Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 12: Vô Minh Nhân
Nhận được cuốn công pháp do Dạ Minh Nguyệt đưa cho mình, Cố Trường Giang không thể nào giấu nổi sự kinh ngạc.
Hắn hỏi:
- Đây… Đây là muội viết hay sao?
Dạ Minh Nguyệt nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, chính mắt tiểu ca ca thấy, còn có thể là giả hay sao?
Hắn kỳ thực không thể nào tin được. Dù có nói bằng cách nào đi chăng nữa, thì trong giới tu hành một cái chợp mắt có thể kéo dài đến thập kỷ này, hắn và Dạ Minh Nguyệt vẫn là người cùng thế hệ. Cùng là một trăm năm, nhưng một trăm năm của Cố Trường Giang lại không thể nào mơ tưởng được Trúc Cơ, còn một trăm năm của Dạ Minh Nguyệt, có thể khai tông lập phái, viết ra một thời đại mới.
Mặc cho biết bản thân không nên, nhưng Cố Trường Giang không thể không có một chút ghen tị với đối với biểu muội hờ này của mình.
Nhận lấy quyển công pháp, Cố Trường Giang đọc qua một lượt, rồi bắt chéo chân ngồi thiền, vận khí, bắt đầu tu luyện. Dạ Minh Nguyệt là một người cuồng tiểu ca ca của mình, thế nên nàng không ngần ngại mà lập ra một đại tụ linh trận tên Thái Âm Chi Huyền Trận, trợ giúp cho hắn tu luyện.
Huyền Tĩnh Thuý Tâm Pháp được chia làm năm phần.
Phần đầu mang tên Minh Tâm, chuyên hấp thụ linh khí truyền lên Bách Hội (huyệt nằm giữa đầu) giúp người tu hành sử dụng linh khí trong việc trong việc suy nghĩ, phá vỡ giới hạn suy nghĩ của thân thể phàm trần bình thường.
Phần thứ hai mang tên Tôi Hồn, chuyên giúp người tu hành tôi luyện hồn thể, sâu xa có thể phân thành vô số Vô Minh Ly Hồn, trợ giúp cho việc suy nghĩ, tính toán.
Phần thứ ba là Luyện Phách, chuyên giúp người tu hành thể phách, sau khi luyện thì sẽ đạt được thần thông Chấn Minh, vừa có thể phòng ngừa kẻ địch dùng tâm pháp t·ấn c·ông vào thức hải, vừa có thể dùng Chấn Minh công khích vào thức hải của kẻ địch.
Phần thứ tư tên là Dưỡng Tà, chuyên dùng tôi luyện sát tâm, trợ giúp người tu hành vượt qua tâm ma trong Tâm Ma Kiếp một cách dễ dàng.
Phần thứ năm tên là Tỉnh Thần, chuyên dùng để luyện phần thiện căn ở bên trong. Trong lúc tu luyện phần Tỉnh Thần, có thể khiến Thiên Đạo xúc động, ban xuống công đức, trợ giúp người tu luyện theo Thần Lộ.
Công pháp của Dạ Minh Nguyệt đưa cho có thể nói là hoàn mỹ trong giới tu luyện tâm pháp. Không chỉ công thủ toàn vẹn, tính toán ra một con đường khác, trợ giúp Cố Trường Giang, mà còn giúp cho hắn vượt qua được một trong những kiếp nạn lớn nhất của người tu tâm pháp, đó là Tâm Ma Kiếp. Đấy chỉ mới là công pháp nền tảng, Dạ Minh Nguyệt tiện tay viết ra mà thôi, chưa kể cái quyển công pháp mà nàng sắp viết cho Cố Trường Giang về cơ quan thuật nữa.
Hiểu được tâm ý của biểu muội Minh Nguyệt, Cố Trường Giang không dám phụ lòng nàng, chăm chỉ nhập định, từ từ tu luyện theo từng phần trong Huyền Tĩnh Thuý Tâm Pháp.
Nàng thấy hắn cố gắng vì có thêm thời gian, để bù đắp cho mình, như thế thì rất vui.
Dạ Minh Nguyệt nói với Cố Trường Giang đang nhập định:
- Vậy muội không làm phiền tiểu ca ca tu luyện nữa. Muội đi xử lý công việc của muội một chút đây.
…
Trong một lồng giam đen khịt đầy chật chội, ẩm ướt, lạnh lẽo, có một cái xác hình người, ngồi co ro ở chính giữa, bị vô số những mảnh vải màu trắng ố vàng được dán chi chít những phù chú màu vàng, bọc kính lại, không chừa ra một chỗ hở nào, tựa như đang bị phong ấn.
Tiếng vang của giày vải đang nhẹ nhàng bước đi, ngày càng lớn hơn.
Tay của người kia cầm theo một cái đèn lồng, làm một nguồn sáng nho nhỏ trong cái khu ngục tối tăm nhỏ hẹp này.
Chưa cần nhìn mặt, nhưng cái thứ trong giống như cái xác người bị bọc vải trắng ố vàng, dán trên đó là chi chít những phù chú màu vàng kia, như cảm nhận được kẻ đấy, liền cất một cái giọng khàn đặc, già nua của mình lên:
- Tiện nhân! Tiện nhân! Tại sao? Tại sao ngươi lại đến đây? Ta nói cho ngươi biết! Những thứ ngươi muốn biết, ta sẽ vĩnh viễn không nói cho ngươi biết biết đâu TIỆN NHÂN!
Từng tiếng tiện nhân vang lên đầy giận giữ, dày dặt hận ý, như mang trong lòng mối căm thù đến tận xương tuỷ. Thế nhưng người kia đáp lại lại, chỉ bằng một giọng cười đầy khinh bỉ.
Dạ Minh Nguyệt cầm đèn lồng đi đến, cười nói:
- Ha ha… Thứ các ngươi làm chỉ có thể đến thế hay sao?
Nàng khẽ nhẹ bàn tay, cái cửa song sắt mở ra, để cho nàng bước vào bên trong.
Dạ Minh Nguyệt ngồi xuống, đối diện với cái xác già nua kia, châm chọc nói:
- Đại Hiền Triết các ngươi tự cho mình là sứ giả của chân lý, sao giờ lại bị giam trong thế giới giả dối này? Nếu thế giới này là giả, thì sao các ngươi không tự phá cửa phòng giam của ta mà đi ra đi?
Nói rồi, nàng mạnh tay tát một cái bốp lên cái đầu bịt vải già nua kia, khiến cho vải trắng ố vàng bị tát nát, lộ ra một khuôn mặt lão niên nhăn nheo, đầy căm phẫn nhìn nàng.
Lão niên kia vừa thấy Dạ Minh Nguyệt thì lập tức kích động, vừa la, vừa cố nhướng người tới, cắn nàng:
- Tiện nhân! Tiện nhân c·hết tiệt! Ta sẽ g·iết ngươi! ta nhất định sẽ g·iết ngươi!!!! Ah!
Thấy bộ dạng tàn tạ giống như con c·h·ó bị đói mấy ngày của lão già kia, Dạ Minh Nguyệt nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng một chút nào. Thế rồi nàng đứng dậy, tiện chân vung một cước, sút thẳng vào mặt lão già kia, làm lão ta kia phun ra một ngụm máu tươi hình bán nguyệt, cùng vài chiếc răng già cõi bể nát lên mặt đất.
Đá xong một cước, cái cảm giác khó chịu kia liền tiêu biến, Dạ Minh Nguyệt thoải mái xoay xoay khớp vai, vui vẻ nói:
- Mặt của Đại Hiền Triết công nhận đá sướng thật đấy, rất thô, rất cứng, đá xong cảm thấy rất có thành tựu!
- T… Tiện… nhân!
Dạ Minh Nguyệt không ngần ngại mà ngồi xuống, nắm lấy đầu lão già, nói:
- Nhân tiện, hôm nay ta đến nói với ngươi một tin vui và một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?
Lão già kia chỉ hậm hừ nói:
- T… Tiện… nhân!… Chuyện tốt… hay… chuyện xấu… đối với ta… đều là chuyện đáng khinh!
Dạ Minh Nguyệt nở ra một nụ cười đầy rợn người, nhìn về phía lão già nói:
- Vậy ta cho rằng ngươi muốn nghe tin tốt trước nhé. Tin tốt là ta đã tìm được tiểu ca ca của ta rồi, ta không cần thông tin về các ngươi nữa! Ngươi biết không, tiểu ca ca của ta không những khôi ngô tuấn tú, mà còn còn rất tốt bụng, ấm áp, khi tiểu ca ca trở về, điều đầu tiên tiểu ca ca làm đó chính là ôm lấy ta ♡ An ủi ta bằng cái giọng trầm ấm của tiểu ca ca đấy ♡
Nghe đến cái danh tiểu ca ca của Cố Trường Giang, lão già kia không khỏi lấy lộ lên vẻ kinh hãi. Hắn không thể nào ngờ được một ngày nào đó Dạ Minh Nguyệt có thể tìm được Cố Trường Giang.
Hắn lấp bấp nói:
- Không… Không… không thể nào?! Các ngươi… các ngươi… rõ ràng đã hết duyên phận… rồi? Làm sao có thể? Dù rằng tất cả… đều là… giả, nhưng cũng đều tuân theo… quy tắc mà? Làm sao… làm sao có thể? Còn… tin xấu?
Dạ Minh Nguyệt nhìn hắn, như nhìn một tên thiểu năng, đang chờ đợi người khác trả lời một câu hỏi đương nhiên. Nàng cười đầy khinh thường đáp:
- Đương nhiên là… chuyện tiểu ca ca cũng lại là một Vô Minh Nhân rồi ♡
- Không! Không! Không! Chuyện này nhất định không! Không thể nào! Hắn không thể nào là Vô Minh Nhân được! Không! Tiện nhân! Ngươi dám lừa ta! Ngươi dám lừa ta! Trên đời này không còn tồn tại bất kỳ Vô Minh Nhân nào nữa!!!!
Nghe một tiếng “tiện nhân” phát ra từ một tên già không biết trời ca đất dày, khuôn mặt Dạ Minh Nguyệt trở nên lạnh nhạt, vô hồn, nàng đưa bàn tay trắng nõn móc lưỡi của tên Đại Hiền Triết kia, rồi giật thật mạnh, bứt lưỡi của hắn quăng ra bên ngoài, để cho tên già này không còn chửi nàng cái câu “tiện nhân” khốn kh·iếp kia nữa.
Lão già kia bị bứt mất lưỡi, đau đớn kêu lên đầy thảm thiết, nhưng miệng của hắn chỉ còn phát ra từng tiếng nấc không rõ ràng mà thôi.
Dạ Minh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Từ khi nào ta cho phép ngươi nói chuyện vậy?
Nàng kết một thủ ấn, rồi chọc thẳng vào miệng của lão già. Thủ ấn kia chạm vừa chạm vào, giống như bột ớt, muối hạt, chanh tiêu chà xát bên trong, khiến cho v·ết t·hương trong miệng trở nên cực kỳ đau đớn, làm cho lão già kia phát lên từng tiếng ú ớ cực kỳ đáng thương.
Trừng trị lão già xong, nàng lạnh lùng đứng dậy, nhìn hắn bằng một con mắt vô hồn trống rỗng, đầy vẻ ghét bỏ nói:
- Ta hôm nay chỉ đến nói cho ngươi một việc, là từ bây giờ ngươi đã hết giá trị để ta giữ lại tính mạng của ngươi rồi.
Lão già kia mặc kệ cố chịu cơn đau, phát ra từng tiếng ú ớ như muốn nói gì đó. Nhưng Dạ Minh Nguyệt căn bản không hề quan tâm, nàng vung chân, đá thẳng vào cổ của lão già, làm cho thủ cắp của hắn bay thẳng lên trời.
Dạ Minh Nguyệt bấm một thủ ấn, tạo ra một bàn tay từ linh khí bắt lấy cái đầu của lão giả. Chợp lấy được đầu của lão già kia, bàn tay hình thành từ linh khí kia tự nhiên b·ốc c·háy, tạo thành một đống lửa màu xanh sáng rực, đốt cháy cái đầu của lão giả. Tro từ trên trời rơi xuống tay Dạ Minh Nguyệt, nó từ từ ngưng tụ lại, tạo thành một phiến ngọc bội màu trắng.
Trong phiến ngọc bội này không chỉ tro cốt của lão già kia, mà còn ẩn chứa tất thảy mọi hiểu biết, tất thảy mọi kiến thức đã tồn tại, chưa từng tồn tại. Hơn hết, nó còn ẩn chứa một hình ảnh về Chân Bản Nguyên Giới.
Nguồn gốc của thứ này phải kể về trăm vạn năm trước. Khi đấy tu hành giới không như bây giờ, tiên nhân sống ở phàm giang vô số, tu hành thành tiên cũng không phải chuyện khó gì. Lúc đó không hiểu vì sao tự nhiên hơn ức sinh linh biến mất không rõ nguyên do.
Sau chục năm, những sinh linh bị biến mất kia trở lại, nhưng khi đi hơn một ức, sau này trở về còn chưa đến một vạn đầu. Những người này sau khi trở về thì trở nên rất kỳ lạ.
Bọn họ tự nhận mình là Vô Minh Nhân, là người thấy được sự thật của toàn bộ mọi thứ, bọn họ nói rằng thế giới này là giả, toàn bộ mọi thứ, kể cả người, yêu, ma, đều là giả hết, không phải sự thật thật sự.
Mọi người đầu tiên nhìn đám người này như một đám điên đang gây chuyện, để được nổi tiếng trong giang hồ, nên không hề quan tâm đến bọn họ. Nhưng đám người tự nhận mình là người thấy được sự thật này, thực sự không hề tầm thường một chút nào, bọn họ cứ như là toàn tri, bất kỳ câu hỏi nào cũng có thể trả lời một cách chính xác được.
Đặc biệt đám người tự nhận mình là Hiền Giả giảng chân lý này lại có thể tránh được nhân quả báo ứng, g·iết người không sợ bị trả thù. Thuật pháp bình thường khi gặp đám người Chân Minh Thể này, giống như lời nói dối bị vạch trần, liền tiêu biến mất, như chưa hề tồn tại.
Vốn bọn họ sẽ trở thành mối nguy hiểm của cả thiên địa, nhưng bọn họ lại vô cùng hoà nhã, chưa từng chủ động đi gây chiến thực sự với các thế lực khác, càng không t·ranh c·hấp lợi ích thua thiệt, chỉ một lòng đi giảng cái thứ chân lý cho người khác, nên những tu hành giả chưa một lần nào thực sự phải ra tay, ngược lại còn giúp đám Hiền Giả này làm việc, để đổi lấy một chút “sự thật” từ miệng của bọn họ.
Tồn tại xuyên suốt trăm vạn năm, đám người Hiền Giả này trở thành một thế lực trung lập không thể nào coi thường, cho đến khi… sáu mươi năm về trước.
Dạ Minh Nguyệt khi đấy chỉ mới làm chưởng môn mười năm. Nàng từ miệng những tu hành giả khác, biết được đám người Hiền Giả biết được mọi kiến thức, mọi bí mật trong thiên địa này, nên một lòng ôm hy vọng, có thể biết được tung tích của tiểu ca ca mình, mà đi đến chỗ bọn họ xin “sự thật”.
Đám người này ban đầu nhìn thấy Dạ Minh Nguyệt thì đầu tiên hết sức ngạc nhiên, sau đấy lại sợ hãi, tựa như bọn chúng vừa thấy thứ gì kinh khủng lắm từ nàng vậy.
Nàng khi đấy cũng chín chắn hơn một chút, cũng rộng lượng bỏ qua cho bọn họ, một lòng cầu xin được biết tung tích của Cố Trường Giang. Nhưng đáp lại thiện chí của nàng, đám người Hiền Giả này lại đuổi khéo Dạ Minh Nguyệt, trên đường về còn phục kích nàng.
Nhưng nàng mạng lớn, không c·hết, ngược lại còn có thể dùng pháp thuật g·iết c·hết hơn chục đầu tiểu Hiền Giả. Đám người Hiền Giả này giống như bị điên thật sự, bọn họ sau khi biết mình á·m s·át nàng thất bịa trên đường trở về, thì lập tức kéo quân đi đánh lên Kính Tuyền Môn, tạo thành một trận mưa máu kinh thiên động địa.
Hiền Giả thông hiểu vạn vật, hoá giải vạn pháp, một Kính Tuyền Môn mới phục hồi được dưới tay Dạ Minh Nguyệt chỉ mười năm, căn bản không thể nào làm đối thủ của bọn họ được. Rất nhanh, Kính Tuyền Môn bị đám người Hiền Giả g·iết gần hết sạch.
Kế hoạch của bọn họ rất hoàn mỹ, tính toán rất kỹ lưỡng. Ngay sau khi Dạ Minh Nguyệt trở về, thì bọn họ sẽ dùng biến thành những đệ tử, trưởng lão của Kính Tuyền Môn, lừa nàng, sau đó bỏ thuốc độc, g·iết chế Dạ Minh Nguyệt nàng. Nhưng đám người này thông hiểu vạn vật, chứ không hiểu Dạ Minh Nguyệt.
Bọn họ không thể nào ngờ được, Dạ Minh Nguyệt không những sỡ hữu một thiên phú cực kỳ đáng sợ, mà còn sỡ hữu một thân thể vạn độc bất xâm, nên những thứ độc dược kia căn bản không thể nào làm gì được nàng.
Biết đệ tử Kính Tuyền Môn c·hết gần hết, chỉ có một số ít người trốn thoát được, và quan trọng hơn hết, kỷ vật mà Cố Trường Giang để lại cho nàng, trước khi chia tay, lại bị đám người Hiền Giả này làm hỏng trong khi đại chiến với Kính Tuyền Môn.
Phẫn nộ, Dạ Minh Nguyệt lần đầu tiên đại khai sát giới, một tay một thương, g·iết hơn ngàn tên Hiền Giả. Đánh nhau suốt cả một năm ròng, đám Hiền Giả gần như đều bị nàng g·iết sạch. Biết mình không thể chống lại một Dạ Minh Nguyệt quá mức khủng bố, đám đại hiền giả còn sống đã sử dụng một pháp thuật, đem toàn bộ kiến thức của những người đã nằm xuống, truyền lại cho đám người vẫn còn sống, để bọn họ có thể chống lại nàng.
Nhưng Dạ Minh Nguyệt thực sự quá áp đảo, kể cả khi đám Hiền Giả sử dụng cách đó để chơi tiêu hao với nàng, thì nàng vẫn có thể g·iết hết sạch bọn chúng.
Mặc dù hận đám Hiền Giả thấu xương như thế, nhưng Dạ Minh Nguyệt cũng không g·iết hết bọn chúng, để cho bọn chúng trở về với Chân Lý của mình, mà để lại một tên, rồi nàng dùng chính pháp thuật của bọn chúng, đem toàn bộ kiến thức của những tên Hiền Giả đ·ã c·hết, truyền cho Đại Hiền Triết Lưu Thế Xương, bắt hắn còn sống.
Mục đích của Dạ Minh Nguyệt cũng rất đơn giản, đám này thừa biết Cố Trường Giang đang ở đâu, nên nàng quyết tâm cạy bằng được miệng của tên Lưu Thế Xương này.
Tuy vậy, tên Lưu Thế Xương vô cùng cứng miệng, một chút gì cũng không tra ra được. Nên nàng dùng phù chú phong ấn hắn vào bên trong ngục tối, cho hắn hằng ngày phải chịu vô số đau đớn từ chú tự.
Nhưng việc bắt tên Lưu Thế Xương này không phải là vô ích. Từ miệng hắn, nàng cạy được vô số chuyện rất thú vị, đầu tiên chính là về thứ gọi là Vô Minh Nhân, và Chân Bản Nguyên Giới.
Vô Minh Nhân không phải loại người gì quá mức đặc biệt, mà còn có thể nói là một loại thể chất rác rưởi nhất, vô dụng nhất từng tồn tại. Vô Minh Nhân là một người bình thường, sỡ hữu thiên phú vô cùng bình thường, trong đời càng không có gì gọi là gặp được cơ duyên to lớn, suốt một đời cũng chỉ sống như một hồn ma, một hạt cát mà chẳng có lấy một thành tựu đáng kể.
Những việc làm của Vô Minh Nhân không hề quan trọng với nhân quả tuần hoàn, nên khi bọn họ làm việc thì luôn không dính bất kỳ nhân quả nào, dù là nhỏ nhất đi chăng nữa.
Nhưng đổi lại một thứ, Vô Minh Nhân rất dễ dàng “giác ngộ”!
Giác ngộ ở đây không phải là ngộ ra điểm huyền cơ trong công pháp, mà là nhận ra chân lý, bản chất của thế giới này, hay có thể gọi là nhận ra Chân Bản Nguyên Giới.
Theo lời của Lưu Thế Xương, thế giới này căn bản không phải bản chất thực sự, mà chỉ là hình thức, thứ giả dối đắp lên sự thật mà thôi. Chân Bản Nguyên Giới mới chính là thế giới thực sự, mọi thứ sẽ có ở đó, từ kiến thức chưa từng tồn tại, đến những câu trả lời cho những toàn bộ câu hỏi.
Dạ Minh Nguyệt cảm thấy rất hứng thú với Chân Bản Nguyên thế giới, nàng sau khi biết được chuyện đó luôn tự hỏi rằng trong thế giới thật sự kia, thì rốt cuộc nàng với Cố Trường Giang là gì của nhau? Là người yêu, bạn thân, hay… vẫn là huynh muội?
Nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Còn vì sao nàng lại biết Cố Trường Giang là một Vô Minh Nhân, thì rất đơn giản. Mọi thứ hắn làm đều gần như không nhiễm nhân quả, nên không thể nào bói ra được Cố Trường Giang ở đâu.
…
Dạ Minh Nguyệt cầm viên ngọc bội trắng kia, nở ra một nụ cười vui vẻ hạnh phúc, nàng nói:
- Chỉ có thứ này mới phù hợp với tiểu ca ca nhất. Tiểu ca ca khi biết mình tìm được công pháp tu luyện thích hợp với tiểu ca ca nhất, thì tiểu ca ca nhất định sẽ rất vui mà xem. Khi đấy tiểu ca ca sẽ khen mình, cảm kích mình ⁓⁓ Nghĩ thôi thì mình cũng đã nhốn nháo hết cả người rồi ♡
- Mà… được khen ngợi như thế thì có thực đáng mừng không? Tiểu ca ca khen ngợi mình, nhưng cũng đâu đồng nghĩa tiểu ca ca sẽ yêu mình, vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi mình đâu? Hay là mình nhốt tiểu ca ca lại, rồi kêu tiểu ca ca hằng ngày phải yêu thương mình, khen ngợi mình nhỉ? Không được, làm thế thì lại dễ dàng cho tiểu ca ca quá…
- Thật khó lựa chọn mà ⁓⁓ Nhưng thôi kệ, giờ được tiểu ca ca khen ngợi vẫn là quan trọng nhất ♡
- Mấy cách tàn nhẫn kia, thì không thể nào khiến tiểu ca ca sống thiếu mình, như mình không thể nào sống thiếu tiểu ca ca được, chỉ tổ làm tiểu ca ca ghét mình, cầu xin được giải thoát khỏi mình hơn thôi⁓⁓