Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 15: Ý Niệm
Dạ Minh Nguyệt thấy hắn như thấy mùa xuân của mình, mà nở ra một nụ cười tươi roi rói nói:
- Đúng vậy tiểu ca ca, tiểu ca ca đã bế quan được hai năm rồi.
Nghe nàng nói thế, Cố Trường Giang cũng thoáng có một chút kinh ngạc.
Bình thường hắn bế quan cùng lắm cùng lắm chỉ là bốn, năm tháng mà thôi. Nhưng sau khi tu luyện công pháp mà Dạ Minh Nguyệt sáng tạo ra, hắn thế mà có thể kiên trì được suốt hai năm.
Cố Trường Giang nhắm mắt lại, cảm nhận linh khí trong thể nội của mình, rồi thầm nói:
- Chỉ điểm quan được hai vòng chu thiên thôi ư?
Linh khí trong thể nội của Cố Trường Giang dồi dào không dứt như là sóng biển. Trong từng tế bào, trong từng mạch máu của hắn, đều có một lớp linh khí huyền diệu bao phủ lấy. Dọc theo sóng lưng, ở tại đan điền, và giữa chấn thuỷ (giữa ngực) của Cố Trường Giang, xuất hiện hai vòng chu thiên một vàng, một xanh, không ngừng xoay vòng, trong từng phút từng giây không ngừng sinh ra những linh khí thể nội mới.
Điểm quang hai vòng chu thiên, khiến cho tu vi của Cố Trường Giang đã đạt đến Luyện Khí tầng 9 đại viêm mãn. Hắn bây giờ chỉ còn cách Trúc Cơ kỳ bước cuối cùng, là ngưng khí hoá dịch mà thôi.
Cố Trường Giang thầm nói:
- Như vậy cũng tốt, nếu mình thực sự Trúc Cơ thành công, e rằng ký ức không rõ ràng kia sẽ khiến mình chìm mãi vào trong tâm thức mất.
Trong lúc Cố Trường Giang đang chìm vào trong suy nghĩ về người bạn gái thần bí kia ở trong tâm thức của hắn, thì Dạ Minh Nguyệt đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu ca ca, tay của tiểu ca ca đang cầm thứ gì thế?
Bị nàng đánh động, Cố Trường Giang theo bản năng mà mở lòng bàn tay ra, nhìn vào.
Nhìn thấy vật này, ánh mắt của hắn không thể giấu nỗi sự kinh hãi, Cố Trường Giang nói:
- Làm sao? Làm sao vật này lại có thể ở trong tay mình được.
Đây không gì khác, ngoài chiếc nhẫn Phỉ Hồng Thạch mà tự tay cô bạn gái thần bí kia tặng cho hắn.
Việc nó ở trên tay hắn, chả khác nào nói rằng những ký ức kinh hoàng, đầy kỳ lạ kia, không phải là do tâm thức của Cố Trường Giang tưởng tượng ra, mà là thực sự đang diễn ra ở một nơi nào đó.
Bất chợt, một giọng nói trong trẻo, đầy quyến rũ vang lên bên tai Cố Trường Giang:
- Lúc trước chúng ta chia tay nhau quá đột ngột, em chưa kịp chuẩn bị món quà nào cho anh yêu cả. Nên chiếc nhẫn này, anh yêu có thể xem là quà tặng muộn của em đi, hi hi… Mà anh yêu nhớ sử dụng chiếc nhẫn này thật đúng cách đấy nhé, nếu lãng phí tâm ý của em, thì em cũng buồn lắm⁓
Cố Trường Giang nghe thấy giọng nói đó, sự kinh hãi của hắn liền biến thành sự kinh hoàng tột độ.
Cái người bạn gái thần bí đó không chỉ tồn tại trong ký ức của hắn, mà còn có thể dùng chính hình ảnh ấy để tương tác với ý thức của hắn, và cơ thể của hắn nữa?! Điều này thực sự quá mức điên rồ rồi.
Thấy Cố Trường Giang lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, cắt không còn giọt máu nào như thế, Dạ Minh Nguyệt không giấu nổi sự lo lắng của mình, mà bước tới hỏi:
- Tiểu ca ca, tiểu ca ca có sao không thế? Có chuyện gì sao?
Cả cơ thể hắn giống như bị thứ gì đó đè lên, khiến hơi thở của Cố Trường Giang từng nhịp từng nhịp trở nên vô cùng nặng nề.
Tinh thần của hắn gần như bị bóp chặt, suy kiệt đến mức thần trí không còn minh mẫn nữa.
Hắn nói:
- Minh Nguyệt, muội… muội có tin rằng ta là người giữ được ký ức của…
Lời nói của hắn chưa kịp thốt ra một cách trọn vẹn thì đã bị một thứ gì đó chặn lại ngay cổ họng. Mảnh thiên địa này, à không, bạn gái thần bí kia của hắn giống như thể chưa muốn Cố Trường Giang tiết lộ về thân thế thật sự của mình vậy.
Cố Trường Giang nuốt khan một ngụm nước bọt, chỉ đành ẩn ý nói:
- Ta lúc nhập định đã gặp một cơn ác mộng. Có một người rất quan trọng trong cơ ác mộng của ta đã tặng cho ta chiếc nhẫn này, thế nên ta mới hoảng sợ khi thấy chiếc nhẫn này trong tay mình như thế.
Dạ Minh Nguyệt đáp:
- Vậy sao?
Nàng đưa tay khẽ chạm vào chiếc nhẫn trong tay Cố Trường Giang, thì thiên địa đột nhiên biến sắc. Bầu trời khi nãy vẫn còn áng xanh, mây trắng, giờ đây bị phủ một màn đêm tịch mịch, mịt mờ. Nhật nguyệt đều bị một cái miệng đầy những cái răng sắc nhọn còn to hơn cả chục quả núi nuốt trọn.
Toàn bộ tất cả những trận pháp trên mảng thiên địa này đều đồng loạt phát lên tiếng răn rắc, rồi vỡ vụng. Những đại thiên bí cảnh cũng bị thứ áp lực kinh hoàng kia ép đến tan thành vô số mảng bụi nhỏ.
Thần thức của mọi tu chân giả trong thiên địa này bị chấn vỡ tan, khiến cho tâm kết của toàn bộ tu chân giả tổn hại nghiêm trọng. Thức hải của bọn họ thì bị vô số ý niệm đen khịt kinh hoàng xâm lấn, khiến cho toàn bộ tu chân giả trực tiếp tẩu hoả nhập ma, phát điên phát khùng.
Ý niệm kinh khủng toả ra chiếc nhẫn kia không dừng lại đến như thế.
Một con mắt to hơn cả mảng thiên địa này mở ra, trong tròng mắt của nó chính là vô số con mắt nhỏ hơn đang nhìn chằm chằm vào mảng thiên địa này.
Trong tầm mắt của những con mắt nhỏ hơn kia, thì toàn bộ linh khí đều bị xâm nhiễm, trở thành tầng tầng lớp lớp ý niệm kinh hoàng, vượt qua cả t·ử v·ong.
Toàn bộ Thiên Đạo đều sụp đổ, mọi sự sắp xếp đều không còn ý nghĩa gì cả. Người tốt thành kẻ xấu, kể xấu trở thành thánh nhân muôn đời. Âm Tỳ không còn ở dưới đất nữa, mà cùng với Thiên Giới, hoà làm một với Phàm Giang.
Kể cả Chân Lý cũng bị xâm thực. Từng ý niệm kinh khủng kia thay đổi hoàn toàn cả Chân Lý, làm cho Chân Lý không còn Chân Lý nữa, mà là Chân Lý của những ý niệm kinh hoàng vượt ngoài tầm nhận thức toàn bộ tất thảy thần thánh.
Đạo Vực do Dạ Minh Nguyệt lập nên cũng không thể nào chịu nỗi sự tha hoá của những ý niệm kinh khủng này, trực tiếp bị nó đồng hoá, trở thành Đạo Vực của thứ ý niệm kinh khủng kia.
Chứng kiến cảnh tượng này, Cố Trường Giang kinh hãi hét lớn:
- Không! Không thể nào! Đây là thế giới thực! Nàng ta không thể nào ảnh hưởng đến thế giới thực mới đúng!
Trái ngược hẳn với sự hoảng loạn của Cố Trường Giang, Dạ Minh Nguyệt lại bình tĩnh đến đáng sợ. Nàng nở ra một nụ cười đầy thâm sâu, như nhìn ra toàn bộ mọi thứ.
Nàng phấn khích, khẽ nói:
- Thì ra là thế! Người tặng chiếc nhẫn này cho tiểu ca ca thật thú vị! Trong đời ta chưa từng gặp ai thú vị nào khác ngoài tiểu ca ca cả. Không biết, nàng ta với ta có một mối liên hệ nào không nhỉ? Thật đáng mong chờ đấy!
Bất chợt Cố Trường Giang nắm lấy tay Dạ Minh Nguyệt nói:
- Ta… ta hiểu rồi Minh Nguyệt! Ta vốn dĩ chưa hề thoát ra khỏi ảo cảnh khi đang bế quan, ta đến bây giờ vẫn còn đang bế quan! Muội mau nắm chặt tay tiểu ca ca! Nếu không nắm chặt tay của ta, tiểu ca ca ta thực sự không biết sau khi ta phá vỡ thế giới này, còn có thể gặp lại muội hay không!
Thấy hắn vẫn không quên mình, cho dù cả mảng thiên địa này đang sụp đổ, Dạ Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng ấm áp. Tiểu ca ca mà nàng biết, vẫn là tiểu ca ca của nàng, hắn vẫn luôn là người quan tâm nàng nhất.
Dạ Minh Nguyệt đáp:
- Tiểu ca ca không cần phải vội đâu, dù sao thế giới này cũng không phải do ảo cảnh của tiểu ca ca, tiểu ca ca không có cách nào phá vỡ được nó đâu.
Cố Trường Giang tuyệt vọng nói:
- Vậy… nơi này chính là…
Lời định nói ra, lại nghẹn lại ở cổ một lần nữa. Cố Trường Giang thực sự không dám nói ra suy đoán đầy kinh khủng của mình.
Dạ Minh Nguyệt nói:
- Tiểu ca ca xem thế giới này là vậy thì nó chính là vậy, còn không xem thế giới này là vậy thì nó không là vậy. Nơi này có phải tu hành giới không, thì chỉ có Minh Nguyệt và tiểu ca ca mới có quyền quyết định!
Nàng giơ tay lên, ý niệm đầy điên loạn lập tức giải phóng. Hai ý niệm kinh khủng cùng điên loạn đối đầu với nhau, làm cho mảng thiên địa này vốn đang bị yếu đi bởi sự xâm lấn lập tức vỡ tan thành từng mảng vụn nhỏ.
Hư không, hỗn độn, vô tận hệ sao, vô tận ngân hà, vô tận thiên hà, dưới v·a c·hạm của hai loại ý niệm này, đều bị huỷ diệt, không còn một hạt bụi nào.
Thời gian bắt đầu xảy ra hiện tượng nhầm lẫn, quá khứ, hiện tại, tương lai đều hoà làm thành một. Dần dần thời gian chậm đi, rồi cuối cùng nó dừng hẳn lại. Tất cả mọi thứ, từ ý thức, từ chuyển động, không có sự tác động của thời gian, đều không còn chuyển động, hay hoạt động được nữa.
Không gian cũng bắt đầu sụp đổ. Từ không gian ba chiều thông thường, đột nhiên nhảy lên không gian tám chiều, rồi nhảy lại một lần nhảy lên vô tận chiều. Vô tận chiều không gian v·a c·hạm với nhau, tạo nên một v·ụ n·ổ lớn kinh thiên động địa, san bằng hết tất cả mọi chiều không gian có chiều, chỉ còn lại một chiều không gian không có chiều tồn tại.
Không thời gian đều sụp đổ, tất cả mọi khái niệm, mọi triết lý cũng đều không thể tồn tại được nữa, toàn bộ mọi thứ đều bị huỷ diệt một cách vô cùng triệt để.
Thế giới này dưới tác động của hai loại ý niệm kinh khủng, và ý niệm điên loạn, sụp đổ một cách triệt để, không còn một thứ gì cả, kể cả hư vô.
Ngay lúc Cố Trường Giang chứng không còn thứ gì tồn tại nữa, thì thế giới không biết tại sao lại trở lại bình thường.
Không có vỡ vụn ý thức, không tái tạo, chỉ là tất cả trở lại bình thường, tựa như hắn mới vừa tỉnh lại khỏi một giấc mộng hoang đường nhất vậy.
Cố Trường Giang kinh ngạc nhìn Dạ Minh Nguyệt hỏi:
- Minh Nguyệt… rốt cuộc… chuyện gì đã xảy ra vậy?
Dạ Minh Nguyệt yêu kiều đưa tay che miệng mình, cười khúc khích nói:
- Là ảo cảnh của muội đấy tiểu ca ca, hi hi. Sao thế? Ác mộng của muội làm tiểu ca ca sợ sao?
Cố Trường Giang không thể nào tin vào lời nói này của nàng, mà nói:
- Không, không thể nào? Làm sao có thể là ảo cảnh của muội được? Rõ ràng… ta… ta đã nhìn thấy cảnh tượng đó… ta đã… nhìn thấy nó? Ta đã chạm vào nó… chứng kiến nó vỡ tan…! Nếu đó là… ảo cảnh của muội thì làm sao ta có thể tự nhận thức bản thân mình đã nhìn thấy nó, đã chạm vào nó được cơ chứ?
Mặc dù nói là ảo cảnh, nhưng chỉ có Dạ Minh Nguyệt biết là mình vừa mới làm gì
Dạ Minh Nguyệt cười khúc khích nói:
- Hi hi, không phải tiểu ca ca đã tự trả lời cho câu hỏi của mình rồi hay sao? Khi muội chạm vào chiếc nhẫn này, cũng chính là chạm vào tiểu ca ca rồi! Nên khi muội gặp phải ảo cảnh thì tiểu ca ca cũng gặp ảo cảnh với muội đấy!
Cố Trường Giang như hiểu ra điều gì, tự nói:
- Là… vậy ư? Chỉ cần chạm vào nhau thì ý thức của chúng ta sẽ liên kết, từ đó ta có thể vào trong ảo cảnh của muội?
Dạ Minh Nguyệt nói:
- Đúng là như vậy. Mà muội khác với tiểu ca ca, muội không muốn làm tổn thương ý thức của tiểu ca ca. Nên muội mới không dùng cách tự phá nát ý thức của mình để thoát ra, mà dùng ý niệm của mình để đối đầu với cơn ác mộng đó.
- Tiểu ca ca thấy muội giỏi không? Hi hi
Cố Trường Giang khẽ cười, đặt tay lên đầu của Dạ Minh Nguyệt, khen ngợi:
- Muội giỏi lắm, giỏi hơn tiểu ca ca gấp vạn lần.
Dạ Minh Nguyệt được hắn khen ngợi, thì cười híp cả mắt lại. Nàng cứ như thế tận hưởng lời khen ngợi của tiểu ca ca mình.
Nàng sau khi được khen ngợi đủ xong, tinh thẩn sáng khoải, cả người sung sức trở lại, thì đẩy nhẹ Cố Trường Giang ra, nói:
- Mặc dù cảnh tượng kia chỉ là ảo cảnh của muội, nhưng thực chiếc nhẫn này của tiểu ca ca không phải phàm vật đâu, chí ít nó cũng thuộc hàng thiên tài địa bảo cấp bậc vô cùng cao đấy! Nó ở trong tay tiểu ca ca, vừa vặn để cho tiểu ca ca đột phá lên Trúc Cơ.
Cố Trường Giang bất ngờ hỏi:
- Đột phá Trúc Cơ? Không phải chỉ cần tạo ra vòng chu thiên cuối cùng là có thể thành tựu Trúc Cơ rồi sao?
Dạ Minh Nguyệt đưa tay lên miệng, che đi ý cười của mình, đáp:
- Đương nhiên là có thể, nhưng đối với tiểu ca ca lại không. Tiểu ca ca là người sỡ hữu ngũ linh căn, không có thể chất nào đặc biệt, việc tu luyện thành công vòng chu thiên cuối cùng là chuyện không thể nào.
Cố Trường Giang nghe thế, thì lấp bấp nói:
- Vậy ta… vô duyên với Trúc Cơ rồi hay sao?
Cố Trường Giang cố gắng nhiều như vậy, để rồi nhận ra không phải mình cố gắng không đủ, mà là mình vốn dĩ không thể làm được, cố gắng bao nhiêu thì cũng vô dụng.