Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Lọt Vào Hang Hổ

Chương 5: Lọt Vào Hang Hổ


Vừa xác nhận được nàng chính là Dạ Minh Nguyệt thì Cố Trường Giang lại vờ như không quen biết nàng, ôm quyền cúi người hành lễ, nói:

- Tiểu sinh là Cố Trường Giang, lần đầu gặp gặp thánh nữ Kính Tuyền Môn. Là tiểu hữu có tội, để thánh nữ cứu giúp rồi.

Dạ Minh Nguyệt hốt hoảng nói:

- Tiểu ca ca nói gì thế? Muội là Minh Nguyệt đây mà?

Đồng hành với nàng hơn mười năm ròng, Cố Trường Giang hiểu rõ tính cách của nàng, nên hắn không nói với Dạ Minh Nguyệt nữa, mà quay sang nói với Tuyền Linh Trúc nói:

- Là tiểu đạo thất lễ, nhận nhầm thánh nữ của tiền bối là muội muội của ta. Không giấu gì tiền bối, lúc trước ta vi hành, vô tình kết giao với một tiểu nha đầu, nhưng nàng ta sớm g·ặp n·ạn, mất ở trên đường rồi. Lần này là ta xúc động, ta nguyện ý đem ra ba gốc Tiềm Ninh Thảo để bồi tội.

Vừa dứt lời, Cố Trường Giang liền lấy ra ba gốc Tiềm Ninh Thảo năm mươi năm trân quý của hắn, đưa cho Tuyền Linh Trúc. Rồi không nói không rằng, quay người chạy vội.

Tuyền Linh Trúc nhận được ba gốc dược thảo rác rưởi, thì ngốc trệt ra, không hiểu chuyện gì xảy ra. Đầu tiên là một tên Luyện Khí kỳ đang cạn thọ nguyên giao chiến với một con xà tinh, vì cứu hắn mà chưởng môn của các nàng không ngại tiêu phí thọ mệnh của mình, tạo ra một viên kim đan Tuyệt Thế, sau đó tên Luyện Khí kỳ này lại lộ ra thân phận là cái tên tiểu ca ca đáng sợ kia của chưởng môn, cuối cùng khi hắn nhận ra chưởng môn, thì lại từ chối nhận người, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế?! Đầu óc của ta không thể nào hiểu nổi??

Dạ Minh Nguyệt thấy hắn chạy đi, thì hét lớn:

- Tiểu ca ca, tại sao? Tại sao tiểu ca ca lại chạy cơ chứ? Tiểu ca ca lại muốn bỏ rơi muội như lúc trước hay sao?

Cố Trường Giang nghe tiếng hét của nàng thì dừng lại bước chân, hắn quay người lại, nhìn Dạ Minh Nguyệt, rồi ôm quyền hành lễ nói:

- Kim đan của thánh nữ, ta tuy không có cách nào trả lại cho ngài được, nhưng ta nhất định sẽ tìm cách, sẽ bán toàn bộ Nhâm Địa Môn cũng sẽ bảo đảm cho việc trả nợ hoàn tất.

Bất ngờ, cả người Cố Trường Giang như bị một vật gì bám lấy. Hắn cảm thấy ở giữa lòng ngực của mình có thứ gì đó ương ướt chảy phía trong. Nhìn lại thì thấy từ lúc nào Dạ Minh Nguyệt từ đằng xa, chạy lại ôm chằm lấy hắn mà khóc nức nở.

Mặc dù biết bản thân mình không được làm như thế, nhưng Cố Trường Giang cũng không phải loại người sắt đá, nên khi thấy nàng khóc như vậy, hắn theo thói quen mà ôm lại nàng, khẽ vuốt lưng nói:

- Minh Nguyệt đừng khóc như thế, tiểu ca ca cũng đau lòng lắm.

- Hức hức, tại sao? Tại sao cơ chứ? Tại sao tiểu ca ca lại muốn rời bỏ ta thêm một lần nữa thế? Tiểu ca ca ghét Minh Nguyệt sao? Hức hức…

- Minh Nguyệt…..

Dạ Minh Nguyệt nắm tay lại, đập vào lòng ngực Cố Trường Giang nói:

- Muội ghét tiểu ca ca, muội ghét tiểu ca ca. Tại sao? Tại sao cơ chứ? Tiểu ca ca biết trăm năm qua muội sống như thế nào không? Tại sao tiểu ca ca lại bỏ đi. Muội có thể chịu khổ, muội có thể chịu cực, muội cũng có thể chịu làm một phàm nhân, nhưng muội không thể nào chịu được cảm giác cô đơn kia, muội chỉ muốn được đi cùng với tiểu ca ca mà thôi.

Cố Trường Giang muốn nói gì đó, nhưng lời hắn định nói ra thì nghẹn lại ở trong họng, không thể thốt lên một lời nào. Hắn không thể nào hèn nhát mà nói, nàng mà ở bên hắn thì dù ai trong hai người thì cũng đều không có kết cục tốt cả.

- Là ta yếu đuối, không thể nào bảo vệ muội được.

Dạ Minh Nguyệt ngước mặt lên. Khuôn mặt mỹ miều như ngọc nhìn thẳng vào mắt của Cố Trường Giang nói:

- Nếu tiểu ca ca yếu ớt, không cách nào bảo vệ muội, thì muội sẽ bảo vệ tiểu ca ca. Bất kể kẻ nào dám đụng đến tiểu ca ca, thì muội nhất định sẽ khiến hắn tan cửa nát nhà! Muội bây giờ không còn giống như trăm năm trước nữa rồi, muội bây giờ có thể bảo vệ tiểu ca ca rồi. Tiểu ca ca, làm ơn, đừng như trước kia nữa được không?

Cố Trường Giang khi gặp lại Dạ Minh Nguyệt, thì vẫn nghĩ hắn với nàng vẫn như cũ, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu chưa thành niên, và hắn cũng chỉ là một tên tu hành giả nhãi nhép mà thôi. Nên khi nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên của Cố Trường Giang đó là tránh mặt, vì ái ngại thiên phú của nàng và thực lực của hắn.

Nhưng giờ chuyện đã khác xưa rất rồi, nàng đã không còn là nha đầu Dạ Minh Nguyệt yếu ớt trước kia nữa.

Tuyền Linh Trúc cũng không phải người mất não, nàng rõ ràng nhìn ra được Cố Trường Giang chính là đang do dự. Hắn đã ẩn cư quá lâu, không biết Kính Tuyền Môn đã trở thành tông môn đệ nhất thiên hạ. Nên là người của Dạ Minh Nguyệt, nàng cũng không còn cách nào khác ngoài nói giúp chưởng môn của mình.

Tuyền Linh Trúc ôm quyền hành lễ với Cố Trường Giang nói:

- Tiên sinh có vể ẩn cư đã quá lâu, không hiểu rõ chuyện của thiên hạ rồi. Giới tu hành giả bây giờ chia ra làm tứ phương, phía nam là Kiếm Minh Tông làm chủ, phía bắc là Kính Tuyền Môn chúng ta, phía tây là Đức Kinh Viện, phía nam là Tân Yêu Quốc. Dù là thực lực hạch tâm, hay là số lượng đệ tử, thì một mình Kính Tuyền Môn cũng có thể tự tin mà đối đầu với liên minh của ba thế lực còn lại.

Nghe thế thì trên khuôn mặt hiền hòa của Cố Trường Giang lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hắn nhớ trăm năm trước kia, khi sư phụ còn sống, hắn chỉ mới lần đầu xuất sơn, thì Kính Tuyền Môn chỉ là một thế lực trung cấp đang bị xuống cấp. Thế mà chỉ trong vỏn vẹn một trăm năm ngắn ngủi đã trở thành thế lực đứng đầu trong các thế lực đứng đầu rồi.

Tuyền Linh Trúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn như thế, thì không khỏi cười thầm đắc ý, nàng nói tiếp:

- Thế nên bây giờ thế lực nào muốn hại tính mạng của tiên sinh, thì trước tiên phải bước qua được đại trận hộ tông của Kính Tuyền Môn cái đã.

Dạ Minh Nguyệt nghe thấy Tuyền Linh Trúc nói như thế, thì thầm táng thưởng. Không hổ danh là nữ đệ tử mà nàng bồi dưỡng, khi về tông môn thì nhất định phải thưởng nóng cho nàng mới được.

Cố Trường Giang nghe Tuyền Linh Trúc nói vậy, thì không khỏi liếc nhìn sang Dạ Minh Nguyệt. Dù nói như thế nào, thì sự việc Kính Tuyền Môn phục sinh, trở thành một trong những thế lực đứng đầu của toàn bộ giới tu luyện, không thể thoát khỏi sự nhúng tay của nàng ta.

Dạ Minh Nguyệt như đọc được Cố Trường Giang suy nghĩ cái gì, nàng đáp:

- Không như tiểu ca ca nghĩ đâu. Từ khi muội gia nhập Kính Tuyền Môn thì muội luôn ẩn thiên phú của mình, chưa bao giờ bạo lộ ra bên ngoài, Kính Tuyền Môn phát triển, hoàn toàn không hề liên can đến muội, ngược lại muội còn là người được hưởng lợi từ tông môn nữa kìa. Chuyện là vào khoảng năm mươi, sáu mươi năm trước, khi chưởng môn tiền nhiệm của bọn muội, là Danh Ngọc Lam tìm được một đại bí cảnh, nơi đấy không chỉ dồi dào linh khí, mà pháp tắc không gian bên trong đó còn hỗn loạn, khiến trăm năm bên trong bí cảnh chỉ mới bằng một ngày bên ngoài. Dựa vào bí cảnh đấy, mà Kính Tuyền Môn mới trở thành một trong những thế lực đứng đầu thiên hạ.

Toàn bộ sự phát triển của Kính Tuyền Môn bây giờ, đều dựa toàn bộ vào một tay Dạ Minh Nguyệt xây dựng nên. Nhưng nàng hiểu rõ tính tình của Cố Trường Giang, hắn mặc dù bình thường rất vui tính, hiền hòa, nhưng lại mang theo một tính cẩn thận vô cùng lớn, mặc dù nói cười với đối phương bên ngoài, nhưng bên trong tối luôn luôn mài dao, đề phòng người ta. Một khi Cố Trường Giang biết được Dạ Minh Nguyệt mạnh đến mức nghịch thiên như thế, thì nhất định hắn sẽ không nói không rằng, mà vào một đêm trăng thanh gió, để lại một phong thư rồi bỏ trốn.

- Tiểu ca ca, tính cách của tiểu ca ca, muội còn không hiểu rõ sao? Lần này muội tìm được tiểu ca ca rồi, muội nhất định sẽ không để tiểu ca ca đi nữa đâu ♡

Dạ Minh Nguyệt tự nói trong lòng, trên khuôn mặt tinh xảo hớp hồn người của nàng, nở ra một nụ cười đầy nham hiểm khó ai thấy rõ.

Như dự đoán của nàng, Cố Trường Giang nghe thế thì buông bỏ đi lớp đề phòng cuối cùng của mình. Hắn thoải mái đi đến chỗ nàng, cười tươi, vui vẻ nói:

- Tiểu nha đầu muội cuối cùng cũng trưởng thành rồi nhỉ? Muội là chưởng môn của Kính Tuyền Môn thì chắc chắn lợi hại hơn tiểu ca ca rồi. Chắc là về sau ta phải kêu muội một tiếng đại tiền bối thôi.

Dạ Minh Nguyệt nghe thế thì cười đáp trả, đặt nhẹ bàn tay mình lên cơ ngực của Cố Trường Giang nói:

- Dù tu vi của muội có thâm sâu như thế nào, địa vị của muội cao đến thế nào, thì muội vẫn chỉ là tiểu nha đầu Minh Nguyệt của tiểu ca ca mà thôi.

Ánh mắt đầy thân tình của Dạ Minh Nguyệt, nhìn thẳng vào mặt mình, khiến cho Cố Trường Giang cảm nhận một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng của mình, khiến cho lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.

Thấy nàng gần gũi với mình như thế thì Cố Trường Giang cũng thấy không hợp lý, liền cầm lấy hai tay của nàng, nhẹ nhàng đẩy ra nói:

- Minh Nguyệt à, dù thế nào thì muội cũng là một thiếu nữ rồi, mà ta lại là một thân nam nhi. Nam nhân thân mật quá mức ở thời địa này là điều cấm kỵ, muội tốt nhất là nên giữ khoảng cách với ta.

Những lời này của Cố Trường Giang không những không khiến Dạ Minh Nguyệt từ bỏ ý định, mà càng kích thích nàng hơn. Dạ Minh Nguyệt kéo tay, để bàn tay của hắn chạm vào cổ nàng, rồi từ từ trượt xuống vai, và khẽ chạm vào cái chốn tiên cảnh bồng bềnh kia của nữ nhân.

Nàng khẽ nói với hắn:

- Tiểu ca ca hình như thân thiết quá mức rồi đấy.

Chạm vào cái chỗ nhấp nhô kia của nữ nhân, Cố Trường Giang rụt rèo, rụt tay lại, mắng:

- Minh Nguyệt, muội đang làm cái quái gì vậy? Thân thể của nữ nhân đâu thể để nam nhân tùy tiện chạm vào?

- Hì hì, không phải trước kia tiểu ca ca đã từng dạy muội là nữ nhân cũng như nam nhân, đều có chính kiến của mình, đều được xã hội tôn trọng hay sao? Bây giờ muội muốn tiểu ca ca chạm vào, sao lại thành tùy tiện rồi? Vả lại tiểu ca ca cũng đâu phải nam nhân lạ mặt, tiểu ca ca là người thân của muội mà.

Cố Trường Giang nghe Dạ Minh Nguyệt nói như vậy, một cảm giác kỳ lạ đầy quen thuộc một lần nữa lại dâng lên, khiến cho lông tóc trên người của hắn một lần nữa dựng đứng.

Hắn xua tay nói:

- Không được, đây là chuẩn mực xã hội thời này, ta tuyệt đối không thể vi phạm được.

Cố Trường Giang không phải loại người tùy tiện, hắn không xem như Minh Nguyệt như một mỹ nhân tuyệt sắc, mà chỉ là tiểu nha đầu chưa thành niên mà thôi. Nhưng hơn thế nữa, Cố Trường Giang sợ, sợ một ngày hắn đi cùng nàng sẽ bị một đám nhân cầm dao rượt mười con phố, vì tội đi cùng với một mỹ nhân như thế.

Đẹp quá thì cũng tội những người đi cùng nha!

Dạ Minh Nguyệt che tay khẽ cười, nói:

- Muội chỉ muốn trêu chọc tiểu ca ca một chút mà thôi. Mà muội muốn nhắc tiểu ca ca một điều… muội đã không còn là một tiểu nha đầu nữa rồi ♡

- Mà tiểu ca ca này, bọn muội đang trở về Kính Tuyền Môn, tiểu ca ca có muốn đi cùng bọn muội không?

Cố Trường Giang nghe thế, thì khẽ nhìn sang Tuyền Linh Trúc, thấy nàng toả ra khí trường mạnh mẽ của cao thủ Kim Đan kỳ, thầm đánh giá, rồi mới gật đầu nói:

- Cũng đã rất lâu rồi, ta chưa từng ghé qua Kính Tuyền Môn.

Dạ Minh Nguyệt nghe thế thì vui vẻ dẫn Cố Trường Giang lên xe ngựa. Khi Tuyền Linh Trúc chuẩn bị thúc ngựa quay đầu ngược trở về hướng của Kính Tuyền Môn, thì nàng nghe một tiếng búng tay vang lên trong xe ngựa. Con hắc mã khỏe mạnh có thể gần trăm dặm trong nửa canh giờ chợt biến thành một con lừa già yếu, tốc độ chỉ còn khoảng hai mươi mấy dặm một nửa canh giờ là hết nấc.

Tuyền Linh Trúc thấy hành động của chưởng môn như thế, thì cũng nhanh trí gắp một con hạc truyền tin, gửi về Kính Tuyền Môn. Trong thư, nàng lấy danh phận là chưởng môn Dạ Minh Nguyệt, ra lệnh cho toàn bộ đệ tử trong môn, nhanh chóng phá hủy hết những phòng trống, nếu không phá hủy được thì phải bày ra một màn kịch, là những phòng đó đang sửa chữa, không thể dùng được.

Cuối thư, Tuyền Linh Trúc còn nghịch ngợm ghi thêm một câu: “Chưởng môn đem nam nhân về tông môn, các ngươi nhớ chuẩn bị chu đáo!”


Bên kia là Kính Tuyền Môn, khi này một nữ đệ tử nhỏ tuổi tên Lệ Ngọc Vân đang trực nơi nhận thư truyền tinh của các đệ tử Kính Tuyền Môn. Vào lúc nàng đang ngáp ngắn ngáp dài vì buổi đêm rồi mà vẫn bắt mình trực, thì một con hạc vàng bay đến lòng bàn tay của nàng.

Tính tò mò nổi lên, Lệ Ngọc Xuân nhớ rõ mấy tháng gần đây các đệ tử đều theo lệnh của chưởng môn bọn họ mà chuyên tâm bế quan tu luyện, làm gì có ai lịch luyện bên ngoài đâu, nên nàng mới mở nó ra.

Đọc vài dòng đầu rất bình thường, cho đến khi nàng đọc được bút tích nghịch ngợm của Tuyền Linh Trúc.

Lệ Ngọc Vân thấy mình biết chuyện động trời, thì hét lớn lên như một cái loa:

- Mẹ ơi!!! Chưởng môn dẫn nam nhân về tông môn!

Giọng nàng cứ như sư tử hống, không chỉ truyền khắp tông môn, mà còn đánh động tất cả đệ tử đang bế quan tu luyện. Khiến cho toàn bộ tông môn trở nên náo nhiệt.

- Sư tỷ à, muội không nghe nhầm chứ? Chưởng môn dẫn nam nhân về nhà???

- Muội không nghe nhầm đâu, thực sự là nam nhân?

- Đại ca, chuyện này rốt là sao chứ? Ma đầu kia thực sự dẫn nam nhân về nhà?

- Mẹ bà nhà đệ? Muốn hại đại ca à?! Chưởng môn thành niên đã lâu, muốn tìm một đạo lữ tu luyện là chuyện bình thường thôi.

- Đại ca à, chuyện ả ma đầu kia tìm đạo lữ tu luyện thì đúng là chuyện bình thường. Nhưng mà đại ca nghĩ xem, ả đã là đại ma đầu, thì đạo lữ của ả chắc chắn là đại ma vương rồi! Đại ca thử nói xem, chúng ta có phải một lần nữa đối đầu với toàn bộ thiên hạ hay không?

- Á đù, tiểu đệ phân tích thực sự rất hay, đại ca chưa nghĩ đến viễn cảnh đó! Chúng ta mau mau thu dọn đồ đạc rồi trốn mau thôi!

Chương 5: Lọt Vào Hang Hổ