Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Muội Vẫn Chưa C·h·ế·t?

Chương 17: Muội Vẫn Chưa C·h·ế·t?


Hồng Tiêu Thủ vừa mới được tạo ra, chưa có ai luyện chế, nên nó bay bồng bềnh trên không trung, toả ra một hồng quan nhàn nhạt.

Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn như ngọc, vươn ra, bắt lấy nó.

Một nữ nhân tuyệt sắc xuất nhiên, nàng nâng Hồng Tiêu Thủ lên ngang tầm mắt, nhìn nó bằng một vẻ chiều chuộng, đầy sự tự hào.

Nàng nói:

- Con của ta, trông con thật đáng yêu làm sao~~ Từng đường nét trên người của con đều được tiểu ca ca, à không, đều được cha con tỉ mỉ khắc lên từng li từng tí đấy♡ Da thịt của con, xương cốt của con, huyết mạch của con, đều là của mẹ đấy ♡ Con yêu của mẹ♡

- Tất cả mọi thứ của con đều trong thật hoàn mỹ, con là đứa con mà mẹ yêu thương nhất đấy! Hi hi hi.

- Chỉ có điều… ý niệm kia thực sự có phần đáng ghét. Tại sao chứ? Tại sao ta phải chia sẽ con với cái ả đó chứ? Con là con của ta và tiểu ca ca, tại sao con lại mang trong mình ý niệm của người khác ngoài hai chúng ta ra chứ? Điều này thật đáng ghét, mẹ thật sự rất ghét điều này ở con đấy Hồng Tiêu Thủ…

- Nhưng mà… hi hi… Điều nãy cũng không phải là không có cách giải quyết♡

Nữ nhân kia bấm một thủ ấn. Linh khí bốc lên từ người nàng, hình thành nên hình bóng mờ mờ ảo ảo giống hệt nữ nhân tuyệt sắc này.

Nàng ta nói:

- Con mang trong mình trong mình ý niệm của ả đàn bà kia thì sao chứ? Chỉ cần linh hồn của con là của mẹ, thì con vĩnh viễn là con của mẹ, chứ không phải của nữ nhân nào khác cả.

Nói rồi, nàng ta để cái hình bóng mờ mờ ảo ảo kia tiến vào Hồng Tiêu Thủ đang toả ra hồng quang nhàn nhạt. Hồn thể không có ý thức tiến vào, hồng quang nhàn nhạt dần dần tan biến mất, biến trở thành một màu tử quang dịu nhẹt.

Từ sâu bên trong màn đêm vô tận, được hình thành bởi vô số tiểu trận pháp và Đạo Vực, bỗng nhiên xuất hiện một điểm quang mang làm tử sắc (màu tím than). Quang mang toả ra hào quang sáng chói, đồng hoá hết tất cả trận pháp màu xanh nhạt, biến chúng thành lam tử sắc của mình. Làm xong việc đó, hào quang dần dần tan đi, quang mang tử sắc trở nên ảm đạm không ít.

Nhìn thấy việc diễn ra bên ngoài, bên trong Hồng Tiêu Thủ, nữ nhân mặc lam bào mỉm cười đầy hài lòng, rồi biến mất.


Sau khi luyện chế thành công Hồng Tiêu Thủ, tinh thần lực của Cố Trường Giang bị hao hụt nghiêm trọng, làm cho hắn ngủ li bì hơn cả một tháng vẫn chưa tỉnh dậy.

Người được giao trọng trách canh giữ hắn lần này, Tuyền Linh Trúc, thở dài ngao ngán nhìn Cố Trường Giang nói nhảm khi đang ngủ:

- Minh Nguyệt!… Không! Muội không được c·hết!… Muội… không được c·hết… tiểu ca ca… sẽ cứu muội! Muội nhất định không được c·hết…

Cứ mỗi khoảng ba bốn ngày gì đó, Cố Trường Giang lại bắt đầu nói nhảm. Nội dung mỗi lần nói nhảm đều giống nhau, đó chính là kêu chưởng môn tối cường của các nàng không được c·hết.

Tuyền Linh Trúc thở dài nói:

- Tiên sinh lại nói nhảm nữa rồi. Haiz, chắc tiên sinh có lẽ sốc lắm nên mới mơ thấy ác mộng lập đi lập lại đến như vậy.

Nữ đệ tử chân truyền, à không, nữ đồng c·hạy v·iệc cho Dạ Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ Dạ Minh Nguyệt thực sự có thể c·hết cả. Số lần nàng ta xuống Âm Tỳ tra tên họ của vị tiên sinh này còn nhiều hơn cả số muối Tuyền Linh Trúc ăn trong một tháng, thì làm sao mà Dạ Minh Nguyệt c·hết được? Nàng ta mà c·hết thì Âm Tỳ có dám động vào hồn phách của Dạ Minh Nguyệt không? Đúng là chuyện hoang đường!

Tuyền Linh Trúc nói tiếp:

- Chưởng môn chúng ta thực sự c·hết được, chắc chắn ta sẽ để hết tài nguyên tu luyện một trăm năm của ta cho Cố Thanh Hàn!

Đột nhiên một trọng nói trong trẻo, ấm áp vang lên:

- Ngươi thực sự bằng lòng nhường tài nguyên tu luyện trăm năm của mình cho Thanh Hàn?

Nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó, Tuyền Linh Trúc vội vã đứng lớn, hớt ha hớt hải ôm quyền hành lễ nói:

- Đệ tử kính chào chưởng môn.

Dạ Minh Nguyệt che miệng cười nói:

- Gọi chưởng môn nghe già quá, ngươi gọi ta là Minh Nguyệt tỷ là được rồi. Dù sao tuổi thọ của Minh Nguyệt tỷ ta cũng không hơn kém ngươi là bao.

Nghe thấy Dạ Minh Nguyệt nói như vậy, Tuyền Linh Trúc há hốc cả mồn không thể nào tin vào tai mình được nữa.

- Mẹ nó, chưởng môn kêu mình gọi ngài ấy là tỷ sao? Nói con heo biết tu luyện còn đáng tin hơn gấp vạn lần!

Mặc dù trong đầu Tuyền Linh Trúc nghĩ thế, nhưng bên ngoài mặt nàng vẫn toả ra cung kính nói:

- Dạ vâng thưa Minh Nguyệt tỷ tỷ.

Nói xong câu này, trong lòng của Tuyền Linh Trúc nhảy dựng lên:

- Đáng sợ quá!

Đáp lại nàng, Dạ Minh Nguyệt nở ra một nụ cười dịu dàng nói:

- Ừm tốt lắm.

Thấy nàng ta không phản ứng lại, Tuyền Linh Trúc bên trong mới thở phào đầy nhẹ nhõm, thầm nghĩ:

- Phù… thoát rồi.

Dạ Minh Nguyệt bước tới chỗ Cố Trường Giang đang nói nhảm vì gặp ác mộng, mà ngồi xuống. Nàng nhìn hắn bằng ánh hết sức thương cảm, tràn ngập đau xót, tựa như người gặp ác mộng không phải Cố Trường Giang mà là nàng vậy.

Bất ngờ, Dạ Minh Nguyệt hỏi:

- Dạo này tiểu ca ca… có thường hay gặp tình trạng như thế này không?

Tuyền Linh Trúc ôm quyền thật thà đáp:

- Dạ thưa chưởng môn, tiên sinh cứ cách đôi ba ngày thì lại bắt đầu nói nhảm như thế này ạ. Đệ tử cũng dùng hết pháp thuật ôn dưỡng tâm thức, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Đây có vẻ như là một loại bệnh tâm thần ạ.

Nghe nàng nói như thế, Dạ Minh Nguyệt vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm thấy đau xót trong lòng. Ấm áp là vì đến cả trong mơ, Cố Trường Giang cũng đều nhớ tới nàng, cũng đều muốn cứu lấy nàng khỏi khoảng khắc đó, điều đó nói lên, trong suốt thời gian qua, hắn vẫn luôn có nàng trong lòng. Đau xót là vì nhìn thấy hắn đau đớn, dằn vặt như thế, Dạ Minh Nguyệt thực sự không nỡ.

Nàng thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ lần này mình hơi đùa quá tay thật rồi.

Sau khi hết bị Dạ Minh Nguyệt gây áp lực, Tuyền Linh Trúc bất ngờ hỏi:

- Chưởng môn, sao y phục của người lạ… quá vậy?

Y phục của Dạ Minh Nguyệt sau khi trở lại biến đổi rất lớn. Từ trước đó, nàng luôn bày ra một bộ dạng che chắn kín đáo, thứ lộ ra duy nhất chỉ là phần đầu của nàng mà thôi. Thế mà sau khi dùng thân thể của mình để luyện hoá Hồng Tiêu Thủ, thì nàng lại vận trên người một bộ y phục vô cùng… quyến rũ?

Phần thân trên vẫn như trước, đều được Dạ Minh Nguyệt che chắn rất cẩn thận, nhưng phần thân dưới thì được cắn xén vô cùng táo bạo.

Nàng mặc hai lớp váy, một lớp váy ngắn đến đùi, để lộ ra đôi đôi chân dài thon thả tuyệt đẹp của mình, một phần váy dài đến tận mắt cá chân, che lấp hoàn toàn đôi chân trắng nõn. Nhưng phần váy dài này được Dạ Minh Nguyệt xẻ ra hai đường hai bên, nên nàng chỉ cần bước chân dài quá mức, sẽ khiến cho đôi mỹ cước lộ ra.

Nhưng đặc biệt nhất, đó chính là chưởng môn Dạ Minh Nguyệt của các nàng, bình thường ghét nhất việc quần áo không chỉnh tề, không đẩy đủ, thế mà hôm nay nàng lại không mang giày, để lộ ra bàn chân nhỏ trắng mịn hệt như em bé.

Dạ Minh Nguyệt cười đáp:

- Có gì lạ sao? Ta thấy vẫn bình thường mà. Lúc trước ta cũng từng mặc bộ này một lần rồi…

Đột nhiên nàng nói nhỏ:

- Chỉ lần lần đó ta mới vừa tròn mười tám thôi.

Trong khi Tuyền Linh Trúc đang cố gắng tiêu hoá lời giải thích của chưởng môn mình, thì vị chưởng môn cao cao tại thượng ấy đã đứng lên giường, giơ bàn chân trần của mình lên, chạm nhẹ vào mặt Cố Trường Giang.

Nàng mỉm cười gọi:

- Tiểu ca ca, dậy được chưa?

Nghe thấy giọng nói của nàng, Cố Trường Giang từ từ mở mắt.

Nhìn thấy một cái bàn chân trần đang đặt lên một nửa con mắt phải của mình, thì hắn hốt hoảng huơ tay tán loạn nói:

- Chuyện gì thế? Là ai đang muốn g·iết ta?!

Dạ Minh Nguyệt nhấc bàn trần của mình lên, nhìn hắn bên dưới cười tươi nói:

- Tiểu ca ca tỉnh rồi đấy à?

Vừa nhìn thấy Dạ Minh Nguyệt, cảm xúc trong đầu Cố Trường Giang vỡ oà. Hắn không thể nào kìm chế được bản thân, mà đứng dậy, ôm chặt lấy nàng, siết thật chặt nàng vào trong lòng nói:

- Minh Nguyệt… muội… muội… thật sự không c·hết?! Muội không c·hết! May quá… thật may quá…….

Dạ Minh Nguyệt bị hắn đột ngột ôm như thế, thì thoáng có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy Cố Trường Giang ôm lấy mình, nước mắt rưng rưng, như sợ mình sẽ chạy trốn khỏi hắn, thì không khỏi cảm thấy ấm áp. Nàng ôm lại hắn, nói một cách ấm áp:

- Tiểu ca ca, muội… không c·hết đâu. Tiểu ca ca còn nợ muội cả một đời, muội làm sao có thể c·hết một cách dễ dàng như thế chứ?

Hắn siết chặt nàng rất lâu, mới bình tĩnh buông nàng ra, rồi hỏi:

- Minh Nguyệt… làm sao muội vẫn còn sống được? Ta đã thấy muội… đã thấy muội bị thiêu hoàn toàn rồi mà… Làm sao có thể sống lại cơ chứ?

Tuyền Linh Trúc bên cạnh hết chịu đựng được nỗi sự ngu ngốc của Cố Trường Giang nữa rồi, nên lên tiếng:

- Tiên sinh có điều chưa hiểu mà thôi. Tu hành giả khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, thì tính mạng đã không còn nằm trong thân thể nữa rồi, đến kỳ Hoá Thần thì dù thân thể bị huỷ, nhưng hồn phách vẫn còn thì vẫn có thể ngưng luyện ra một bộ thân thể mới nữa. Chỉ là một cỗ xác thịt mà thôi, đối với những tu hành giả cao giai, nó thật sự không đáng một xu.

Cố Trường Giang nghe vậy thì lấp bấp nói:

- Minh Nguyệt… nàng ta… nàng ta nói thật chứ?

Dạ Minh Nguyệt không đáp lại, chỉ mỉm cười nhìn Cố Trường Giang, chờ đợi cơn giận giữ vì hắn bị nàng chơi đùa.

Nhưng khác hẳn với suy tính của Dạ Minh Nguyệt, Cố Trường Giang không những không tức giận, mà còn thở phào, ngồi phịch xuống giường, nói:

- May quá… thật sự may quá. Nếu muội c·hết… tiểu ca ca sẽ thật sự không tha thứ cho mình mất. Thật may tu hành có thể tu ra một bộ thân thể mới, thật may tu hành còn có thể tu luyện hồn phách.

Thấy tiểu ca ca không tức giận, Dạ Minh Nguyệt thoáng có chút thất vọng, nàng lần này thực sự muốn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của hắn, khi nàng lấy tính mạng ra làm trò đùa. Nhưng… chuyện này có lẽ cũng không tệ đến vậy.

Lấy thân luyện khí. Qua sự kiện này, nàng đã rõ ràng tâm trạng trăm năm qua của Cố Trường Giang cũng không dễ dàng gì.

Không trêu chọc hắn nữa, Dạ Minh Nguyệt xoè tay ra, Hồng Tiêu Thủ hình thành giữa lòng bàn tay nàng, lơ lững bay trên không.

Nàng nói:

- Tiểu ca ca đã luyện xong pháp bảo rồi. Nhưng mà vẫn còn thiếu một bước, đó chính là ký thác.

Mặc cho Dạ Minh Nguyệt hào hứng, hùng hồ như thế, Cố Trường Giang lại xua tay, tỏ vẻ không muốn làm nữa.

Hắn nói:

- Thôi thôi, dẹp chuyện này qua một bên đi, ta không muốn Trúc Cơ nữa. Trúc Cơ thật khó khăn, ta không muốn luyện nữa. Muội có đan dược nào tăng thọ nguyên không? Cho tiểu ca ca ta vài viên với.

Tuyền Linh Trúc khó xử nói:

- Tiên sinh… việc này có vẻ hơi không phải? Chưởng môn đã giúp tiên sinh luyện pháp bảo rồi, mà tiên sinh lại không muốn Trúc Cơ nữa là sao?

Khác với Tuyền Linh Trúc, ngây ngô không hiểu gì. Thì Dạ Minh Nguyệt lại cảm giác vô cùng ấm áp. Nàng hiểu rất rõ Cố Trường Giang vì sao lại từ chối, vì sao lại không muốn Trúc Cơ nữa, đó chính là chính vì nàng! Cố Trường Giang sợ, nhưng không phải sợ khổ cực, đau đớn, mà lại sợ để nàng lại mất thêm một lần nữa. Chuyện Trúc Cơ này xảy ra được một lần, thì nhất đính ẽ có lần hai, lần ba, tâm lý của hắn thực sự không thể nào chịu nỗi khi chứng kiến nàng c·hết quá nhiều lần như thế được.

Dạ Minh Nguyệt không giận, mà chỉ đứng trên giường, đưa đôi chân trần của mình, chạm vào trán của hắn nói:

- Tiểu ca ca đấy! Hi hi, sao giờ lại từ bỏ rồi. Không phải muội vẫn sống đó sau? Muội có thể sống sót được lần một, thì sẽ có thể sống được lần hai, lần ba. Muội sẽ sống đến khi nào tiểu ca ca trả hết nợ cho muội thì mới thôi.

Cố Trường Giang bị nàng dùng chân dẫn lên trán của mình, thì nổi giận, nắm lấy cổ chân của nàng nói:

- Này, ai cho muội dùng chân đạp lên đầu tiểu ca ca ta thế? Muội biết tôn trọng người lớn tuổi hơn không? Cái gì mà sống sót lần hai lần ba, muội nói nhảm gì thế? Muội coi mạng của mình là rau ngoài rừng, gặt rồi lại mọc à? Rồi còn sống đến khi nào ta hết nợ muội nữa chứ? Ta e rằng còn c·hết trước muội đấy!

Mặc dù có vài ý nghĩ thực sự không hay về chuyện tiếp tục tu luyện, nhưng Tuyền Linh Trúc, Dạ Minh Nguyệt lại nói rất đúng. Dạ Minh Nguyệt đã vì hắn mà hi sinh cả một bộ thân thể của mình, mà hắn lại nhát gan không tu luyện thì chả phải lãng phí một mạng của nàng hay sao? Nếu hắn không tu luyện, thì hắn lấy tư cách gì để có thể bù lại những năm tháng hắn có lỗi với Dạ Minh Nguyệt? Lấy tư cách gì cùng với nàng san sẻ gánh nặng?

Cố Trường Giang nếu không tiếp tục Trúc Cơ thì hắn có còn đủ tư cách để làm Cố Trường Giang hay không?

Dạ Minh Nguyệt đưa tay, che đi nụ cười kiều diễm của mình nói:

- Được rồi, được rồi, là muội không biết tôn trọng người lớn tuổi, là muội không biết tôn trọng tiểu ca ca, nên muội từ nay sẽ không làm chuyện này với tiểu ca ca trước mặt người khác nữa♡

- Mạng của muội đúng là rau ngoài rừng, gặt rồi lại mọc, nhưng mà… chỉ có tiểu ca ca mới được quyền gặt thôi đấy!

- Tiểu ca ca yên tâm, có muội ở đây, tiểu ca ca vĩnh viễn sẽ không c·hết Muội sẽ đảm bảo cho tiểu ca ca có thể trả hết nợ cho muội.

Cố Trường Giang đã suy nghĩ xong, bất giác thở dài một tiếng nói:

- Được rồi, tiểu ca ca… sẽ không bao giờ phụ tâm ý của Minh Nguyệt muội cả. Nhưng! Nếu muốn tiểu ca ca ta tiếp tục tu luyện, muội phải đáp ứng với ta một điều kiện!

Mặc dù biết nói ra những lời này rất xấu hổ, rất bất hợp lý, nhưng Cố Trường Giang vẫn phải nói.

Dạ Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu nói:

- Vâng, tiểu ca ca nói đi, đó là điều kiện gì thế?

Cố Trường Giang nói:

- Đầu tiên đó là muội muốn giúp ta tu luyện, thì trước hết phải bàn bạc với ta về phương pháp, về cách tu luyện, không thể nào tuỳ tiện như lần trước nữa. Thứ hai đó là muội phải hứa với ta, à không, thề với tiểu ca ca, từ nay muội không được lấy tính mạng của mình ra để giúp ta tu luyện nữa. Mặc dù thiên phú ta tồi tàn, nhưng không phải tên phế vật không biết cố gắng. Nếu ta không tiến tới thêm được nữa, sẽ tự biến thân biết phận, không tiếp tục tu luyện nữa.

Dạ Minh Nguyệt tưởng hắn đưa ra điều kiện gì, hoá ra đều là những điều kiện để tránh bị nàng “trêu đùa” lần nữa. Điều này thật đáng yêu.

Đương nhiên trước những điều kiện có như không này, Dạ Minh Nguyệt không chần chừ gì mà liến nhẹ hai đầu ngón tay của mình, rồi đưa lên trời, thề:

- Dạ Minh Nguyệt chưởng môn đời thứ sáu mươi bảy của Kính Tuyền Môn, xin thề, từ nay nếu ta làm bất cứ chuyện gì vi phạm điều kiện của Cố Trường Giang, tiểu ca ca của ta thì ta sẽ bị thiên kiếp thiêu cháy nhục thân, hồn phách, vĩnh viễn không được siêu sinh!

(P/s: Hai chương 17, 18 là tác giả đang tập làm quen với một con phím Alice, nên hai chương này có lỗi chính tả, thì mong quý đọc giả có thể thông cảm đôi chút)

Chương 17: Muội Vẫn Chưa C·h·ế·t?