Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Ta Trúc Cơ Chính Là Vì Muội

Chương 8: Ta Trúc Cơ Chính Là Vì Muội


Cố Thanh Hàn kinh ngạc hỏi:

- Linh Trúc, chuyện này là thực sao? Chúng ta lại có thêm bốn canh giờ nữa? Chuyện này là vi phạm nghiêm trọng Thiên Điều đấy?

Tuyền Linh Trúc nói:

- Ngươi quên chúng ta đang ở đâu rồi à? Đây là Đạo Vực của chưởng môn đấy. Thiên Địa Quy Tắc ở nơi này căn bản không hề tồn tại, người duy nhất chưởng quản nơi này chỉ có thể là chưởng môn chúng ta mà thôi.

- Đạo Vực? Đó là gì thế?

- Đến cả Đạo Vực là gì ngươi cũng không biết ư? Thanh Hàn à, ta nói ngươi nên cố gắng leo lên chức cao như ta đi mà ngươi không nghe đâu! Nói cho ngươi dễ hình dung, Đạo Vực là một loại bí cảnh cao siêu, có khả năng của trận pháp. Nó giống với bí cảnh, là ở trong Đạo Vực là một không gian gần như độc lập với bên ngoài. Nhưng thay vì tạo ra một không gian hoàn toàn khác, giống như bí cảnh, thì Đạo Vực lại thao túng một phần không gian trong thiên địa, giống như trận pháp. Ở trong Đạo Vực, chưởng môn chúng ta có thể thay đổi hoàn toàn tất cả mọi thứ trong đó, từ người ở trong, Thiên Địa Quy Tắc, kể cả không thời gian trong Đạo Vực cũng tuỳ ý để cho chưởng môn thiết lập, mặc kệ mọi nghịch lý.

Cố Thanh Hàn nghe thấy sức mạnh của Đạo Vực như thế, thì sợ hãi nói:

- Mạnh… Mạnh như vậy sao? Vậy chưởng môn chúng ta vô địch rồi?

- Chưởng môn chúng ta đương nhiên vô địch rồi. Nhưng theo ta được biết thì chưởng môn vô địch không phải là vì Đạo Vực, mà là vì chưởng môn vô địch sẵn rồi. Đạo Vực có hay không, cũng không hề quan trọng.

- Hả? Như thế có nghĩa là sao? Chưởng môn chúng ta vô địch bởi vì chưởng môn chúng ta vô địch?

Tuyền Linh Trúc tỏ ra mình là người hiểu biết, nói:

- Không hiểu là phải, ngươi đâu phải đệ tử chân truyền của chưởng môn đâu.

Cố Thanh Hàn tức giận nói:

- Linh Trúc, ngươi coi thường ta đấy ư?

Tuyền Linh Trúc bĩu môi đáp:

- Ta nói không đúng chỗ nào à? Thanh Hàn, ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy.

- Linh Trúc! Ngươi có giỏi thì bước ra so tài với ta. Đánh không lại thì đừng dùng cái giọng cố gắng hơn nữa.

Bàn về thực lực tổng thể thì Tuyền Linh Trúc có phần vượt trội hơn Cố Thanh Hàn, nhưng nếu chỉ xét riêng về việc chiến lực, thì nàng ta thực sự không so được với họ Cố kia.

Tuyền Linh Trúc gãi mặt cười gượng nói:

- Chúng ta luận bàn ngày khác được không? Chưởng môn đang ở đây mà? Nếu chúng ta luận bàn ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của chưởng môn đúng không?

Cố Thanh Hàn hùng hổ nói:

- Chưởng môn? Nếu chúng ta đấu được thì chứng tỏ chưởng môn đã chấp thuận rồi. Kể cả khi chúng ta luận bàn ồn ào thì chưởng môn cũng thừa sức dựng kết giới trong Đạo Vức, ngăn cách chúng ta với ngài ấy rồi!

Tuyền Linh Trúc nghe thế cắn ngón tay nói:

- C·hết tiệt, sao hôm nay Thanh Hàn lại thông minh đến thế cơ chứ!

Tuyền Linh Trúc chỉ tay lên trời nói:

- Nhìn kìa! Một con Dực Ngư đang bay!

- Dực Ngư? Nó là con gì con gì thế?

Cố Thanh Hàn nhìn theo ngón tay đang chỉ trên trời của Tuyền Linh Trúc, nhưng nàng lại chả thấy con Dực ngư nào cả. Khi nàng nhìn lại Tuyền Linh Trúc, thì không còn thấy nàng ta đâu nữa.

Cố Thanh Hàn tức giận gào lớn:

- Tuyền Linh Trúc! Ngươi đứng lại đấy cho ta!


Từng tia sáng chói mắt thông qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt của Cố Trường Giang, làm cho hắn tỉnh giấc. Cố Trường Giang lơ mơ ngồi dậy, vung tay, ngáp dài ngắn vắng.

- Ngáp ⁓Ngủ còn chưa đủ mà trời đã sáng rồi hay sao?

Hắn theo thói quen, định đứng lên rửa mặt, thì cảm thấy thân thể của mình có gì nặng nề, như có gì đó đang đè lên. Cố Trường Giang giở chăn ra, nhìn xem thứ gì đang đè mình, thì thấy Hàn Minh Nguyệt đang nằm trên tay của hắn ngủ ngon lành.

Nàng ngủ còn nói mơ:

- Tiểu ca ca, tiểu ca ca ôm muội chặt quá ⁓

Hai mắt của Cố Trưởng Giang mở to ra, không thể nào tin vào mắt mình, hắn kinh ngạc nói:

- Muội… Muội đang làm cái gì ở đây thế?

Dạ Minh Nguyệt nghe tiếng của Cố Trường Giang, lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy. Nàng nhìn hắn bằng một đôi mắt mơ mơ màng màng, rồi nói:

- Tiểu ca ca? Có chuyện gì mà tiểu ca ca hốt hoảng thế?

- Sao muội lại ôm ta?

- Ý của tiểu ca ca là sao? Tối hôm qua không phải tiểu ca ca ôm muội, rồi bảo muội là gối ôm ấm áp của tiểu ca ca sao?

- Làm sao có chuyện đó được cơ chứ? Tối hôm qua ta rõ ràng đã chặn một cái gối ôm trước chúng ta rồi mà? Làm sao lại có chuyện đó được cơ chứ?

Dạ Minh Nguyệt kể lại:

- Tối hôm qua, tiểu ca ca nói rằng gối ôm nhỏ quá, ôm không đã, nên ôm cả muội nữa. Tiểu ca ca sức lực lớn, muội thân là nữ nhân, không thể nào phản kháng được, nên chỉ đành chịu trận mà thôi.

- Không… không thể nào? Ta tuy thích ôm gối ôm, nhưng không phải thích ôm người kiểu này…

Dạ Minh Nguyệt cười khúc khích, nói với hắn:

- Hi hi, không phải lúc còn nhỏ thì tiểu ca ca lúc nào cũng ôm muội ngủ hay sao? Hẳn đây là thói quen rồi.

- Haiz, thôi kệ vậy, muội vui là được. Nhưng chuyện này nhất định không được truyền ra đâu đấy, thanh danh của muội bị tổn hại thì làm sao?

Dạ Minh Nguyệt cười đáp:

- Tiểu ca ca càng ngày càng giống những bà thím trong chợ rồi.

- Ta giống sao? Tiểu ca ca khôi ngô, anh tuấn của muội mà lại giống như mấy bà thím trong chợ sao? Tiểu nha đầu! Xem chiêu!

Cố Trường Giang nhào tới, cù khắp nơi trên người Dạ Minh Nguyệt, khiến nàng cười không ngớt.

- Ha ha, ha ha, tiểu ca ca… ha ha ha… dừng lại đi… muội sẽ không truyền ra ngoài đâu… ha ha ha

- Nha đầu này, tiểu ca ca ta ngày hôm nay sẽ dạy bảo muội!


Dạ Minh Nguyệt nằm trong lòng của Cố Trường Giang, hạnh phúc nói:

- Quả nhiên ở bên tiểu ca ca vẫn là tốt nhất.

Cố Trường Giang khẽ vuốt mái tóc đen láy của nàng, thầm nghĩ:

- Minh Nguyệt vẫn là Minh Nguyệt, vẫn thích mình đùa như thế…

Nhưng thân làm ca ca của một chưởng môn đứng đầu trong cả đại lục, mà lại chỉ có tu vi Luyện Khí tầng 7, thọ nguyên chỉ còn lại hai mươi năm ngắn ngủi, thật là có phần không xứng đáng.

Lấy động lực là ở bên cạnh Dạ Minh Nguyệt lâu hơn một chút, Cố Trường Giang quyết tâm sẽ phải tấn thăng lên cảnh giới Trúc Cơ kỳ!

Hắn hừng hừng khí thế hỏi:

- Minh Nguyệt, trong Kính Tuyền Môn các muội có phương thức nào tu luyện công pháp Nhậm Địa Môn lên cảnh giới Trúc Cơ hay không?

Dạ Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Công pháp của Nhậm Địa Môn quá mức cơ bản, nên bọn muội hoàn toàn không hề ghi chép lại một bản nào cả. Nhưng nếu tiểu ca ca muốn thì để muội viết một bản cải biến cho tiểu ca ca!

- Kính Tuyền Môn đã không nghi chép lại bất kỳ công pháp nào của Nhâm Địa Môn, nhưng muội lại có thể cải tiến nó sao? Muội từng gặp qua sư phụ của ta rồi?

- Muội không chắc là đã từng gặp qua sư phụ của tiểu ca ca không, nhưng công pháp của Nhâm Địa Môn, muội thực sự đã từng nhìn qua một lần. Công pháp của Nhậm Địa Môn là một bản giản lược lại của công pháp tên Cổ Phong Cư, thậm chí không thể nói là giản lược được, mà nên nói là giản lược lại một phần.

Cố Trường Giang tò mò hỏi:

- Cổ Phong Cư là công pháp gì thế?

- Công pháp này thuộc Địa Mạch trong Ngũ Hành Thần Mạch. Nó có thể miễn cưỡng được xếp vào hàng Hoàng Giai yếu kém nhất trong Địa Mạch. Cổ Phong Cư chuyên dùng để điều khiển đất dưới chân người thi pháp, dựng cột, đắp tường một cách tuỳ ý. Nhưng hạn chế lớn nhất vẫn là chỉ có thể sử dụng được đất dưới chân mình thôi. Tu vi càng cao thì phạm vi sử dụng đất dưới chân càng lớn, pháp thuật có thể càng sử dụng đa dạng.

- Điểm mạnh là rất linh hoạt, pháp chú không quá rườm rà, chỉ cần một đến hai thủ ấn là có thể thi triển được. Nhưng điểm yếu là quá thụ động, phạm vi, công kích lại không thể bằng người khác. Chỉ có thể trốn trong đất của mình tạo ra, làm một con rùa mà thôi.

Tự nhiên nàng nhìn hắn rồi lại cười rất vui vẻ, nói:

- Nhưng tiểu ca ca đã hạn chế được phần nào khuyết điểm của công pháp này. Đó chính là kết hợp với võ công của võ giả đấy!

Được Dạ Minh Nguyệt khen như thế, Cố Trường Giang không biết xấu hổ chui đầu vào đâu. Nguyên nhân hắn luôn dùng nắm đấm thay vì thuật pháp, là bởi vì linh khí nội thể của hắn ít đến đáng thương, dùng một chiêu đơn giản cũng tiêu tốn hết phân nửa linh khí nội thể rồi.

Cố Trường Giang cười gượng nói:

- Ha ha, muội quá khen rồi, ta đánh bậy đánh bạ thôi.

Dạ Minh Nguyệt nghiêm túc đáp:

- Tuy là tiểu ca ca tìm được phương thức hạn chế điểm yếu này của công pháp Cổ Phong Cư, nhưng công pháp này thực sự không hợp với tiểu ca ca một chút nào.

- Muội nói không hợp là sao?

- Tiểu ca ca nên chọn những công pháp chuyên tu tâm như Linh Minh Tâm Pháp thì hơn.

Cố Trường Giang thắc mắc hỏi:

- Tại sao thế?

Dạ Minh Nguyệt nghe thế thì tỏ ra hờn dỗi, nói:

- Tiểu ca ca còn hỏi tại sao ư? Từ khi tiểu ca ca hành hiệp ở giang hồ thì muội đã nói đi nói lại rồi. Tiểu ca ca không phù hợp với những chuyện so nắm đấm của ai cứng rắn hơn, nếu không phải tiểu ca ca sỡ hữu một thân tu vi Luyện Khí thì e rằng tiểu ca ca đã bị mấy tên cao thủ võ lâm kia đánh đến liệt nửa người rồi. Tiểu ca ca chỉ thích hợp làm chuyện Luyện Khí mà thôi!

Cố Trường Giang ngờ nghệch nói:

- Luyện Khí? Ý muội là sao?

Dạ Minh Nguyệt che miệng, cười thầm nói:

- Còn không phải sao? Tiểu ca ca không phải từ trước đến giờ đều ưa thích cơ quan thuật hay sao? Trong những lần hành hiệp trước đây, nếu không phải dựa vào cơ quan thuật của tiểu ca ca thì muội cũng không cách nào an toàn trở về sau khi dẫn dụ địch nhân!

Cố Trường Giang nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Dạ Minh Nguyệt. Bất quá, chuyện này hắn chỉ đành thở dài bất lực.

Hắn nói:

- Haiz, Minh Nguyệt, chuyện này thực là khó nói. Đan dược tốt tốt một chút thì tiểu ca ca của muội đã không có tiền mua rồi, nói gì đến vật liệu để chế tạo cơ quan thuật? Cơ quan thuật bình thường, sử dụng những phàm vật của nhân gian, làm sao có thể thể tiêu diệt được yêu quái?

- Cùng lắm chỉ là làm chúng nó b·ị t·hương một chút mà thôi. Chưa kể, mặc dù ta am hiểu cơ quan thuật, nhưng chỉ là trong nhân gian mà thôi, còn về cơ quan thuật đi theo con đường tu hành, ta thực sự không thể theo nổi! Tu hành theo con đường Kim Đan đã là khó khăn muôn trùng, một tên thiên phú rắc rưởi như ta làm sao đến những thuật pháp tu luyện cao cấp như là cơ quan thuật được cơ chứ?

Trong thế giới tu hành, không chỉ có mỗi con đường tu hành ngưng Đan phá Anh, mà còn vô số những con đường khác. Đường nhiều vô lối, nhưng có thể được phân làm ba nhóm chính, đầu tiên là Hoá Ma Lộ, là con đường của đa số võ giả trong thế giới tu hành này, trui rèn nhục thân, cùng võ kỹ của bản thân đến cực hạn. Thứ hai là Tu Tâm Lộ, tiêu biểu cho nhóm này chính là phương pháp ngưng Đan phá Anh phổ biến trong giới tu hành, sử dụng pháp thuật, phá vỡ cực hạn của thiên địa. Thứ ba là Thông Tri Lộ, tiêu biểu đó chính là đám người Luyện Đan Sư, bọn họ dựa vào kiến thức và dược liệu của mình luyện ra một viên đan tuyệt thế, kinh thiên hãi địa.

Cơ quan thuật mà Dạ Minh Nguyệt đan nhắc đến, chính là con đường Thông Tri Lộ kia.

Nhưng Cố Trường Giang đối với chuyện này cũng chỉ có thể lắc đầu, bỏ cuộc.

Ba con đường này mặc dù đều dẫn đến một mục đích duy nhất, nhưng khác biệt giữa bọn chúng là rất lớn. Hoá Ma Lộ yêu cầu dễ dàng nhất, chỉ cần có một bộ thân thể là có thể bắt đầu tu luyện được, nhưng nhược điểm có thể thấy rõ, là thành tựu tu hành không cao, vả lại vô cùng khổ cực, không phải ai cũng có thể theo nó tới cùng.

Tu Tâm Lộ có thể nói là con đường tu hành dễ dàng nhất trong ba con đường. Mặc dù ban đầu cần có thứ gọi là linh căn, mới có thể ngưng khí hoá dịch, nhưng về sau con đường tu hành một đường thông suốt, không cần quá nhiều tài lực so với hai con đường còn lại để đạt được thành tựu.

Khác với hai con đường kia, Thông Tri Lộ có thể nói là con đường ngu ngốc nhất mà người tu hành có thể chọn. Tu hành trên con đường Thông Tri Lộ thì đầu tiên chính là chiến lực vô cùng yếu ớt, gặp những đối thủ như tu tiên giả, hay võ giả chỉ có thể giơ tay chịu trói. Thứ hai đó chính là đột phá vô cùng khó khăn, những kẻ tu hành Thông Tri Lộ có thể mất cả đời của mình vẫn không tìm ra điểm mấu chốt giúp mình có thể tấn thăng. Thứ ba đó chính là tiêu hao cực kỳ nhiều tài lực, từ thiên tài địa bảo, đến bảo vật để có thể tu luyện, tất cả đều là một con số khổng lồ, không phải ai cũng có thể chi trả được.

Đối với một kẻ Luyện Khí kỳ ở một tông môn nhỏ bé hẻo lánh như Cố Trường Giang, thì theo đuổi con đường Thông Tri Lộ là hết sức ngu ngốc. Linh căn của hắn đã hàng đại trà, phế phẩm, không có gì đảm bảo khi hắn bước lên con đường Thông Tri Lộ kia sẽ đạt được thành tựu. Tài lực của hắn lại càng yếu kém, chỉ việc mua đan dược đại trà phế phẩm, cũng đủ khiến Cố Trường Giang phải trả nửa gia tài của mình rồi.

Dạ Minh Nguyệt thấy hắn buồn bã như thế, thì cười khúc khích nói:

- Tiểu ca ca bây giờ đã không còn là tiểu ca ca lúc trước nữa rồi. Tiểu ca ca giờ đã có muội, những thứ tiểu ca ca cần để đột phá, muội đều có thể chuẩn bị cho tiểu ca ca, hi hi.

Nghe nàng nói đây, Cố Trường Giang mới ngớ người ra, hắn tự nói:

- Đúng! Mình đâu còn là một tên vô danh tiểu tốt như trước nữa.

Rồi hắn nắm lấy vai của Dạ Minh Nguyệt lắc lạnh, cười tươi roi rói, nói:

- Minh Nguyệt, muội đúng là thần tài, à không, muội đúng là phú bà của tiểu ca ca ta! Ha ha, cuối cùng tiểu ca ca cũng có thể tiền để tu luyện rồi.

- Hi hi, xem kìa, tiểu ca ca xúc động chưa kìa?

- Muội không biết đâu, ước mơ của tiểu ca ca ta chính là chế tạo ra một con cự nhân khôi lỗi to bằng cả quả núi đấy! Khi tiểu ca ca chế tạo thành công con cự nhân khôi lỗi đó, ta nhất định sẽ để Minh Nguyệt muội là người lái đầu tiên!

Sự xúc động này bên trong Cố Trường Ca thật sự không thể nào diễn tả được bằng lời. Ước mơ từ nhỏ của hắn đó chính là được chế tạo những con người máy to bằng cả toà nhà như trong những bộ phim hoạt hình thường được chiếu trên tivi. Chỉ tiếc là công nghệ của trái đất có giới hạn, những cổ máy chiến đấu ấy chỉ là những mô hình vô tri mà thôi. Những thứ đó căn bản không thể nào thoả mãn được Cố Trường Giang.

Nhưng khi xuyên qua thế giới tu hành, sử dụng linh khí này rồi, những giới hạn về khoa học đó, gần như không hề tồn tại. Kể cả thế giới này có giới hạn về công nghệ đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nghiên cứu qua trăm năm thì dù có khó khăn cỡ nào, thì Cố Trường Giang cũng có niềm tin rằng mình có thể vượt qua.

Thấy hắn cười vui như thế, Dạ Minh Nguyệt cũng thấy ấm áp trong lòng. Quả nhiên chỉ có nụ cười của tiểu ca ca nàng là đẹp nhất.


Rửa mặt xong, Dạ Minh Nguyệt nấu cho Cố Trường Giang một bát súp nóng để mà ăn sáng. Ăn xong, nàng cùng với hắn đi ra hậu viên để bắt đầu tu luyện.

Dạ Minh Nguyệt mặc một bộ y phục xanh nhạt, đai lưng hình sóng buột lấy cái eo nhỏ của nàng trong cực kỳ mê người, trong nàng bây giờ chả khác gì một tiểu tiên nữ giáng trần.

Xinh đẹp là thế, quyến rũ là thế, thế nhưng nàng lại không khiến tiểu ca ca kia chú tâm một chút nào. Cố Trường Giang khi gặp nàng đều là cười nói rất là vô tư, như hắn thực sự xem nàng là biểu muội của mình vậy.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng chuyện này đối với Dạ Minh Nguyệt cũng không phải chuyện tệ gì. Ngược lại nàng còn rất thích cái cách Cố Trường Giang lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc nàng trong từng lời nói.

Cố Trường Giang không giấu nỗi sự phấn khích của mình mà nói:

- Minh Nguyệt, phương thức chế tạo cơ quan thuật mà muội nói đến với ta đâu rồi?

Nhìn đôi mắt rạng rỡ, lấp lánh ánh sáng của hắn, tựa như một đứa trẻ đang mong chờ đồ chơi mới của mình, Dạ Minh Nguyệt không thể nào nhịn được cười, mà giơ tay lên, che đi nụ cười khẽ của mình.

Nàng nói:

- Hi hi, tiểu ca ca thực sự quá nông nóng rồi. Trước khi hiểu rõ về cơ quan thuật thì trước hết tiểu ca ca phải là cảnh giới Trúc Cơ kỳ mới được. Mấy công pháp liên quan đến cơ quan thuật, đều vô cùng phức tạp, người bình thường không cách nào chịu nổi đâu.

Cố Trường Giang chắt nịt nói:

- Được! Ta nhất định sẽ tấn thăng Trúc Cơ! Lần này dù có thân vẫn đạo tiêu, thì ta vẫn sẽ tấn thăng Trúc Cơ!

Nghe vậy, Dạ Minh Nguyệt nhìn hắn mỉm cười đầy ẩn ý, rồi hỏi:

- Tiểu ca ca… Muội hỏi tiểu ca ca một câu được không? Tiểu ca ca tấn thăng Trúc Cơ kỳ là vì gì vậy? Vì công pháp cơ quan thuật hay… là vì muội thế?

Dù trong lòng nàng rất vui, vì giúp nàng cuối cùng đã giúp cho tiểu ca ca một việc lớn. Nhưng khi thấy hắn phấn khích bởi vì một quyển công pháp như thế, Dạ Minh Nguyệt cũng không tránh khỏi ghen tị.

Cố Trường Giang dùng tay, chặt nhẹ lên đầu nàng một cái, hiển nhiên nói:

- Đương nhiên là vì muội rồi, còn hỏi gì nữa? Nếu không phải vì muội, tiểu ca ca của muội đã nhàn nhã sống đến khi đầu trâu mặt ngựa đem tiểu ca ca ta đi rồi, hà cớ gì ta lại phải dùi đầu vào cái công việc tốn thời gian như tu luyện làm gì chứ?

Hắn ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào Dạ Minh Nguyệt bằng một ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói:

- Tiểu ca ca ta đã hứa với muội, sẽ bù đắp lại nỗi cô đơn suốt trăm năm qua của muội, ta nhất định sẽ không thất hứa đâu!

Câu trả lời này của Cố Trường Giang thực sự là những lời đến từ tận đấy lòng của hắn.

Một trăm năm không dài cũng không ngắn, vừa đủ để cho Cố Trường Giang thấy được phân nửa cuộc sống của nghèo khổ của bá tánh. Nên vì thế từ lâu hắn đã từ bỏ việc tu luyện, mà chăm chỉ xuống núi giúp bá tánh trừ yêu diệt ma, khiến bọn họ bớt khổ đi một chút.

Việc Dạ Minh Nguyệt xuất hiện, thực sự đã kéo ý định rời bỏ cuộc sống này của Cố Trường Giang.

Hắn là người đã trao cho nàng hy vọng, cho nàng một cuộc sống vui vẻ, ấm áp. Nhưng cũng chính hắn là người vứt bỏ nàng, Biến nàng trở thành một kẻ cô độc, không nơi nương tựa một lần nữa.

Nếu nàng đã không ghét hắn, đã cho hắn một cơ hội để đắp. Thì Cố Trường Giang nhất định sẽ cố hết sức bù đắp lại cho nàng.

Nghe được những lời nói thật lòng đó của hắn, Dạ Minh Nguyệt ôm nhẹ đầu của mình, mỉm cười đầy yêu thương nhìn Cố Trường Giang, thân tình nói:

- Thì ra là vậy à?

Nói rồi, nàng giơ ngón tay út của mình lên nói:

- Nếu tiểu ca ca muốn đột phá Trúc Cơ kỳ vì muội, vậy thì tiểu ca ca có dám hứa là đời đời kiếp kiếp sẽ ở bên muội hay không?

Cố Trường Giang không ngận ngại mà ngoắt tay với nàng, nói:

- Đương nhiên rồi, tiểu ca ca của muội còn dám thề nữa kìa.

Rồi hắn hướng mặt lên trời thề độc:

- Ta, Cố Trường Giang! Từ nay ta thề ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi Dạ Minh Nguyệt nữa, nếu không thì ta sẽ thân tử đạo tiêu, hồn phách vĩnh viễn bị giam ở Âm Tỳ, suốt đời suốt kiếp không thể siêu sinh.

- Hi hi, đa tạ tiểu ca ca ♡

Dạ Minh Nguyệt rất hài lòng trước biểu hiện của Cố Trường Giang. Nên vì vậy, sau khi hai người thề xong, thì nàng nhẹ nhàng búng tay, dùng linh khí tạo ra một quyển sách trắng từ hư không.

Linh khí hội tụ trên đầu ngón tay ngọc, dần dần hoá thực, biến thành một dòng chảy. Dạ Minh Nguyệt dùng ngón tay làm bút, viết lên quyển sách trắng chi chít những chữ, cùng với hình nhân tu luyện.

Sau một khắc thời gian, nàng cuối cùng chấm nhẹ một dấu chấm lên cuối cuốn sách. Một quyển tuyệt thế thần công tên Huyền Tĩnh Thuý Tâm Pháp cứ thế mà ra đời.

Dạ Minh Nguyệt đưa quyển tâm pháp, dấu mực vẫn còn chưa khô hết cho Cố Trường Giang, nói:

- Tiểu ca ca à, đây chính là tâm huyết của muội. Tiểu ca ca nhất định không được phụ lòng của muội đâu đấy nhé ♡

Chương 8: Ta Trúc Cơ Chính Là Vì Muội