đem ra đi, ta đâu phải nữ nhân như bọn muội, yêu thích tắm nước nóng đâu.
Dạ Minh Nguyệt vui tươi đáp:
- Nhưng mà ở Vĩnh Nguyệt Sơn này rất lạnh, tiểu ca ca dù có thực lực cao cường, nhưng thân thể vẫn là thân thể của tu hành giả Luyện Khí kỳ, không thể nào chống đỡ nổi khí lạnh ở nơi đây. Nếu cơ thể tiểu ca ca không được ấm thì chắc chắn sẽ c·hết cóng khi đang ngủ đấy.
Cố Trường Giang hết cách, chỉ đành nhận lấy chậu nước nóng to đùng do Dạ Minh Nguyệt mang tới rồi mau chóng đuổi nàng đi:
- Được rồi, ta nhận ý tố này của muội. Muội có thể đi ra được rồi đó, để ta còn đi tắm nữa.
Hai mắt Dạ Minh Nguyệt long lanh nhìn hắn đầy vẻ cầu xin, nàng nói:
- Để muội giúp tiểu ca ca tắm cho!
Cố Trường Giang giữ vững lập trường, kiên quyết từ chối. Không nể nang gì, hắn thẳng tay đẩy Dạ Minh Nguyệt ra ngoài, rồi chốt cửa lại.
Yên tĩnh một mình, Cố Trường Giang đổ chậu nước nóng, pha cùng với chút nước lạnh bên trong bồn tắm, rồi bước vào bên trong, ngăm hết cơ thể mệt mỏi của mình vào bên trong.
Thở ra một hơi đầy sảng khoái, hắn nói:
- Tốt quá, tốt quá, lâu rồi mình chưa từng cảm thấy sung sướng như vậy. Mà… sau lần này Minh Nguyệt lại biến chuyển lớn như thế nhỉ? Muội ấy có vẻ không ổn một chút nào?
- Haiz, cũng là lỗi do tiểu ca ca mình, sớm biết thiên phú của muội ấy cao đến mức ấy thì kiểu gì Kính Tuyền Môn cũng sẽ tìm hết cách tôn muội ấy trở thành người đứng đầu, để chấn chỉnh lại môn phái. Nếu lúc đó mình cứng rắn thêm một chút,m hẳn là Minh Nguyệt sẽ không trở nên thiếu thốn tình thương như thế này.
…
Trong khi Cố Trường Giang ngăm mình trong làn nước ấm, để xả hơi, thì bộ y phục cũ kỹ của hắn từ lúc nào đã biến mất.
Ở căn phòng nhỏ, Dạ Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế, tay ôm lấy bộ y phục cũ của Cố Trường Giang, đưa lên mũi, hít từng hơi thật sâu, như một túi nước hoa thượng hạng vây. Vừa hít, vừa chà nhẹ nhàng bộ y phục trên mặt, nàng vừa nhìn vào cái một cái màn hình trước mặt, mà cười khúc khích.
Đôi mắt của nàng ánh lên sự vui vẻ, thích thú khi nhìn Cố Trường Giang trong cái màn hình đang ngâm mình trong bồn nước. Nàng nói:
- Tiểu ca ca, cuối cùng muội lại có thể ở bên tiểu ca ca rồi.
- Tiểu ca ca biết không? Muội rất rất yêu tiểu ca ca ấy, tình yêu của muội dành cho tiểu ca ca lớn hơn bất cứ thứ gì từng tồn tại trên đời ♡ Hi hi… Nhưng mà… muội… cảm thấy việc chỉ chiếm mỗi thân xác của tiểu ca ca thì quá bình thường ♡
- Muội muốn toàn bộ, tất cả mọi thứ của tiểu ca ca. Cuộc sống của tiểu ca ca, ước mơ của tiểu ca ca, tình yêu của tiểu ca ca, và cả… Khao khát được sống của tiểu ca ca. Tất cả…! Muội đều muốn! Muội đều muốn! Tiểu ca ca nhất định không thể sống thiếu muội được, như cái cách muội không thể nào sống thiếu tiểu ca ca vậy! Hi hi hi hi hi!
Từng tràng cười âm hiểm, đầy quái dị vang lên khúc khích trong căn phòng nhỏ như âm binh đang khóc, quỷ đói đang sầu. Điên cuồng, bệnh hoạn, cũng không đủ để miêu tả Dạ Minh Nguyệt bây giờ….