0
Dạ Minh Nguyệt yểu điệu bước đến bên hắn, dùng ngón tay mình chọc lên ngực trái của Cố Trường Giang, nói:
- Đương nhiên là không rồi, ngũ linh căn thành Trúc Cơ không phải là chuyện lạ gì đối với muội. Có ba phương pháp, đầu tiên đó chính là trùng sinh vào một thân thể khác, tu luyện lại từ đầu…
Nghe đến phương pháp trùng sinh, Cố Trường Giang không khỏi rét lạnh.
Hắn nghĩ thầm, quả nhiên là tu hành giới vẫn là tu hành giới, chỉ cần là chuyện có lợi cho ta thì chuyện gì cũng có thể làm được.
- Thứ hai đó chính là Tẩy Linh Đan. Sau khi phục dụng loại đan dược này thì toàn bộ linh căn trong cơ thể bị phá huỷ toàn bộ. Sau khi bị phá huỷ thì trong ba ngày ba đêm thì linh căn sẽ tự tạo dựng lại. Nếu may mắn thì tiểu ca ca có chỉ còn một linh căn, nếu xui xẻo thì… c·hết không toàn thây. Mà ngàn người sử dụng phương pháp này, chỉ có duy nhất một người sống mà thôi.
Cố Trường Giang biến đến phương pháp thứ hai này tuy có chút hy vọng, nhưng tỷ lệ thất bại quá cao. Với cái vận khí tàn tạ này của hắn, e rằng chưa phá huỷ xong linh căn nữa thì Cố Trường Giang hắn phải bỏ mạng lại rồi.
Dạ Minh Nguyệt nói tiếp:
- Thứ ba đó chính là phương pháp ký thác!
- Ký… thác? Chuyện này là như thế nào.
Dạ Minh Nguyệt chỉ vào chiếc nhẫn mà Cố Trường Giang đang nắm trong lòng bàn tay mà nói:
- Đó chính là ký thác tu vi của mình vào pháp bảo. Pháp bảo càng nhiều, càng cường đại, thì tu vi của người sỡ hữu pháp bảo càng cao! Là phương pháp mà đa số Luyện Khí Sư sử dụng. Hạn chế của nó đầu tiên chính là rất đắt đỏ, một kiện pháp bảo có thể ký thác được có giá lên đến một vạn linh thạch trung phẩm, đủ để mua được tận hai môn phái trung lưu, hạn chế thứ hai của nó đó là từ nay về sau khi đề thăng tu vi chỉ có thể dựa vào việc ký thác càng nhiều pháp bảo hơn nữa mà thôi.
Nghe vậy Cố Trường Giang thở dài nói:
- Có lẽ… ta với Trúc Cơ vô duyên rồi.
Dạ Minh Nguyệt nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, rồi cười trêu nói:
- Tiểu ca ca ngốc thật đấy. Nếu tiểu ca ca chọn phương pháp thứ ba thì với tiềm lực của Kính Tuyền Môn bọn muội, đủ để tiểu ca ca luyện chế ra một kiện pháp bảo có thể đánh thẳng lên Thiên Giới đấy!
Cố Trường Giang hiểu điều này, nhưng chuyện này đối với hắn lại quá ngại ngùng đi. Đời này làm gì có tiểu ca ca lấy tiền của biểu muội mình đi tu luyện bao giờ? Hắn làm thế còn đáng mặt tiểu ca ca nữa hay không?
Như nhìn ra được suy nghĩ này của hắn, Dạ Minh Nguyệt nói:
- Tiểu ca ca yên tâm đi, chút tiền này đối với bọn muội chỉ là như muối bỏ biển thôi. Trước kia tiểu ca ca đã không tiếc tiền với muội, thì lần này chút tiền nhỏ này muội cũng không tiếc với tiểu ca ca.
Cố Trường Giang nghe thế, thì cảm động nói:
- Minh Nguyệt cảm ơn muội.
Thấy hắn cảm động như thế, thì trong lòng nàng nở ra một nụ cười lạnh, thầm nói:
- So với việc để tiểu ca ca vĩnh viễn không thể nào rời xa mình, thì chút tiền này đã là cái gì cơ chứ?
…
Hai năm Cố Trường Giang bế quan, Kính Tuyền Môn cứ như một con hổ đang ngủ, hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Không có đệ tử của Kính Tuyền Môn nào xuất sơn tham gia các đại hội nữa, không có bất cứ thế lực nào của Kính Tuyền Môn tham gia tranh đoạt bảo vật nữa. Càng không có một nữ ma đầu, lúc vui thì huỷ một tộc, lúc buồn thì diệt một quốc nữa.
Chuyện Kính Tuyền Môn im hơi lặng tiếng như thế, không thể không có người nào điều tra căn nguyên bên trong. Dạ Minh Nguyệt cũng không giấu diếm chuyện này, thế nên chuyện tiểu ca ca thực sự tồn tại đã lan truyền khắp tu hành giới, trở thành một phần truyền kỳ không thể nào thiếu ở trong thời đại này.
Sự thật về tiểu ca ca của nữ ma đầu kia thực sự tồn tại, đã khiến cho toàn bộ thế giới quan của tu hành giới sụp đổ toàn bộ. Bọn họ ban đầu cứ tưởng nàng chính là có được truyền thừa tà ma nào đó, thế nên mới điên cuồng như vậy. Nhưng ai mà ngờ được tiểu ca ca kia thực sự tồn tại! Tên tiểu ca ca này chắc chắn mới là người sỡ hữu truyền thừa tà ma!
Mặc dù có nhiều người hận Cố Trường Giang đến thấu xương, nhưng cũng có một số kẻ không nhưng thế.
Bọn hắn sau khi biết Cố Trường Giang thực sự tồn tại, đã tốn rất nhiều tâm ý để kết thân được với hắn.
Nhưng Dạ Minh Nguyệt chỉ có ý định công khai sự tồn tại của Cố Trường Giang mà thôi, nàng hoàn toàn không có ý định để cho thiên hạ này biết Cố Trường Giang thực sự là ai. Nên toàn bộ ẩn sĩ, tay mắt trong Kính Tuyền Môn của những kẻ đó khi tiếp cận Vĩnh Nguyệt Sơn đều bị đem đi làm mồi cho linh ngư ở trong Linh Nguyên Đàm, ở chính giữa Kính Tuyền Môn.
Thiên hạ biến đổi, vị trí của vô số thế lực trong hai năm này như con châu chấu, cứ nhảy qua nhảy lại, không thế lực nào ở yên một vị trí trong hai tháng.
Mà nhân vật chính cho sự hỗn loạn, Cố Trường Giang, hoàn toàn không mảy may biết một chút gì về tình trạng này, hắn cứ như thế mà cùng với biểu muội mình, dùng Phỉ Hồng Chỉ luyện thành một kiện pháp bảo.
…
Dạ Minh Nguyệt búng nhẹ tay, hơn chục loại kim thiết bay tới chỗ nàng.
Bọn chúng không chỉ có màu sáng trắng của sắt, hay màu đỏ nâu của đồng, mà còn sỡ hữu những màu vô cùng bắt mắt, như lam lục, đỏ trắng, trắng đen, trắng bạc,… sặc sỡ, lấp lánh hơn cả cầu vòng.
Cố Trường Giang lần đầu tiên thấy những loại kim thiết này, nên cũng không giấu được sự kinh ngạc mà hỏi:
- Minh Nguyệt, đây… là nguyên liệu để luyện chế pháp bảo ư? Đẹp quá!
Dạ Minh Nguyệt cười khẽ, nói:
- Hi hi, tiểu ca ca nói đúng rồi, đây chính là kim thiết dùng để luyện chế pháp bảo. Đầu tiên là Hoả Vân Thiết, được lấy ra từ Hoả Vân chiến trường một ngàn năm về trước, thứ hai là Minh Thiết, dùng một ngàn tám trăm lẻ tám ngôi mộ cổ hơn vạn năm để luyện thành, thứ ba là Thuỷ Diễm Thiết, được ngâm trong Thuỷ Diễm Giang một vạn năm mới có thể thành hình, thứ tư…
Nghe hết tên gọi cùng cách mà bọn chúng được hình thành, Cố Trường Giang không khỏi hít một hơi lạnh.
Hắn có từng đọc trong sách, biết được vài loại như Hoả Vân Thiết và Thuỷ Diễm Thiết, bọn chúng đều là nguyên liệu cực phẩm dùng để luyện khí, giá trị có thể lên đến hàng trăm triệu viên linh thạch thượng phẩm. Còn những loại khác, hắn tuy không biết, nhưng thừa biết rằng giá trị cũng không thấp hơn Hoả Vân Thiết, hay Thuỷ Diễm Thiết là bao.
Hắn hỏi:
- Muội định dùng thứ này để cho ta luyện ra một kiện pháp đấy ư?
Dạ Minh Nguyệt nghe hắn nói như thế, thì nhìn đống nguyên liệu trước mặt đầy vẻ không hài lòng, nàng nói:
- Đương nhiên là không, chất lượng của bọn chúng quá thấp, căn bản chỉ có thể dùng một lớp vỏ bọc bên ngoài cho pháp bảo của tiểu ca ca mà thôi.
Cố Trường Giang kinh ngạc nói:
- Những tài vật quý giá như thế chỉ dùng để chế ra một lớp vỏ mà thôi ư? Vậy muội định dùng nguyên liệu gì để luyện chế pháp bảo thế?
Dạ Minh Nguyệt chỉ nhẹ nhàng mỉm cười không đáp, trông cực kỳ thần bí.
Cố Trường Giang không hiểu ý của nàng, chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng tuyệt sắc đang dần dần đi đến chiếc lò đang hừng hực lửa.
Nàng nói:
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Cố Trường Giang khó hiểu nói:
- Ý muội là sao?
Dạ Minh Nguyệt nhìn lò lửa tràn đầy ý vui, như thể mình đã gặp được một người bạn cũ vậy.
Nàng đáp:
- Phỉ Hồng Chỉ quá mức cường đại, chỉ cần sơ sảy một chút thôi cũng đủ để khiến muội hoặc là tiểu ca ca chìm sâu vào ảo cảnh không thể phá giải được. Nó quá mạnh, quá mất kiểm soát, tiên vật bình thường căn bản không thể nào đủ khả năng để kiềm chế được sức mạnh của nó. Nên chỉ còn có cách dùng một loại thần thể, để áp chế nó mà thôi.
Cố Trường Giang lo lắng nói:
- Minh Nguyệt, muội nói cái gì mà khó hiểu quá vậy?
Dạ Minh Nguyệt đưa tay lên miệng, che đi nụ cười khúc khích nói:
- Tiểu ca ca vẫn còn chưa hiểu sao? Trên đời căn bản không có thứ thánh thể nào có thể kiềm chế được nó cả. Ngoại trừ… thể chất của muội! Chỉ có thể chất của muội mới có thể kìm chế được ý niệm của Phỉ Hồng Chỉ mà thôi.
Dứt lời, Dạ Minh Nguyệt bấm hoả ấn, rồi nói:
- Tuyền Hoả!
Tuyền Hoả màu hồng tím bóc lên từ dưới chân của Dạ Minh Nguyệt, rồi bao trọn lấy nàng vào bên trong.
Hành động của Dạ Minh Nguyệt quá nhanh, căn bản không có để cho Cố Trường Giang kịp phản ứng. Hắn chỉ có thể chạy tới khi Tuyền Hoả đã bao bọc lấy toàn bộ thân thể của nàng mà thôi.
Cố Trường Giang hốt hoảng nói:
- Minh Nguyệt! C·hết tiệt! Muội đang làm cái gì thế!
Hắn cố vươn tay ra bắt lấy Dạ Minh Nguyệt, nhưng sức nóng của Tuyền Hoả quá sức kinh khủng, kể cả làn da kim cang bất hoại của Hư Kim Đan cũng không cách nào chịu nổi, nên Cố Trường Giang vừa đút tay vào liền rụt lại, vì không thể chịu được sức nóng đó.
Bất lực, hắn chỉ hét lớn:
- Muội… muội cố chịu một chút! Tiểu ca ca biết thuỷ pháp! Tiểu ca ca ta sẽ dùng thuỷ pháp cứu muội!
Dạ Minh Nguyệt mỉm cười đẩy Cố Trường Giang ra, nói:
- Tiểu ca ca không cần cố đâu, Tuyền Hoả một khi đã bén lửa thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ tắt. Nó không phải là lửa bình thường, mà ý hoả. Ý hoả sẽ không bao tắt, không bao giờ tồn tại thứ nó không đốt được! Tiểu ca ca, tạm biệt!
Cố Trường Giang đau đớn hét lớn:
- Minh Nguyệt! Minh Nguyệt! Dừng lại! Ca ca kêu muội mau dừng lại! Ta không cần pháp bảo gì cả, ta không cần Trúc Cơ gì cả! Ta chỉ cần muội mà thôi! Muội mau dừng lại cho ta! Minh Nguyệt!!!
Tiếng hét cuối cùng Cố Trường Giang thốt ra, thân thể của Dạ Minh Nguyệt dưới Tuyền Hoả cũng được luyện chế thành một khối tử thiết trong suốt như ngọc.
Hắn nhìn tử thiết, tràn đầy đau khổ nói:
- Minh Nguyệt… Minh Nguyệt!!!! Ta không cần cái Trúc Cơ chó rắm nào cả! Tiểu ca ca không cần! Ta chỉ cần muội mà thôi!
Trong đầu hắn lại truyền đến tiếng cười yểu điệu quen thuộc:
- Ồ, thật bất ngờ đấy anh yêu ạ. Em không ngờ là người này thực sự hy sinh thân thể mình để làm nguyên liệu cho món quà mà em tặng anh đấy.
Nghe thấy giọng nói xa lạ đầy quen thuộc ấy, Cố Trường Giang đau khổ bịt tai mình lại, gào lớn:
- Ngươi câm mồm cho ta! Câm cho ta! Chính ngươi là người đưa cho ta chiếc nhẫn đó! Chính ngươi là người đã hại c·hết Minh Nguyệt! Ngươi mau trả lại Minh Nguyệt cho ta!
Lúc này giọng nói trong trẻo khác, vang lên bên cạnh Cố Trường Giang:
- Tiểu ca ca đừng phí thời gian nữa. Làm theo lời muội nói đi. Tiểu ca ca dùng Tuyền Hoả vẫn còn sót lại để tinh luyện những kim thiết kia lại thành một khối…
Cố Trường Giang nghe được giọng nói của Dạ Minh Nguyệt, thẫn thờ nói:
- Minh Nguyệt… là muội? Muội đang ở đâu thế?
Giọng nói kia đáp lại:
- Không… đây chỉ là chút ý niệm tàn lụi của muội mà thôi. Tiểu ca ca mau nhanh lên, dùng linh khí của mình bao bọc lấy Tuyền Hoả, luyện chế những kim thiết kia.
Thấy nàng đã dùng đến cả tính mạng để giúp hắn đột phá Trúc Cơ, Cố Trường Giang cắn răng, hạ quyết tâm trong lòng, dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng phải Trúc Cơ thành công!
Hắn bấm một thủ ấn, linh khí nhàn nhạt toả ra hoá thành một bàn tay to lớn, bắt lấy những quặng kim thiết kia, quăng vào bên trong Tuyền Hoả.
Tuyền Hoả bập bùng không dứt, cuồn cuộn như thuỷ triều, chẳng mấy chốc đám kim thiết này bị nung thành khối nước.
Giọng nói của Dạ Minh Nguyệt lần nữa vang lên:
- Tiểu ca ca mau kết Phá thủ ấn, phá nát thân thể của muội, rồi bao bọc lấy bằng linh khí!
Cố Trường Giang làm theo, hắn kết một Phá thủ ấn, cơ thể của Dạ Minh Nguyệt trong suốt như ngọc của nàng xuất hiện vô số vết nứt, rồi vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Phỉ Hồng Chỉ trên tay hắn bay lên, lao thẳng về những mảnh ngọc nhỏ đó.
Linh khí bao bọc trên từng mảnh ngọc nhỏ rung lên, rồi hướng về phía Phỉ Hồng Chỉ kia mà bao lại. Hình thành nên một hình cầu lớn giống như quả trứng, với nhân bên trong là Phỉ Hồng Chỉ, và lớp bên ngoài là tử thiết trong suốt như ngọc.
Trong đầu của Cố Trường Giang đột nhiên xuất hiện vô số trận tự cực kỳ tinh diệu. Nhìn qua một lần, Cố Trường Giang hiểu hết toàn bộ những gì ghi trên nó, kể cả toàn bộ sự kỳ diệu bên trong những trận tự này cũng đều bị hắn nhìn thấu.
Hiểu được, nhớ được những trận tự này, hai mắt của Cố Trường Giang lại lộ lên vẻ mê mang, đờ đẫn. Hắn như thể bị thôi miên, mà không thể tự chủ được giơ tay lên, toả ra linh khí xanh nhạt bao lấy quả trứng.
Vô số tiếng keng keng vang lên, Cố Trường Giang dùng linh khí xanh nhạt, nặn quả trứng kia như thể đang nặn đất sét.
Hắn mơ màng nói:
- Không được… quá lớn… quá cồng kềnh… không thuận tiện.
- Quá nhỏ… không thể phát huy ra được.
- Chỉ công không thủ… vô dụng.
- Thủ được không công… vô dụng.
- Ha ha… ta tìm được rồi, ngươi chính là như thế.
Linh khí xanh nhạt nặn quả trứng thành hình một cái găng tay dài, đủ dài để bao trọn lấy toàn bộ cẳng tay.
Khi hình đã thành, Cố Trường Giang liên tục kết ra một ngàn tám trăm sáu mươi thủ ấn, và niệm một trăm hai mươi câu pháp quyết. Vô số trận tự được tạo ra, khắc vào cái găng tay dài kia, tạo thành vô số trận pháp nhỏ, ban cho nó pháp thuật hệt như là một tu chân giả bình thường.
Ngay khi tiểu trận pháp cuối cùng được khắc xong, linh khí xanh nhạt của Cố Trường Giang bị chiếc găng tay hút cạn sạch.
Một chiếc găng tay màu hồng tím được tạo nên cực kỳ tinh xảo, đầy ma mị. Toàn thân của nó được làm từ tử thiếc của Dạ Minh Nguyệt, mang một màu hồng pha lẫn chút tím, được Cố Trường Giang khắc những hoa văn liên quan đến mười năm vi hành cùng nàng, hết sức tinh tế.
Ngay trung tâm chỗ bảo vệ phần mu bàn tay của người đeo, chính là Phỉ Hồng Chỉ toả ra linh khí cường đại, làm cho hệ thống trận pháp trận pháp trên chiếc găng tay này hoạt động được.
Cố Trường Giang nhìn thấy tác phẩm vượt trên cả từ hoàn mỹ của mình, mà mỉm cười mãn nguyện nói:
- Cuối cùng… cũng thành công! Từ nay, ngươi sẽ tên là…
Cả ba người, Cố Trường Giang, Dạ Minh Nguyệt và người bạn gái thần bí kia cùng nhau lên tiếng:
- Hồng Tiêu Thủ!
Câu Hồng Tiêu Thủ được thốt ra, cái găng tay bọc phát ra một cỗ linh khí cường đại, làm cho cả Kính Tuyền Môn xuất hiện một cơn địa chấn cực kỳ khủng kh·iếp.
Và cũng sau câu nói này, Cố Trường Giang hao tổn quá nhiều tinh thần lực, mà trực tiếp ngất đi.