Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19: Thành Ý
Cố Trường Giang mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên hắn thấy chính là nụ cười chào đón của Dạ Minh Nguyệt.
Sau khi lên Trúc Cơ kỳ, ngưng khí hoá dịch, hắn cảm nhận rõ thân thể biến chuyển rất lớn. Năm giác quan được tăng cường lên mức tối đa, dì ở trong một mật thất đen khịt, không có chút ánh sáng nào như Mịch, Cố Trường Giang cũng có thể cảm nhận được không gian xung quanh. Thân thể của hắn trở nên nhẹ bẫng đi, giống như thể hắn mới vừa vứt xuống một tảng đá nặng hơn ngàn cân vậy.
Đặc biệt nhất vẫn là đầu óc của Cố Trường Giang.
Hắn khi lên Trúc Cơ là có thể tính nhẩm được những phép tính phức tạp, như mũ, tích phân, căn bậc, một cách cực kỳ chính xác, và cho ra kết quả gần như là ngay lập tức. Không chỉ số học, mà khả năng tính toán hình học của Cố Trường Giang cũng nâng lên một mức đáng sợ. Những động cơ, kiến trúc vĩ đại của nhân loại trái đất, Cố Trường Giang đều có thể làm lại một bản hoàn mỹ, không một sai lầm nào.
Nếu nói Luyện Khí kỳ là một siêu nhân loại, thì tu hành giả Trúc Cơ kỳ chính là hình thái tiến hoá tiếp theo của nhân loại. Tuy vẫn còn nằm trong phạm vi của sinh vật, nhưng sớm đã vượt qua ngoài tầm với của toàn bộ nhân loại trên trái đất.
Cảm nhận được trạng thái vi diệu của Trúc Cơ kỳ, Cố Trường Giang hít một hơi lạnh, không thể giấu được sự sung sướng trong ánh mắt.
Hắn nói:
- Ta thế mà thành Trúc Cơ kỳ thật rồi!
Khác với những tu hành giả Trúc Cơ kỳ bình thường, chỉ có tuổi thọ khoảng chừng hai trăm đến hai trăm năm mươi năm tuổi, thọ nguyên của Cố Trường Giang đặc biệt dài tới ba trăm năm.
Bản chất thọ nguyên của tu hành giả khác với phàm nhân. Giới hạn thọ nguyên của phàm nhân nằm ở nhục thân, nhục thân lão hoá, không còn tế bào mới thì không thể nào sống nổi. Còn giới hạn thọ nguyên của tu hành giả nằm ở hồn phách, hồn phách lão hoá, không thể nào chống chọi được với thiên linh địa khí được nữa, sẽ bị người ở Âm Tỳ câu đi.
Mà công pháp tu hành của Trúc Cơ kỳ bình thường là vừa tu tâm, vừa tu pháp. Còn của Cố Trường Giang lại là thuần về tu tâm, luyện hồn.
Hồn phách của Cố Trường Giang cường đại hơn, thì thọ nguyên của hắn cũng vì thế mà nhiều hơn Trúc Cơ kỳ thông thường.
Thấy hắn vui vẻ như thế, trong lòng Dạ Minh Nguyệt cũng thầm mừng cho hắn. Nàng cuối cùng cũng chờ được ngày mà tiểu ca ca nàng có thể thực hiện lời hứa trước sẽ sống với nàng cả trăm năm rồi.
Dạ Minh Nguyệt phất tay, đèn trong mật thất Mịch được bật lên, biến tầng mật thất này từ một tầng mật thất tối đen như mực, biến thành một hội chợ đêm đầy màu sắc, để chúc mừng Cố Trường Giang, Trúc Cơ thành công.
Nàng ôm chầm lấy hắn, xúc động nói:
- Cuối cung… cuối cùng tiểu ca ca có thể cùng ở bên muội rồi~
Cố Trường Giang thoáng chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không tiện đẩy Dạ Minh Nguyệt, mà để nàng ôm lấy hắn như thế.
Khi Dạ Minh Nguyệt đã ôm đủ, nàng thả hắn ra, thì hắn mới nói:
- Minh Nguyệt này, ta có chuyện muốn xin ý kiến của muội.
Dạ Minh Nguyệt vui cười hỏi:
- Chuyện gì thế tiểu ca ca?
Cố Trường Giang nói:
- Ta đến đây ít nhất gì cũng đã hai năm rồi, Nhâm Địa Môn e rằng đã bị phủ kín bụi. Dù chỉ là một đệ tử tầm thường, không có tư chất gì tốt, nhưng sư phụ đã cưu mang ta, đã cho ta một mái nhà tránh mưa tránh nắng, ta không thể nào để tro cốt sư phụ lạnh nhạt ở nơi xa xôi hẻo lánh được. Nên ta muốn hỏi ý kiến của muội, không biết muội có thể làm chủ cho ta việc để Nhậm Địa Môn bái nhập vào Kính Tuyền Môn, làm một phân đà nhỏ, để ta có thể thuận tiện hiếu kính với sư phụ, các đời lão tổ được hay không?
Dạ Minh Nguyệt tưởng chuyện gì, khi nghe hắn nói vậy, nàng liền vui vẻ đáp:
- Đương nhiên là được rồi, tiểu ca ca cũng dạy muội một số thuật pháp cơ bản, nên muội cũng có thể được tính là một nửa đệ tử Nhậm Địa Môn đấy. Nên muội cũng không thể nào bạc đãi một nửa sư tôn của mình được, hi hi~~
Nghe Dạ Minh Nguyệt nói như vậy, trong lòng của Cố Trường Giang nhẹ nhõm đi không ít. Thật may nàng vẫn là biểu muội luôn nghe lời của hắn.
…
Ở tại một hoang địa vô danh, linh khí mỏng manh, tà khí dày đặc, cổ cây khô héo, không có bất kỳ một con thú nào có thể sống nổi, đột nhiên ba động một cỗ năng lượng quỷ dị.
Ầm ầm ầm, đ·ộng đ·ất xuất hiện, mười toà tháp xếp thành hình tam giác nổi lên từ dưới lòng đất.
Vô số tiếng leng keng của xích sắt vang lên. Tựa như có thứ gì đó dang giẫy giụa bên trong.
Phựt_______
Tiếng xích sắt nứt vỡ, một bàn tay to lớn đầy lông lá đây xuyên qua lồng đất, phá huỷ hoàn toàn mười toà tháp kia.
- Gào!!!
Một con quái thú mặt sói sừng trâu, thân người đầy lông hưu, cao hơn hai mươi ngàn trượng, chui từ dưới đất chui lên.
Kích thước của nó khổng lồ đến nổi che lấp cả nhật nguyệt, khiến ngày đêm lẫn lộn, khô cạn cả sông hồ. Mỗi bước chân của nó, làm cho trời đất rung chuyển, rưng cây hoá thành hoang mạc. Mỗi hơi thở của nó, tạo ra cuồng phong dữ dội, cuốn trôi tất thảy mọi thứ.
Con hung thú gầm lên, nói:
- Gào! Cuối cùng… cái phong ấn c·hết tiệt kia cũng không còn có thể giam giữ ta được nữa!!!
…
Đại Yêu Quốc bị Dạ Minh Nguyệt đánh từ một con hổ biến thành một con mèo, hằng tháng ngoan ngoãn nộp linh thạch khai khoán cho Kính Tuyền Môn sáu phần. Không chỉ có vậy, Đại Yêu Quốc khi sinh ra yêu thú nào xinh đẹp, có tiềm năng trở thành linh thú, đều nộp cho Kính Tuyền Môn làm linh sủng.
Có thể nói cả một đại quốc gia của một đại chủng tộc lớn nhất thiên địa, đều bị một trận chiến kia biến thành một đám rùa rụt đầu. Nhưng không phải ai cũng như thế.
Khi Dạ Minh Nguyệt đánh đến, đã có một đám yêu tộc nhận nhận được tin tức sớm, mà tránh được. Để tránh bị nàng ta t·ruy s·át, đám yêu thú còn sống sót này quyết được vượt qua Đông Hải, đến Phiên Liên Đảo để mà trú ẩn.
Bọn chút biết yêu tộc thua trận, hằng năm phải cống nạp linh thạch và người để có thể giữ mối hoà bình với Kính Tuyền Môn thì vô cùng tức giận. Đám đấy thề rằng, khi bọn chúng tập hợp đủ binh lực, sẽ tiến hành san bằng toàn bộ Kính Tuyền Môn, và bắt Dạ Minh Nguyệt lại, rồi t·ra t·ấn nàng, để cho nàng hiểu rõ nỗi đau của nàng gây ra cho toàn bộ yêu tộc.
Thủ lĩnh của chúng là một con sư tư trắng thành tinh tên Hô Bạch Sư, sở trường là Bạch Sư Quyền, chuyên sử dụng một cặp đại song đao nặng hơn vạn cân, được người đời gọi Phá Thiên Sư.
Hô Bạch Sư là một con yêu quái có thực lực. Hắn sống đến nay đã hơn tám trăm năm, tu vi sớm đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, thực lực dời núi lấp biển, vô cùng đáng sợ.
Đương lúc hắn đang ngồi trong động phủ, say sưa uống rượu, trong đầu nghĩ trăm phương ngàn kế để t·ra t·ấn Dạ Minh Nguyệt, chứng kiến cảnh nàng ta rơi vào tuyệt vọng, hệt như những con linh thú mà Đại Yêu Quốc cống nạp cho Kính Tuyền Môn, mà Hô Bạch Sư nở ra một nụ cười đầy dễ chịu.
Chỉ khi nào rút gân, lột da Dạ Minh Nguyệt, thì trong lòng của hắn mới hết khó chịu khi nghĩ đến Đại Yêu Quốc.
Đột nhiên khi này có một con tiểu báo yêu chạy vào, cấp báo nói:
- Cấp báo! Thưa đại vương, lần này thuộc hạ nhận được một tin tức hết sức chấn động!
Hô Bạch Sư đặt bầu rượu lên bàn, vừa xỉn vừa hỏi:
- Ngươi… tin… gì?
Tiểu báo yêu vội vã nói:
- Thưa đại vương, mật thám chúng ta ở bên ngoài đảo gửi thư về, nói cái tên tiểu ca ca c·hết tiệt con con ả ma đầu kia thực sự tồn tại!
Hai mắt Hô Bạch Sư trừng to, mở lớn, tràn ngập vẻ phấn khích, nói:
- Hay lắm, hay lắm. Nếu chúng ta không trả thù được con ả ma đầu kia, thì bắt đầu từ người ả ta yêu thương nhất đi! Ngươi có biết hắn ta là ai không?
Tiểu báo yêu nói:
- Dạ thưa đại vương, điều này ta biết. Hắn là một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, ở Thục trấn, cách Kính Tuyền Môn không xa, tên Cố Trường Giang. Thông tin này là do ta điều tra được nhờ bắt được hồn phách của một con tiểu yêu xà.
Lần này kỳ thực là do Dạ Minh Nguyệt quá mức bất cẩn. Nàng ta khi đấy chỉ chăm chăm cứu mạng Cố Trường Giang mà thôi, hoàn toàn quên mất việc huỷ thi diệt tích con yêu xà kia, để cho đám yêu tộc này biết được thông tin về Cố Trường Giang.
Thấy thuộc hạ của mình mang về một tin tức hữu dụng như thế, Hô Bạch Sư không khỏi phấn khích nói:
- Ha ha, trời giúp ta, là trời giúp ta! Dạ Minh Nguyệt! Ngươi chờ đầy, tội ác mà ngươi gây ra cho yêu tộc, chính tay Hô Bạch Sư ta sẽ trả lại cho ngươi đầy đủ!
…
Trong lúc một con đại hung thú vừa thoát khỏi phong ấn, một đám yêu tộc đang làm loạn ở phương xa, thì Cố Trường Giang lại chẳng mảy may để ý gì, mà cãi nhau với Dạ Minh Nguyệt trước cổng Kính Tuyền Môn, khi bầu trời ngập màu trắng, dưới đất phủ đầy từng lớp tuyết dày.
Cố Trường Giang nói:
- Minh Nguyệt, muội điên rồi sao? Tuy rằng muội đã để hết vào trữ vật chỉ, nhưng mà đống nhẫn trữ vật này cũng nhiều khủng kh·iếp quá đi!
Dạ Minh Nguyệt nói:
- Nhiều? Muội thấy đâu có gì nhiều đâu, chỉ là một chút đồ muội chuẩn bị cho tiểu ca ca thôi mà.
Khi nghe tin Cố Trường Giang muốn rời đi, Dạ Minh Nguyệt không những không ngăn cản hắn, mà ngược lại, nàng còn ủng hộ, chuẩn bị đầy đủ hành trang cho Cố Trường Giang lên đường.
Đối với Dạ Minh Nguyệt, thì việc này không phải là chuyện xấu, mà là giống như nương tử đang chuẩn bị hành trang cho tướng công mình lên kinh để tham gia thi cử vậy. Chỉ có người yêu thương hắn thật lòng, mới làm như vậy mà thôi.
Thế là nàng đã vơ vét hết tất cả tài sản của Kính Tuyền Môn, từ phù chú, đan dược, pháp bảo, linh thạch,… dồn vào một đống nhẫn trữ vật cho Cố Trường Giang. Nó nhiều đến mức có thể đè c·hết tươi một con voi trưởng thành một cách dễ dàng.
Mặc cho việc Cố Trường Giang đã có cảnh giới Trúc Cơ kỳ, thực lực Hư Đan kỳ, nhưng việc vác một núi nhẫn trữ vật vẫn là việc quá sức của hắn.
Hắn nói:
- Một chút của muội đó ư? Chắc ta bứt nguyên cả đình Nhậm Địa Môn của ta lên cũng không to bằng một ít của muội đấy. Minh Nguyệt à, tiểu ca ca ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi, không phải tiên nhân có thể vác núi bổ sông, muội tha cho ta did dược không?
Dạ Minh Nguyệt nghe thế thì nhíu mày, tỏ vẻ không vui nói:
- Rồi lỡ như đi đường tiểu ca ca b·ị c·ướp rồi sao? Linh thạch của tiểu ca ca bị mất hết, thì chỉ còn cách trông chờ vào linh thạch dự phòng muội đưa cho tiểu ca ca thì sao? Rồi lỡ như tiểu ca ca đi đường gặp phải cường giả thì sao? Lúc ấy mà không có bảo vật đưa cho hắn thì mạng của tiểu ca ca tính làm sao? Lỡ như tiểu ca ca đi đường gặp phải yêu thú, rồi b·ị t·hương thì sao? Lúc đấy thì chả dựa vào đan dược, cùng dược liệu mà muội đưa cho tiểu ca ca bảo mạng à? Rồi…
Dáng vẻ nói nhiều này của Dạ Minh Nguyệt gợi cho Cố Trường Giang nhớ lại hình ảnh mẹ của hắn. Lúc trước khi hắn lên ký túc xá, thì mẹ của hắn cũng y hệt nàng, đều vét sạch đồ ăn ở nhà đưa cho Cố Trường Giang, làm cho hắn một phen khố đốn khi phải vác hơn chục cân lương thực leo lên mười tầng lầu.
Cố Trường Giang nhớ lại cảnh tượng kinh khủng lúc đó, thì rùng hết cả mình. Hắn hạ quyết tâm nói:
- Thôi nào, muội không cần phải lo lắng cho ta như thế đâu. Tuy tu vi Trúc Cơ kỳ chẳng đáng là bao để được coi trọng trong giới tu luyện, nhưng với thực lực của ta cũng để luận bàn với người khác một trận rồi, gặp cường giả dù không đánh nhưng cũng có thể chạy thoát được. Ngược lại, nếu ta mang theo đống nhẫn trữ vật này của muội, thì kẻ địch của ta không phải một người, mà là toàn thể tu hành giới! Muội chưa từng nghe câu thất phu vô tội, hoài bích kỷ tội hay sao?
- Nhưng…
Dạ Minh Nguyệt định nói, nhưng nàng cũng nhìn ra được từ những lời nói của Cố Trường Giang cũng mang theo một chút đạo lý, nên lời chưa ra hết miệng đã nghẹn lại, không thốt ra nữa.
Nàng cúi mặt, tỏ vẻ hối lỗi nói:
- Tiểu ca ca… xin lỗi… muội chỉ là nghĩ tiểu ca ca cần mấy thứ này. Căn bản không nghĩ sâu xa đến như thế.
Cố Trường Giang thấy nàng yểu xìu như thế thì nở ra một nụ cười tươi, mà đặt tay lên đầu nàng, xoa nhẹ mái tóc đen tuyền, nói:
- Không sao đâu, dù sao muội cũng đã cất công chuẩn bị rồi, tiểu ca ca ta nếu phụ lòng muội thì thực sự không tốt lắm. Vậy ta lấy cái nhẫn trữ vật này đi, xem như công sức của muội không uổng phí.
Dạ Minh Nguyệt thấy hắn cầm chiếc nhẫn trữ vật mà mình chuẩn bị trên tay, thì nở ra một nụ cười vui vẻ nói:
- Đa tạ tiểu ca ca!
Hắn thấy Dạ Minh Nguyệt dễ dàng đồng ý như thế, thì không khỏi cười trong lòng, tự nói tiểu muội muội mình thực sự vẫn ngây thơ như ngày nào, chỉ bằng vài câu nói, vài câu châm ngôn trong mấy bộ truyện hắn đọc kiếp trước là có thể lừa được nàng rồi.
Nhưng thực sự là như vậy sao?
Vui sướng vì đã lừa được biểu muội của mình thêm một lần, nên Cố Trường Giang hoàn toàn không để ý đến đôi mắt đầy xảo nguyệt, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Cố Trường Giang ơi là Cố Trường Giang. Trên đời này ngoài hắn ra, thì không còn ai khác có thể khiến Dạ Minh Nguyệt cảm thấy vui như thế, khi trêu chọc thành công cả.
Chả lẽ một đại lão như nàng không hiểu rõ giới tu hành hay sao? Sợ là ngoài nàng ra, không còn bất kỳ đại lão tu hành nào hiểu rõ chuyện nhân tình thế thái trong giới tu hành cả. Thất phu vô tội, hoài bích kỷ tội,… chuyện xưa nghĩ lại đúng là thật nực cười. Vô tội, hay không vô tội, nếu không ai có khả năng luận tội thì việc có tội hay không có tội thực sự quan trọng hay sao?
Nàng cho hắn toàn bộ Kính Tuyền Môn cũng được. Đối với Dạ Minh Nguyệt nàng, có Kính Tuyền Môn hay không cũng đều không có mấy khác biệt là bao nhiêu, nên nhớ Kính Tuyền Môn có nàng mới trở nên huy hoàng, nếu không có nàng nó chả khác gì một tông môn rách nát chờ đến ngày tàn lụi trong dòng sông lịch sử, chả một ai nhớ đến. Việc nàng đem toàn bộ tài nguyên đưa cho Cố Trường Giang đều là một chút mưu kế mà thôi.
Với tính cách cứng rắn, chuyên thích làm người tốt của hắn, thì những tài nguyên mà Dạ Minh Nguyệt nàng tặng cho hắn, thì Cố Trường Giang nhất định sẽ đem những món quà đó đi từ thiện cho kẻ khác.
Tâm ý chân thành của mình, mà để kẻ khác hưởng, thì thực sự không hề dễ chịu một chút nào.
Nên nàng mới bày ra một đống nhẫn trữ vật, đầu tiên là để cho Cố Trường Giang thấy thành ý của nàng. Dạ Minh Nguyệt thừa biết, với số lượng, và độ quý giá của “thành ý” này, Cố Trường Giang sẽ không bao giờ nhận lấy toàn bộ, mà chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng mà đây là thành ý của biểu muội thân yêu của hắn, chẳng lẽ hắn lại vô tình đến mức từ chối hết ư? Thế nên Cố Trường Giang chẳng còn cách nào khác ngoài nhận một chút thành ý của nàng.
Đây mới là điểm đáng sợ của Dạ Minh Nguyệt. Ý định ban đầu của nàng chưa bao giờ là chuẩn bị hành trang cho Cố Trường Giang cả, ý định của nàng chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là giá·m s·át hắn, ở bên hắn, và kiểm soát Cố Trường Giang mà thôi.
Toàn bộ nhẫn trữ vật ở đều mang theo một tia thần thức của nàng, chỉ cần hắn mang theo một chiếc, thì ở bất kỳ đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nàng cũng đều có thể theo dõi hắn, giá·m s·át hắn, Cố Trường Giang vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể rời xa nàng một lần nào nữa.
Cố Trường Giang nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật chứa sáu phần đan dược của đan phòng, rồi xách hành lý mà mình chuẩn bị lên vai, nói:
- Vậy nha, tạm biệt muội, Minh Nguyệt. Ta nhất định trong tuần này sẽ về sớm với muội!
- Khoang đã!
- Chụt____!