Chương 18: Trúc Cơ Thành Công
Vừa thề độc xong, trên trời mây đen kéo đến, sấm chớp nổ ầm vang. Biểu thị cho Thiên Đạo đã chứng thực lời thề độc này của nàng.
Thề độc là như thế, nhưng trong lòng Dạ Minh Nguyệt cười thầm:
- Thề để cho tiểu ca ca yên lòng thôi, chứ thiên kiếp ư? Hi hi, quả thực là một thứ nóng vừa đủ để cho các con của chúng ta được tạo ra ♡
...
Dạ Minh Nguyệt thề độc, khiến Cố Trường Giang yên tâm không ít, nên hắn cùng nàng đi vào mật thất bên dưới biệt phủ.
Vừa đi, Cố Trường Giang vừa kể lại quá trình mình luyện nên Hồng Tiêu Thủ:
- Ta kỳ thực không thể nào hiểu nỗi là tại sao ta có thể luyện thành món pháp bảo này nữa. Đầu tiên là ta hoàn toàn không hiểu biết gì về trận pháp, thứ hai là ta không hiểu biết gì về chuyện luyện khí cả. Làm sao ta có thể luyện thành được? Nhưng đó chưa phải điểm kỳ quái nhất đâu, kỳ quái nhất là trong lúc luyện Hồng Tiêu Thủ, thì ta đã tự ý thức mình đã mất đi ý thức từ lâu rồi. Chuyện này làm sao có thể diễn ra được.
Dạ Minh Nguyệt cầm lồng đèn, dẫn hắn đi xuống từng bậc thang đá, cười nói:
- Chuyện này đơn giản thôi ấy mà tiểu ca ca. Tiểu ca ca làm sao có thể luyện pháp bảo được là do muội cho tiểu ca ca mượn ký ức đấy! Muội có thể cho tiểu ca ca mượn tạm kiến thức của muội về mấy chuyện dựng pháp trận, luyện pháp bảo. Còn về lý do tại sao tiểu ca ca có thể nhận thức được là mình đã mất ý thức, thì là do tiểu ca ca đã tu luyện tâm pháp của muội đấy! Tiểu ca ca chỉ mất đi khả năng suy nghĩ, phản ứng lại những gì xung quanh, gọi là ý thức mà thôi, chứ không phải mất đi sự tiếp nhận của cơ thể đối với mọi thứ xung quanh, gọi là nhận thức, hi hi.
Cố Trường Giang nghe nàng nói mà chỉ có thể gật đầu. Những gì nàng nói, Cố Trường Giang không hiểu một chút nào, tại vì mấy tiết Triết Học hắn đều ở cuối bàn mà đánh một giấc cả, nên những thứ như nhận thức, ý thức gì đó, hắn đều không hiểu một móng.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, rất nhanh đã đi xuống một trăm tám mươi ba tầng mật thất, đến tầng mật thất cuối cùng tên Mịch.
Tầng mật thất Mịch này đúng như tên gọi của nó, toàn bộ không gian đều mang một màu đen sâu thẳm, kể cả ánh đèn lông sáng chói trên tay Dạ Minh Nguyệt, khi đứng trong đây cũng chỉ có thể le lói phát ra những điểm quang nhỏ như đom đóm mà thôi.
Chứng kiến màn đêm vô tận mịch mù, khiến người ta sợ hãi đến phát điên này, Cố Trường Giang lo lắng nắm lấy tay Dạ Minh Nguyệt, siết chặt, sợ nàng sẽ lạc mất trong bóng đêm sâu thẩm này.
Thấy hắn như thế, Dạ Minh Nguyệt cười thầm một tiếng, nói:
- Tiểu ca ca, sao thế?
Cố Trường Giang cảnh giác nói:
- Cẩn thận bị lạc.
Dạ Minh Nguyệt nghe thế thì vô thức bật cười. Nàng lần đầu tiên gỡ bàn tay mang lại cảm giác, ấm áp bảo vệ kia của hắn ra, rồi đi ra xa, để bản thân mình bị bóng đêm bao trọn.
Nàng nói:
- Tiểu ca ca… tiểu ca ca biết ngoài tiểu ca ca ra thì thứ gì có thể mang cho muội một cảm giác an toàn hay không?
Cố Trường Giang ngây ngốc hỏi:
- Thứ gì thế?
Mặc dù không còn thấy được bóng dáng của Dạ Minh Nguyệt nữa, nhưng Cố Trường Giang vẫn cảm nhận được là nàng đang cười với hắn.
Một nụ cười hết sức yên bình.
Nàng nói:
- Đó chính là bóng tối… Khi muội còn nhỏ, còn chưa gặp tiểu ca ca, thì thời điểm đêm khuya không trăng, cả làng, cả nhà đều chỉ có bóng tối bao phủ, thì muội mới thực sự được yên bình… Khi đấy hắn ta (Sơn Viễn) dù có thức, cũng không muốn tốn chút đèn dầu nào đến làm phiền muội.
- Muội có thể yên tâm ngủ, yên tâm mà nằm. Muội khi đấy cảm thấy rất yên bình, dường như trong ngày đêm không trăng, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Đau đớn không còn quan trọng, đau khổ không còn quan trọng, mệt mỏi không còn quan trọng, tức giận… không còn quan trọng, hận thù… không còn quan trọng nữa. Mọi thứ… kể cả muội cũng không còn quan trọng nữa…
- Trong đây thì không ai biết muội là ai cả, không ai quan tâm muội, không ai làm phiền muội, muội có thể an tâm mà ở đây, không bị người khác làm tổn thương muội. Vì thế, nên muội mới xây dựng mạt thất Mịch này, dùng bóng đêm sâu thẳm trong mật thất khiến tâm trí của muội cảm thấy khá hơn.
Nghe được những lời nói này của Dạ Minh Nguyệt, Cố Trường Giang lần theo âm thanh, bước đến chỗ nàng. Hắn vươn tay, ôm nàng vào trong lòng, vẻ mặt đầy vẻ đau lòng, trong lòng càng thêm tự trách bản thân khi đấy quá mức vô tâm với nàng.
Hắn nói:
- Nếu muội cảm thấy màn đêm ban cho muội cảm giác an toàn như thế, thì tiểu ca ca ta tình nguyện trở thành màn đêm. Mặc dù ta không chắc là bản thân của mình có đen như thế không, nhưng chắc chắn màn đêm của ta sẽ không bao giờ bỏ rơi muội, khiến muội trở nên lạc lõng nữa.
Dạ Minh Nguyệt, xúc động rưng rưng nói:
- Thật sao?
Cố Trường Giang nhắm mắt lại, ôm nàng thật chặt nói:
- Thật… Tiểu ca ca ta nói được làm được.
- Đa tạ tiểu ca ca…
…
Sau một màn sướt mướt tình cảm kia, Dạ Minh Nguyệt lại càng khiến Cố Trường Giang cảm thấy hối hận với mình, dần dần tăng cao khả năng để hắn phụ thuộc vào nàng, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ nàng nữa.
Nhưng như thế chưa đủ, chỉ khiến hắn hối lỗi thôi thì thật sự vẫn chưa đủ. Một khi nàng làm ra hành động gì quá chuẩn mực đạo đức của Cố Trường Giang, thì hắn vẫn có thể vì thứ đó mà bỏ nàng mà đi.
Cố Trường Giang là một người có chuẩn mực đạo đức rất là cao. Tuy là hắn có thể để trắng đen cùng tồn tại, nhưng không bao giờ Cố Trường Giang từ bỏ đi chính nghĩa trong cốt cách của mình.
Nhưng mà thứ nàng muốn chính là sự ưu tiên của hắn đối với Dạ Minh Nguyệt nàng, là vượt trên tất thảy mọi thứ, kể cả đạo đức, kể cả lý tưởng của bản thân hắn. Nàng muốn mọi thứ của Cố Trường Giang đều là của nàng, vì nàng mà làm!
Chỉ có như thế thì hắn mới không bao giờ rời xa nàng, hắn mới không giờ phản bội nàng. Vì… hắn còn lý do nào khác để làm như thế đâu? Cố Trường Giang chỉ có nàng, và nàng mới có Cố Trường Giang mà thôi.
Mà để làm được tới bước như thế, thì thực sự không thể vội được, không thể vội được.
Dạ Minh Nguyệt vừa nghĩ, vừa tưởng tượng đến khung cảnh Cố Trường Giang thực sự chỉ còn nàng, mà nở ra một nụ cười thầm khó thấy.
Cắt ngang dòng suy nghĩ, biến thái đầy điên rồ của Dạ Minh Nguyệt, Cố Trường Giang hỏi:
- Minh Nguyệt, thế chúng ta làm sao để ký thác thế?
Dạ Minh Nguyệt bị lời nói của Cố Trường Giang lôi trở lại thực, thì thoáng có chút đỏ mặt, nàng nói:
- Đơn giản lắm, tiểu ca ca chỉ lần đưa ý thức của mình vào thôi.
Cố Trường Giang hỏi:
- Đưa ý thức? Làm sau để đưa ý thức thế?
Dạ Minh Nguyệt hướng dẫn:
- Đầu tiên tiểu ca ca nhắm mắt lại, hít một thật sâu rồi từ từ thở ra. Giữ cho nhịp thở đều đặn, chậm rãi. Rồi từ từ hình dung bên trong mình là một vùng không gian đen khịt, ánh sáng trong vùng không gian đen khịt ấy chỉ có thể là ý thức của tiểu ca ca mà thôi.
Cố Trường Giang làm theo lời của Dạ Minh Nguyệt nói. Nhắm mắt tĩnh tâm, cảm nhận ý thức của mình.
Trong màn đêm vô tri, một điểm ánh sáng xanh được hình thành. Điểm ánh sáng xanh ấy dần dần lớn lên, từ từ ngưng tụ lại thành hình dạng mờ ảo của Cố Trường Giang.
Ý thức tập hợp đầy đủ, bản thể ý thức của Cố Trường Giang mở mắt ra.
Bên trong màn đêm dài vô tận này, hắn không chỉ thấy có mỗi hắn, mà có một ý thức bản thể màu tím đang ngồi xếp bằng thiền định của Dạ Minh Nguyệt, và một ý thức bản thể màu xanh tím của một tiểu nha đầu, đang nghịch ngợm chạy xung quanh.
Ý thức hình tiểu nha đầu kia vừa nhìn thấy hắn, liền dừng lại, rồi chạy thẳng về phía Cố Trường Giang, nàng vui vẻ nói:
- Cha! Cha cuối cùng cũng đến đón con rồi!
Trong khi Cố Trường Giang vẫn còn đan bàn hoàng, không hiểu chuyện gì xảy ra, thì tiểu nha đầu kia đã chạy tới, ôm chầm lấy bản thể ý thức của hắn.
Cố gắng, Cố Trường Giang mới lấp bấp nói được:
- Ngươi… biết… ta… tạo… ra?
Hắn tuy không biết nhiều về pháp bảo, nhưng chưa phải chưa từng gặp qua, chưa từng đọc qua về nó. Cố Trường Giang hiểu rõ, chuyện pháp bảo có thể hình thành linh trí là một chuyện kinh thiên động địa.
Pháp bảo muốn hình thành nên linh trí thì phải nói là vô cùng khắc khe. Đầu tiên chính là bản thân pháp bảo phải được tạo ra từ thiên tài bảo địa, đáp ứng khả năng hấp thu tinh hoa nhật nguyệt trong trời đất. Thứ hai đó là về chủ nhân của món pháp bảo, chỉ khi chủ nhân thực sự yêu thương nó, dùng nó vô cùng thường xuyên, để cho nó thấm nhuần nhân cách, mới có thể ngưng ra linh trí được. Thứ ba đó chính là thời gian, để hình thành nên linh trí thì một pháp bảo phải được sử dụng xuyên xuốt hơn ngàn năm, không những thế chính pháp bảo ấy cũng phải hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hơn vạn năm mới có thể hình thành nên một bộ ý thức hoàn chỉnh được.
Hồng Tiêu Thủ mặc dù đáp ứng được yêu cầu đầu tiên, nhưng hai yêu cầu tiếp theo đều không đạt. Thế mà tại sao nó vẫn có thể sinh ra được linh trí?! Cố Trường Giang thực sự không thể nào hiểu nỗi!
Hồng Tiêu Thủ nói:
- Tại sao lại không chứ? A di kể cho rất nhiều về cha đấy, mẹ con con cũng kể rất nhiều về cha đấy! Chính cha đã dùng linh khí tạo nên hình dáng của con, dùng trận tự để cho con sỡ hữu pháp thuật. Sao con lại không biết cha cơ chứ?
Cố Trường Giang nghi hoặc hỏi:
- A… di? Mẹ…? Hai… người… đó… là… ai?
- A di rất đẹp, mẹ cũng rất đẹp, hai người đều rất yêu thương con! A di còn bảo con thay a di chăm sóc cha nữa đấy!
Nói rồi ý thức của Hồng Tiêu Thủ hoá thành một dải lụa mỏng, bay lên, quấn lấy vào bàn tay bản thể ý thức Cố Trường Giang, biến thành một cái giáp tay màu tím hồng.
- Cha yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời mẹ bảo vệ cha, nghe lời a di chăm sóc cha!
…
Khi Hồng Tiêu Thủ ký thác thành công với Cố Trường Giang, thì nó giải phóng ra vô số cỗ ý niệm kinh khủng, làm chấn động cả cả mật thất.
Dạ Minh Nguyệt cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Biết bao giờ thì ngươi mới chịu để yên con của ta, và cha nó được đoàn tụ bình thường đây?
Nàng khẽ phất tay, tạo ra một tầng Đạo Vực chứa vô hạn tầng Đạo Vực bên trong, bao bọc lấy những ý niệm kinh khủng đó.
Cỗ ý niệm kinh khủng cực kỳ mạnh mẽ, chớp mắt một cái đã đồng hoá hơn tỷ cái Đạo Vực bên trong siêu Đạo Vực do Dạ Minh Nguyệt tạo ra.
Nhưng nó vì không có người điều khiển, nên không thể ý thức được rằng mình đang bị nhốt trong một cái siêu Đạo Vực, chứ không phải vô số Đạo Vực, nên nó không cách nào thoát ra bên ngoài được.
Mặc cho việc nó vẫn bị nhốt trong một cái siêu Đạo Vực, nhưng những cổ ý niệm toát ra từ siêu Đạo Vực cũng đủ khiến cho tâm ma của toàn bộ Kính Tuyền Môn trổi dậy mạnh mẽ. Làm vô số đệ tử nội thương, hư tổn thức hải.
Đáp lại chuyện này, Dạ Minh Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng ngắm nhìn thân thể thiền định của Cố Trường Giang, mà không định ra tay một chút nào.
…
Linh khí màu xanh tím trong não hải Hồng Tiều Thủ biến thành vô số vòng sợi tơ nhỏ, nói lại với nhau, liên tục xoay tròn, tạo thành điểm chu thiên cuối cùng.
Ý thức của hai người liên kết với nhau, điểm chu thiên thượng của Hồng Tiêu Thủ vừa mới hình thành, đã chuyển sang cho Cố Trường Giang, làm cho ba vòng chu thiên của hắn nối thành một đường thẳng, toả ra hào quang sáng rực.
Ba vòng chu thiên sáng rực, không ngừng xoay vòng, liên tục cung cấp linh khí dồi dào không ngừng nghỉ, lấp đầy hoàn toàn thể nội của Cố Trường Giang.
Linh khí dồi dào quá mức, dần chèn ép đan điền của hắn, làm cho tất cả kinh mạch, huyệt vị bên trong cơ thể đều đau đớn dữ dội.
Cố Trường Giang biết đây chính là một trong những thời điểm quan trọng nhất để có thể Trúc Cơ thành công. Nên hắn cắn răng, nhắm chặt mắt, mặc cho con đau như muốn phá tan cơ thể diễn ra, cứ thế mà mà thiền định, giữ cho linh khí trong thể nội không bị thoát ra.
Mồ hôi Cố Trường Giang nặng thành từng giọt to như hạt châu, làm ướt nhẹp cả bộ y phục. Linh khí chèn ép thật sự quá đau đớn, lục phủ ngũ tạng như đang bị thứ gì đó nghiền nát, xác thịt thì tựa như bị người khác dùng một thanh kiếm sắc bén, cắt đứt từng sợi gân, từng sợi máu, xương cốt thì cứ như bị thứ gì cực kỳ nặng nề đè lên, muốn cho nó nứt vỡ thành từng mảnh vụn.
Quá trình Trúc Cơ cực kỳ đau đớn, cực kỳ thống khổ, Cố Trường Giang nhiều thời điểm đã muốn phát điên vì cái cơn đau do linh khí chèn ép này gây ra. Nhưng hắn nhớ đến Minh Nguyệt, nhớ đến sư phụ, nhớ đến những người mà hắn đã từng cứu, Cố Trường Giang lại một lần cố gắng chịu đựng.
Tất cả mọi người, hắn đều nợ bọn họ, đặc biệt là biểu muội Minh Nguyệt. Hắn, tiểu ca ca Cố Trường Giang, nợ nàng rất nhiều, hắn nhất định không được từ bỏ ở đây được!
Muốn thoát ra bên ngoài không thành công, linh khí trong thể nội dần dần không còn chạy tán loạn như lúc đầu nữa, mà nó tự mình sắp xếp lại, kết hợp với những linh khí khác, nhỏ xuống thành từng giọt linh dịch cô đặc màu xanh lam.
Trải qua tám canh giờ liên tục, toàn bộ đan điền của Cố Trường Giang đã được thay thế bằng linh dịch cô đặc bởi vô số linh khí.
Toàn bộ chất bẩn trong thân thể Cố Trường Giang biến thành một chất dịch màu đen, chảy ra bên ngoài. Bây giờ nhục thân của Cố Trường Giang đã không còn là máu thịt bình thường nữa, mà đã biến trở thành linh thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Toàn bộ xương cốt, huyết mạch, lục phủ ngũ tạng, đều được linh dịch biến thành.
Vẻ bên ngoài của hắn cũng biến đổi vô cùng lớn. Nước da hơi nâu ngâm đầy vẻ mịn màn, hồng hào. Cơ bắp phát triển, làm cho từng đường nét ẩn ẩn hiện hiện bên dưới lớp áo trở nên vô cùng tinh tế, đẹp mắt.
Cố Trường Giang lúc trước đã khôi ngô tuấn tú, ánh mắt sáng lạng, giờ đây còn mang một vẻ đẹp phi giới tính khó mà tả nỗi.
Nhìn thấy hắn như thế, Dạ Minh Nguyệt vỗ tay, vui cười nói:
- Chúc mừng tiểu ca ca, Trúc Cơ thành công!
(P/s: Hai chương 17, 18 là tác giả đang tập làm quen với một con phím Alice, nên hai chương này có lỗi chính tả, thì mong quý đọc giả có thể thông cảm đôi chút)