Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Trở Về Tông Môn

Chương 6: Trở Về Tông Môn


Cả đêm đó, cả tông môn như mất ngủ. Toàn bộ trưởng lão, đệ tử Kính Tuyền Môn đều chạy loạn, chuẩn bị đón nam nhân của chưởng môn. Đệ tử nhỏ tuổi thì sắp xếp, lau dọn lại phòng của chưởng môn, những đệ tử lớn tuổi hơn thì dùng pháp thuật dời núi, dọn lá bên trong hoa viên, cắt tỉa chúng tạo thành vô số hình trái tim.

Mệt nhất chính là các trưởng lão. Bọn họ dùng thân mạng mình, truyền pháp lực vào bên trong pháp trận hộ sơn, trùng tu nó trong một đêm. Không những thế, còn phải phục dụng thêm cả Hồi Phong Đan, hồi phục lại khí tức đỉnh phong của mình, để không làm cho Kính Tuyền Môn mất mặt trước nam nhân kia.


Trong lúc Kính Tuyền Môn bận tối mặt tối mài, thì bên trong xe ngựa, Dạ Minh Nguyệt đang ngồi nhìn Cố Trường Giang rồi cười đầy mê luyến.

Thấy việc nàng kỳ lạ như thế, Cố Trường Giang không hiểu sao lại cảm thấy lạnh lạnh sống lưng. Dạ Minh Nguyệt giống như đang quan sát từng hành động nhỏ nhất của hắn vậy, khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cố Trường Giang lên tiếng nói:

- Minh Nguyệt, để tiền bối ở bên ngoài lái xe ngựa như thế có ổn không? Hay là để ta ra lái xe cho hai người?

Tuyền Linh Trúc nghe vậy thì giật bắn người lên thầm nói:

- Đại gia à, ta chưa muốn c·hết nha! Ngài thực sự ra đây lái xe ngựa thì chưởng môn về tông môn sẽ xé xác ta mất.

Tuyền Linh Trúc lên tiếng nói:

- Dù sao tiên sinh lần đầu tiên gặp lại chưởng môn chúng ta mà. Ta đâu thể làm mất thời gian quý báu của hai người như thế được.

- Nhưng tiền bối….

Dạ Minh Nguyệt che miệng, cười duyên:

- Không sao đâu tiểu ca ca, nàng trong tông môn chúng ta chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi. Kính Tuyền Môn từ xa xưa đã có giao tình sâu đậm với Nhâm Địa Môn, địa vị đệ tử của hai tông môn chúng ta là ngang nhau. Nàng ta mặc dù nhìn tu vi cao cường, nhưng địa vị thực sự trong tông môn chỉ là nữ đạo đồng, ngang với đệ tử tạp dịch mà thôi, đáng lý ra nàng ta phải gọi tiểu ca ca một tiếng sư huynh mới phải.

Tuyền Linh Trúc nghe thế thì khóc ròng trong lòng, hu hu, chưởng môn à, ngài có nam nhân rồi thì có cần tàn nhẫn với ta như thế không vậy? Ta dù ít dù nhiều cũng là một trong số đệ tử chân truyền của người mà? ta cũng có lòng tự trọng của một thánh nữ đó nha!

Dạ Minh Nguyệt cười thầm, thầm nói trong lòng:

- Tiểu ca ca, tiểu ca ca muốn trốn, chả lẽ muội không nhìn ra ư?

Cố Trường Giang thấy kế hoạch trốn thoát của mình thất bại, thì cũng không dám làm gì nữa mà ngồi im, trò chuyện với Dạ Minh Nguyệt.

Hắn cười gượng, hỏi:

- Mấy năm nay muội sống thế nào? Có tốt hay không? Các sư huynh, sư tỷ có đối xử tốt với muội không? Sư phụ có chăm sóc muội không?

Nghe những lời này của Cố Trường Giang, ý cười trong mắt của Dạ Minh Nguyệt từ từ biến mất, thay vào đó là một vẻ buồn thảm, uất ức, chứa đầy sự khó nói như muốn kể khổ.

Nàng nói:

- Tiểu ca ca…. tiểu ca ca bỏ muội lại ở đó, rồi hỏi muội sống ở đó có tốt không ư?

- Ta…. ta chỉ là muốn bảo vệ muội!

- Chúng ta không nên nói chuyện đó nữa, muội đã nghe tiểu ca ca nói một trăm lần rồi, lời giải thích của tiểu ca ca, muội đã thuộc nằm lòng luôn rồi.

Nói đến đây, ánh mắt u buồn của nàng dần dần giãn ra, trở nên trống rỗng vô hồn như một người đ·ã c·hết.

Cố Trường Giang thấy nàng như vậy, thì không thể nào kìm được lòng của mình, ôm chằm lấy Dạ Minh Nguyệt. Nước mắt hắn giằng ra, làm ướt đi phần vạc áo lung linh của nàng. Không biết từ khi nào mà Cố Trường Giang đã xem nàng như muội muội thực thụ của mình. Nên khi thấy nàng đau đớn như thế, thì lòng của hắn cũng không khỏi cảm thấy nhói lên.

Cố Trường Giang nói:

- Là tiểu ca ca có lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Là ta vô năng, là ta vô dụng, đã để muội chịu khổ rồi. Nếu lúc đó ta mang muội về môn phái của ta, thì chắc chắn muội sẽ cảm thấy tốt hơn.

Đôi bàn tay ngọc của nàng khẽ vuốt lên lưng của hắn, rồi ôm chặt vào, Dạ Minh Nguyệt hờ hững, nở ra một nụ cười hạnh phúc nói:

- Tâm ý của tiểu ca ca, muội hiểu, muội hiểu. Muội chưa từng trách tiểu ca ca về chuyện đó. Muội chỉ là… rất nhớ tiểu ca ca. Tại sao tiểu ca ca lại không đến thăm muội cơ chứ?

- Chuyện này…

Cố Trường Giang không thể nói là hắn sợ được.

- Nếu tiểu ca ca có chuyện khó nói, không đến thăm muội thì muội cũng trách tiểu ca ca nữa. Muội chỉ muốn tiểu ca ca bù đắp cho muội một chút thôi.

Cố Trường Giang thở dài, bất lực nói:

- Muội là chưởng môn của một đại môn phái, tuổi thọ có thể kéo dài lên đến mấy vạn năm. Nhưng tiểu ca ca ta chỉ là một Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi không thể đột phá, tuổi thọ giới hạn chỉ có một trăm năm mươi năm tuổi. Mặc dù lần này được muội truyền cho thọ mệnh, nhưng thọ nguyên của ta vốn dĩ cũng chỉ có một trăm năm mươi năm kia. Ta đã sống một trăm hai mươi năm rồi… ta chỉ còn có thể ở bên muội thêm ba mươi năm nữa mà thôi.

Dạ Minh Nguyệt nhắm mắt, mãn nguyện đáp:

- Không cần, ba mươi năm là đủ. Không phải tiểu ca ca đã từng nói, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thường thiếu niên nghèo mà. Ba mươi năm, không phải là tiểu ca ca không có hy vọng để tấn thăng lên Trúc Cơ kỳ.

Nghe thế, Cố Trường Giang cứng họng, hắn cười gượng đáp:

- Nhưng đó là nhân vật chính, là người được trời chọn, trên người có một lão già tinh thông việc luyện đan, như thế mới có cơ hội nghịch chuyển được. Còn ta… chỉ là một tên tu hành giả bình thường mà thôi, tư chất, cơ duyên đều không có, làm sao có vọng tưởng đạt được thành Trúc Cơ kỳ được?

Dạ Minh Nguyệt nói:

- Vậy thì muội sẽ làm lão già đó của tiểu ca ca, thực lực của muội sẽ không thua lão già đó đâu!

- Chuyện này… chuyện này…. Minh Nguyệt, muội đang làm gì thế?!

- Sao? Không phải tiểu ca ca hứa với muội rồi sao? Phần đời còn lại của tiểu ca ca sẽ nhất định ở bên muội, một bước cũng xa rời.

Dạ Minh Nguyệt đứng lên, bước tới bên cạnh Cố Trường Giang, rồi vén váy dài của mình, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng tựa đầu lên bờ vai vững chãi của tiểu ca ca mình ngày đêm thương nhớ.

Nàng cảm thấy rất thoải mái, nhưng Cố Trường Giang không thấy vậy. Nhưng hắn nghĩ lại những năm tháng kia nàng sống cũng không dễ dàng gì, nên hắn không đẩy nàng ra, cứ để cho Dạ Minh Nguyệt tựa vào vai chính mình.

Hai người im lặng ngồi trên xe ngựa cùng nhau, một người ngồi cứng nhắc như tượng đá, một người thì cười tủm tỉm, mãn nguyện kế bên cạnh.

Bất ngờ, Dạ Minh Nguyệt lên tiếng:

- Nói thật với tiểu ca ca, muội sống ở Kính Tuyền Môn thực sự không tốt một chút nào. Sư huynh, sư tỷ đều tốt với muội, sư phụ cũng rất yêu thương muội. Nhưng mỗi ngày trôi qua đối với muội đều vô cùng cô đơn, nhàm chán.

- Tiểu ca ca biết không? Giới tu luyện rất khó lường, lòng người sâu không thấy đáy, sư huynh sư tỷ trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi cười với muội, nhưng ẩn sâu trong đó là một loại địch ý khó dò. Kể cả sư phụ cũng như thế, mặc dù sư phụ rất yêu thương muội, nhưng lúc nào cũng đề phòng, tránh muội như tránh tà, nếu không có chuyện gì thì không được đến phòng sư phụ, tránh việc làm phiền sư phụ nghỉ ngơi. Đó là đối với muội, nhưng đối với những đệ tử khác, thì sư phụ lại không hạn chế như vậy

- Trên đời này muội chỉ cảm nhận được một người thực lòng đối với muội, đó là tiểu ca ca mà thôi!

Cố Trường Giang hỏi:

- Những năm qua… rốt cuộc muội đã gặp phải chuyện gì thế?

Dạ Minh Nguyệt nở ra một nụ cười tươi, híp mắt, hướng về hắn mà nói:

- Những chuyện không vui kia, không nên nhắc lại nữa. Giờ muội đã bên cạnh tiểu ca ca rồi, những chuyện kia đã không còn làm phiền muội nữa.

Trong những năm qua, Dạ Minh Nguyệt đã gặp những chuyện khó lòng mà nói được với một đứa con nít. Phàm nhân trong mắt một số tu hành giả, chả khác gì những món tài nguyên, biết đi, biết nói chuyện cả, bọn họ nuôi phàm nhân chả khác gì nuôi gia s·ú·c, nếu vui thì thi pháp làm mưa thuận gió hòa, nếu buồn thì tùy tiện diệt vài trấn nhỏ giải sầu, cũng không ai dám nói gì.

Vốn dĩ Dạ Minh Nguyệt học theo Cố Trường Giang, một đường đều là liên chính, hành hiệp, giúp đỡ kẻ yếu, nhưng nàng khác với hắn, hắn chỉ là một người hành pháp, một kẻ tay chân tiểu tốt trong giang hồ mà thôi, chuyện hắn gặp không thể nào sánh được với những chuyện Dạ Minh Nguyệt gặp được.

Dần dần những người dân thiện lương kia trong mắt nàng đã không còn thiện lương nữa. Nàng khi đến giúp bọn họ, thì những phàm nhân kia không những không đa tạ nàng vì đã cố hết sức giúp đỡ, ngược lại còn cảnh trở công việc diệt yêu trừ ma, đến khi có người b·ị t·hương, bị m·ất m·ạng thì đổ ngược hết tất cả lỗi cho nàng là vô năng, vô dụng.

Trong mắt nàng, những người dân thiện lương kia từ từ biến thành những con s·ú·c· ·v·ậ·t mà những tu hành giải kia nói cho nàng.

Năm nàng ba mươi tuổi, nàng nhận ra thế giới này vốn không phân thiện ác nữa, cái được gọi là thiện ở cái thế giới tu tiên này chỉ là một loại đạo lý vô tri để biện minh cho sự yếu đuối của mình, đồng thời chỉ là tiện thể một chút lợi ích của những thế lực lớn mạnh. Thế lực lớn chăn nuôi thế lực nhỏ, thế lực nhỏ sống dựa vào thế lực lớn.

Cái thứ gọi là đạo đức căn bản không hề tồn tại ở thế giới tu tiên này. Nhân trung lễ nghĩa, được bọn chúng viết ra đều là dùng để cai trị những kẻ ngu dân mà thôi.

Thế giới quan ngây thơ, đầy trong sáng của Dạ Minh Nguyệt sụp đổ từ từ, trong khi đó độ trưởng thành của nàng lại không theo kịp. Cuối cùng nó trở thành một màn đêm bao phủ lấy Dạ Minh Nguyệt, không cho nàng thấy bất kỳ điều gì tốt đẹp trên thiên hạ nữa.

Sư huynh sẵn sàng bán mạng của nàng để đổi lấy mạng của hắn.

Sư tỷ sẵn sàng thí nàng để lấy bảo vật.

Kính Tuyền Môn khi thấy nàng không còn giá trị lợi dụng nữa thì lúc nào cũng có thể từ bỏ nàng. Dù sao Kính Tuyền Môn chỉ là có pháp môn ẩn giấu thiên phú của nàng mà thôi, khi thiên phú bị lộ ra, để người khác nhắm đến, Kính Tuyền Môn cũng không đủ sức để bảo vệ nàng được.

Tông môn không nhận, sư phụ không dung, Dạ Minh Nguyệt lại còn là loại thiên phú tuyệt thế, tông môn nhỏ như Kính Tuyền Môn không còn cách nào khách ngoài phương pháp cô lập nàng với những đệ tử khác mà thôi.

Nàng muốn kể những ấm ức mà mình phải chịu suốt hàng trăm qua cho Cố Trường Giang. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đầy ấm áp của hắn, thì những ấm ức kia không giải mà tự tan. Nàng bây giờ đã có hắn rồi, nàng đã không còn cô đơn nữa, không còn chịu những ấm ức kia một mình nữa, tiểu ca ca sẽ bảo vệ nàng khỏi tất cả những thứ đó.

Cố Trường Giang thấy vậy, hắn cũng tâm lý không hỏi nữa, mà ôm lấy nàng, dỗ dành y hệt tiểu nha đầu nằm xưa.

Hắn nói:

- Để muội chịu khổ rồi.

Dạ Minh Nguyệt hỏi:

- Gạt chuyện không vui của muội qua một bên đi. Từ khi tiểu ca ca rời đi, thì tiểu ca ca sống như thế nào thế? Sao lại ở đây diệt xà tinh?

Cố Trường Giang nghe thế thì khẽ thở dài:

- Từ khi ta rời đi, cũng không gặp vấn đề gì, chỉ là từ khi giao muội cho Kính Tuyền Môn thì thời hạn lịch luyện của ta đã tới, nên liền trở về. Những năm sau ta đều chú tâm tu luyện, gia tăng thực lực của mình. Cứ mỗi hai năm thì ta xuống núi, làm việc lặt vặt cho quan viên mấy thị trấn của mấy huyện nhỏ.

- Chỉ là vào năm mươi năm trước xảy ra chuyện lớn, sư phụ của ta trong một lần ra ngoài, bị người khác ám hại, dẫn đến vong mạng. Ta không có người chỉ dẫn, nên dẫn đến việc tu luyện bị trì trệ, mãi không tiến bộ được. Tư chất của ta hạn hẹp, dù ngày đêm tu luyện cũng không cách nào tiến bộ được, chỉ có thể bước lập bập đến Luyện Khí tầng 7 rồi dừng lại mà thôi.

- Tu vi không tiến bộ, ta không thể nào đi xa được nữa. Nên chỉ đành đem tiên quả trên núi xuống, bán cho người dân dưới trấn. Nếu hôm nào may mắn thì được khác chỉ cho chỗ yêu quái xuất hiện, giúp ta có chút tiền, còn xui thì ta chỉ bán vài loại trái cây mà thôi. Con xà tinh này lần này cũng vậy, cũng đều là do may mắn được người dân báo cho ta.

Dạ Minh Nguyệt nghe hắn nói như thế thì không hiểu sao nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng khẽ nói:

- May mắn là tiểu ca ca là một tu hành giả cấp thấp, đối với dân nữ bình thường thì lại quá cao, đối với những nữ đệ tử thì lại quá tầm thường.

Cố Trường Giang nghe không hiểu nàng lầm bầm gì hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Không, không có chuyện gì.

- Nếu muội không muốn kể cho ta chuyện buồn, vậy kể cho ta chuyện vui

- Dạ vâng, hiển nhiên rồi.

Cả hai người cùng nhau trò chuyện từ tối muộn đến khi mặt trời treo l·ên đ·ỉnh. Dạ Minh Nguyệt kể cho Cố Trường Ca nghe về tất cả những nơi nàng từng đi qua, những chuyện kỳ lạ mà nàng đã từng gặp trên đường.

Đối với những những tu hành giả cao cấp như Dạ Minh Nguyệt, mấy cảnh hoa sơn thủy nguyệt đã không còn mấy nghĩa lý gì, kể cả những thú vui kỳ lạ trong nhân gian cũng thế. Nhưng đối với những tu hành giả cấp thấp như Cố Trường Giang thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Dù hắn có mang theo trong mình kiến thức của tận hai kiếp người, thì Cố Trường Giang cũng chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi. Những chuyện kỳ lạ như oan hồn kêu oan, đi đường nhặt được vàng, thì hắn chưa từng được chứng kiến bao giờ. Những cảnh đẹp như Hoa Sơn, Thủy Nguyệt cũng thế, Cố Trường Giang chỉ nghe lời đồn là nó từng tồn tại mà thôi, còn chả biết thực hư như thế nào.

Nên những câu chuyện, cảnh đẹp từ trong miệng Dạ Minh Nguyệt thốt ra, có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với Cố Trường Giang. Hắn cứ như thế mà dỏng tai nghe từng lời nàng nói, không ngừng phụ họa, ú òa đầy bất ngờ. Thấy Cố Trường Giang thích thú, Dạ Minh Nguyệt càng cảm thấy lòng mình rộng ràng hơn.

Những mẫu chuyện nhàm chán kia, không ngờ có một ngày khiến tiểu ca ca mình lại phải suýt xoa mà lắng tai nghe. Dạ Minh Nguyệt quyết tâm,m nàng sẽ dẫn Cố Trường Giang đến thăm những nơi đó.

Tưởng tượng đến khung cảnh Cố Trường Giang đứng trước bóng cây đại thụ trên đỉnh Minh Nhật Sơn vào ban chiều, cầm bầu rượu đầy ắp nốc ừng ực đến say, rồi dựa vào lòng nàng, nói ra những lời yêu thương. Thì Dạ Minh Nguyệt không cách nào chịu được, cả thân thể run lên bần bật vì sung sướng.

- Tiểu ca ca của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tiểu ca ca chu đáo ♡

Cố Trường Ca thấy Dạ Minh Nguyệt tự dưng bày ra bộ dáng thẹn thùng, quay mặt đi, rồi nhìn mình bằng một ánh mắt đầy kỳ lạ, thì thầm thứ gì đó trong miệng, thì hắn hỏi:

- Minh Nguyệt? Có chuyện gì à?

Dạ Minh Nguyệt giống như con mèo đi vụng trộm bị người khác bắt gặp, giật nảy mình một cái, rồi đỏ mặt xua tay nói:

- Không, không, muội không có ý đó đâu.

Tuyền Linh Trúc mặt dù không nhìn thấy được khung cảnh bên trong, nhưng chỉ cần nghe cuộc nói chuyện của hai người thôi thì nàng cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra bên trong.

Thế nên nàng lắc đầu nói:

- Đây mà là chưởng môn sát phạt lạnh lùng thường ngày của chúng ta, được người đời xưng tụng là thiên hạ đệ nhất nữ nhân đấy ư? Sao càng nghe càng thấy không đúng vậy?

Càng lắng nghe kỹ từng câu từng chữ bên trong xe ngựa thốt ra, Tuyền Linh Trúc càng cảm nhận thấy chưởng môn thường ngày của mình càng không giống chưởng môn một chút nào. Mà lại giống với một tiểu cô nương vừa mới lớn thì đúng hơn.


Ba người đi cùng với nhau suốt đêm, từ sáng sớm đã đến một cái trấn nhỏ, với gần một ngàn nhân khẩu bên trong. Đến đây, bất ngờ Dạ Minh Nguyệt tự nhiên lên tiếng:

- Tiểu ca ca, muội muốn ăn mì chay.

Tuyền Linh Trúc nói:

- Chưởng môn nếu muốn ăn mỳ chay, để đệ tử nấu cho.

Dạ Minh Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng. Tuyền Linh Trúc vốn đang hớn hở vì mình đã nịnh được chưởng môn cao cao tại thượng một chút, thì một cảm giác ớn lạnh đột ngột ập tới, khiến nàng rét run cả người.

Tuyền Linh Trúc nuốt nước bọt nói:

- Chưởng môn, ta nghĩ lại rồi, rau rừng ở đây tuy có thể hái được, nhưng không thuận tiện bằng vào trấn mua một bát mỳ chay. Người nói xem có đúng không?

Dạ Minh Nguyệt nói:

- Vậy trong lúc chúng ta đi ăn mì, thì người tắm cho “ngựa” của chúng ta đi.

- Dạ vâng…

Tuyền Linh Trúc đáp một cách đầy não nề. Rõ ràng tay nghề nấu mình chay của nàng đã đạt đến mức thượng thừa, vốn định dịp này ra ngoài có thể lấy lòng Dạ Minh Nguyệt một chút, nhưng ai ngờ đâu mình lại bị nàng ta đẩy sang làm một cái công việc dơ bẩn như thế này? Công lý ở đâu? Tuyền Linh Trúc ta muốn khiếu nại nha!

Chương 6: Trở Về Tông Môn