Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Cố Trường Giang Trừ Yêu

Chương 3: Cố Trường Giang Trừ Yêu


Cố Trường Giang là một cô nhi được Tề Linh Côn thu nhận ở thời loạn lạc, thiên phú rất tầm thường, nếu không muốn nói là kém. Tuy vậy, hắn lại có một bí mật mà kiến ai nấy cũng đều bất ngờ. Đây không phải là kiếp sống đầu tiên của hắn, đúng hơn là, hắn là một tên chuyển sinh từ ngoại giới.

Cố Trường Giang trước kia có tên tên thật là Trần Trường Linh, là một sinh viên đại học ở trái đất, hắn học ngành cơ khí điện tử. Trần Trường Linh trong lúc học có quen một cô bạn gái ở cùng khu ký túc xá với hắn.

Mọi chuyện diễn ra rất bình thường, rất tốt đẹp, bạn gái của hắn rất yêu hắn, hai người cứ như một cặp uyên ương, lúc nào cũng bám dính lấy nhau. Thế rồi một ngày bạn gái Trần Trường Linh đưa cho hắn một cốc nước. Hắn không nghi ngờ gì mà uống hết nó một hơi. Cốc nước chưa kịp cạn hết, thì Trần Trường Linh cảm thấy dạ dày mình đau dữ dội, đầu óc choáng váng hệt như lấy búa bổ vào đầu.

Trước khi trúng độc mà c·hết, hắn chỉ kịp nghe những lời nói cuối cùng của bạn gái hắn:

- Anh yêu, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi, sẽ không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa.

Rồi từ lúc nào, hắn đã nhận ra mình đã đến cái nơi lạ lẫm này rồi. Ký ức của Cố Trường Giang rất bình thường, rất đầy đủ, có thể nói khi xuyên qua đến thế giới này, toàn bộ những kiến thức hắn đã từng học ở trường, hắn đều nhớ rất rõ, rõ đến mức có thể đọc lại toàn bộ một bài văn mà hắn đã từng thi, mà không sai một chữ nào. Nhưng kỳ lạ ở một điểm, những ký ức về bạn gái của hắn lại cực kỳ mơ hồ.

Hắn chỉ nhớ được là bản thân mình từng có bạn gái, hai người bọn hắn gặp nhau ở chung khu ký túc xá rồi yêu nhau. Khuôn mặt, hình dáng, họ tên, sở thích của nàng, hắn đều quên sạch, chỉ có những ký ức mơ mơ hồ hồ về khoảng thời gian mà hai người hạnh phúc khi yêu nhau mà thôi.

Cố Trường Giang biết chắc là mối quan hệ này nhất định sẽ không hoàn hảo, nhưng khi hắn cố nhớ những kỷ niệm không vui với người bạn gái kia của hắn, thì đầu Cố Trường Giang như bị đeo kim cô bổng, đau nhức dữ dội. Chuyện này giống như có ai đó đang cố gắng che giấu danh tính, và những chuyện không vui kia vậy.

Lại nói về Nhâm Định Môn tại sao chỉ còn có một mình hắn. Sư phụ của hắn là Tề Linh Côn, dù không phải tu hành giả cao giai gì, chỉ là một tên nhãi nhép Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, tùy tiện thổi một cái cũng c·hết, nhưng ít nhiều gì cũng là một tu hành giả Trúc Cơ kỳ, tuổi thọ sớm vượt qua hai trăm năm, sẽ không dễ c·hết đến như vậy. Chuyện này phải kể về năm mươi năm trước, khi đấy Tề Linh Côn được các bằng hữu của mình mời đến động phủ uống rượu một phen, sư phụ hắn không từ chối mà đi luôn. Nhưng khi đấy không hiểu sao thiên hạ vốn đang thái bình, chỉ có chút chuyện vặt là yêu quốc trổi dậy, đánh nhau với đám cao tầng tu hành giả nhân loại mà thôi, lại xảy ra một trận đại t·hiên t·ai.

Cố Trường Giang nghe được từ những lời nói của các sư thúc là sư phụ hắn chạy không kịp, trở thành hòn đá làm vướng chân nữ ma đầu đang tàn sát yêu tộc, nên bị nàng ta dùng một đao trảm nát đan điền, phế hết tu vi, rồi bị chặt đứt đi tứ chi, moi gan khoét ruột, cuối cùng là dùng một mồi lửa t·hiêu r·ụi toàn bộ thân thể.

Tề Linh Côn lúc đi còn cười cười nói nói, dặn dò Cố Trường Giang hắn nhớ chăm sóc mấy cây cam trong vườn thật tốt để đem đi bán, nhưng khi Tề Linh Côn trở về thì chỉ còn một nắm tro nhỏ ít ỏi, không toàn vẹn.

Cố Trường Giang nhận được tin tức ấy, chỉ có thể thở dài một tiếng, thầm than sư phụ hắn số khổ mà thôi.

Vì Tề Linh Côn ra đi quá đột ngột, tư chất của Cố Trường Giang lại không lấy gì làm sáng giá, nên tu luyện công pháp của Nhâm Địa Môn gặp vô số vấn đề, dẫn đến việc tu luyện chậm trễ. Vốn trăm năm là vừa đủ để Cố Trường Giang tu luyện đến Luyện Khí tầng 9, tấn thăng Trúc Cơ kỳ, nhưng vì việc này mà khiến hắn đến bây giờ chỉ có thể dừng chân ở Luyện Khí tầng 7.

Vốn công pháp thần thông của Nhâm Địa Môn đều phải ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ mới có thể gọi là hiểu được. Nhưng Cố Trường Giang chỉ mới là luyện khí tầng 7, nên dù cho Cố Trường Giang hắn có thể thu được đệ tử đi chăng nữa thì những công pháp của Nhâm Địa Môn, hắn cũng đọc không hiểu một chữ nào, khi đấy muốn Nhâm Địa Môn tiếp tục tồn tại thì cũng khó.

Nên Cố Trường Giang buông xuôi hoàn toàn, hắn quyết định không tu luyện nữa, mà tận hưởng hai mươi năm thọ nguyên cuối cùng của mình. Hắn thấy sống trăm như thế thì cũng đủ rồi, Cố Trường Giang không có gì để khiến bản thân lưu luyến ở cái thế giới này nữa.

Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày, thắp nhan xong, hắn thổi lửa nấu xôi, hái vài chục cân Dịu Quả, hay còn được hắn gọi là cam da đỏ, để đem xuống làng trấn bên dưới bán lấy tiền.

Dịu Quả, xôi ngọt, vốn không có bao nhiêu giá trị với tu hành giả, nhưng tay nghề của Cố Trường Giang rất khá, hắn đồ xôi khá ngon, nhiều người dân bình thường rất thích món xôi ngọt này của hắn. Dịu Quả tuy không có khả năng mang lại khả năng tu luyện, ăn hơn mười cân mới miễn cưỡng hồi phục được một chút linh khí, nhưng dù sao cũng được trồng ở Nhâm Địa Môn, một nơi tuy không phải là thánh địa, nhưng cũng là một mảnh linh địa màu mỡ, vị không chua, ngọt dịu, nên rất được những người trong trấn dưới núi ưa thích.

Những người dân dưới núi thấy bóng hình gánh hàng rong quen thuộc đi từ trên núi xuống thì vui vẻ nói:

- Tiểu Giang! Hôm nay phải bán cho ta ba cân Dịu Quả đấy, đầu tử nhà ta đòi ăn mãi thôi.

- Đại Giang ca ca tới rồi, hôm nay muội đã tiết kiệm được ba đồng tiền đấy, Đại Giang ca ca xem thử có lấy cho ta một ít xôi được không?

Cố Trường Giang chưa bày hàng ra đã bị những khách quen của mình bu xung quanh rồi. Hắn vui vẻ đặt gánh hàng rong của mình xuống, nói:

- Để mọi người phải chờ rồi.

Tuy chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng 7 nhãi nhép mà thôi, nhưng vì tính cách thân thiện, lúc nào cũng vui vẻ, nên Cố Trường Giang rất được những người dân nhỏ dưới đây yêu mến. Nhiều chuyện yêu quái hại người ở trong trấn, mọi người cũng không báo lên đám tu chân trong các tông môn lớn, mà nói riêng với Cố Trường Giang, để hắn chém g·iết yêu quái, dành được một chút công danh, tiền bạc.

Đang lúc đang cười đùa, kể những mẩu truyện cổ tích của thế giới cũ của mình cho thiếu nữ Xuân Hoa đang bán rau bên cạnh, thì một tên tiểu tử đầu cạo trọc lóc, mặc một cái áo cọc chạy đến.

Tiểu tử đầu trọc kia ghé tai Cố Trường Giang nói nhỏ:

- Đại ca, để đệ nói cho đại ca một chuyện. Tối hôm qua khi phụ thân đệ vừa uống rượu xong, trên đường trở về thì phụ thân đệ đã bắt gặp một con rắn to bằng một con c·h·ó lớn. Sáng hôm nay, khi đệ đếm số gà trong chuồng thì thấy thiếu mất mấy con. Đệ nghi ngờ rằng ở trong trấn chúng ta đang có một con xà yêu đang tác quai tác quái đấy.

Cố Trường Giang nghe thế thì khuôn mặt của hắn lộ rõ sự sắc bén, hắn nghiêm túc nói:

- Được, để tối hôm nay đại ca sẽ đi tuần trong trấn. Nếu thật sự có xà tinh xuất hiện, ta nhất định sẽ trừ hại cho dân.

Trên cả thứ gọi là lợi ích, Cố Trường Giang hiểu rõ trách nhiệm của một tu hành giả như hắn chính là để bảo vệ những người dân nhỏ yếu, không thể nào chịu nổi một đòn này.


Chờ đến tối, Cố Trường Giang giả vờ làm một kẻ say mềm, ngất ở trong hẻm, chờ đợi con xà tinh kia tới.

Quả nhiên là tiểu tử đầu trọc kia không hề lừa hắn, thật sự có một con rắn màu xanh tím với vòng bụng của nó to bằng một con c·h·ó. Nó từ trong một cái lỗ c·h·ó ở trên tường bên cạnh hắn mà chui ra.

Con xà tinh này quả thực rất khôn ngoan, nó không lựa chọn những người thường xuyên đi tuần lửa mỗi đêm, mà lựa chọn những người uống rượu trở về nhà làm mục tiêu t·ấn c·ông. Nó bằng một cách nào hiểu được, những người này sau khi uống rượu, rất có thể nằm ngất ở một xó xỉn nào, nên rất ít ai để ý, dù họ có không về nhà một đêm thì không có ai để ý cả.

Nếu để con xà tinh nào tiếp tục tác quai tác quái trong trấn, thì rất có thể trong tương lai, khi t·hiên t·ai xảy ra, dân chạy nạn chạy đến cái trấn nhỏ này, nó rất có khả năng trở thành một con đại yêu cường đại, bởi ăn thịt người.

Con xà tinh kia từ từ tiến lại gần Cố Trường Giang. Nó há cái miệng nhỏ của mình, đưa bàn chân của hắn vào trong họng, định nuốt chửng Cố Trường Giang.

Bất ngờ Cố Trường Giang tỉnh lại, hắn vung chân phi ra một cước, đạp con rắn bay đập thẳng vào trong tường.

Cố Trường Giang lấy một lá mùa màu vàng đất từ trong ngực áo mình ra, dùng linh lực tạo thành một ngọn lửa đốt lá bùa. Lá bùa cháy phập phòng, bay những mảnh nhỏ trên không. Những mảnh nhỏ ấy dần dần hội tụ lại thành một đường thẳng, biến thành một thanh linh kiếm sắc bén trên tay Cố Trường Giang.

Cố Trường Giang thủ kiếm trên tay, nói:

- Yêu quái, ngươi thế mà dám hại người?!

Con xà tinh nghe không hiểu tiếng người liền lao, há miệng đớp một cú thật nhanh về phía hắn. Cố Trường Giang thừa biết bản thân mình sẽ không phản ứng kịp, nên hắn đã chuẩn bị từ trước một lá bùa dán dưới lớp áo vải của mình.

Con xà tinh ấy cắn vào cánh tay có chứa lá bùa mà Cố Trường Giang chuẩn bị. Một cảm giác tê tê truyền lên đầu của con xà tinh, khiến nó nằm vật ra đất, co quặc lại.

Cố Trường Giang nhìn thấy nó như thế thì đắc ý nói:

- Sao? Thấy Điện Phù của ta như thế nào? Cái này ta cất công lắm mới tìm được Phù Sư làm riêng cho mình đấy.

Con xà tinh thấy mình không thể nào địch nổi được với người này, nên liền nhanh người, xoay đầu bỏ đi. Cố Trường Giang thấy nó chạy thoát, lo cho những người dân không có sức đánh trả, nên cấp tốc đuổi theo.

Quả nhiên con xà tinh này khi biết nó gặp phải địch thủ mạnh mẽ, nó liền bò theo đường lớn, nơi những người canh lửa thường xuyên đánh trống khua chiên cảnh báo mọi người. Vừa đi chưa được bao nhiêu thước, con xà tinh đã liền bắt được một người đi tuần lửa trên đường. Nó không hề kiên nể như lúc trước nữa, mà há miệng nuốt một cái ực nửa thân người canh lửa.

Cổ Trường Giang nhanh chóng chạy đến, tay cầm Điện Phù của hắn phẩy một cái, biến lá bùa mỏng như tờ giấy trở thành cây kiếm phù màu vàng, rồi phóng về phía con xà tinh.

Kiếm phù cắm lên người xà tinh, giật từng dòng điện tê rần lên khắp thân, khiến cả người con xà tinh mền nhũng, không thể vận lực được nữa. Chớp lấy thời cơ thoáng chốc, Cố Trường Giang nắm lấy đuôi xà tinh, kéo thật mạnh, tuốt nó ra khỏi thân người đàn ông canh lửa.

Hắn xiết chặt tay, vung thật mạnh con xà tinh đập xuống đất một cái rầm. Rồi Cố Trường Giang vung kiếm, cắm thẳng vào cái đầu của con xà tinh, trấn áp nó. Bất ngờ thân người của con xà tinh siết chặt lấy cánh tay hắn.

Con xà tinh bị đập đầu thật mạnh xuống đất, thế mà không bị choáng váng, mà lại có thể nhanh nhẹ quay lại, táp một cú thật nhanh về phía Cố Trường Giang. Lần này Cố Trường Giang cố hết sức phản ửng, hắn nâng kiếm lên, chặn được một táp này của con xà tinh. Vận lực, vung chân, Cố Trường Giang bồi thêm một cước, đạp con xà tinh văn xa hai thước.

Cố Trường Giang nhìn về phía cái tên canh lửa vừa được hắn cứu, khi này đang hoảng loạn ngã dưới đất, hét lớn:

- Còn không mau đi mau, ngươi ở đây làm cái gì? Đợi xà tinh nuốt vào bụng chắc?

Tên canh lửa nghe vậy, thì theo bản năng đứng lên chạy đi. Cố Trường Giang hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, hắn biết rằng nếu đánh nhau ở đây thì người bất lợi chính là hắn. Bá tánh ở đây quá nhiều, con xà tinh nào tùy tiện vào đại một nhà cũng có người để nó nuốt.

Mà yêu quái hạ cấp mỗi lần nuốt một người, thì lực tăng lên không ít, để nó nuốt hai người thì từ thế giằng co bất phân thắng bại, sẽ chuyển thành một mình xà tinh nghiền ép hắn.

Hết cách, Cố Trường Giang dùng kiếm trên tay mình, đâm một nhát vào xương sườn, khiến cho máu tươi, chảy ra, thịt đỏ lồi hết cả ra ngoài.

Hắn nhìn về phía xà tinh, cười đầy đắc ý nói:

- Nào? Mặc dù chỉ là một tên nhãi nhép thôi, nhưng ta cũng là một tu hành giả đấy. Luyện Khí kỳ là đã dẫn linh khí chạy khắp thân thể thể rồi. Một con yêu quái như người, chắc sẽ thích chứ?

Chương 3: Cố Trường Giang Trừ Yêu