Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Kính Tuyền Môn

Chương 7: Kính Tuyền Môn


Dạ Minh Nguyệt dẫn Cố Trường Giang đến một quán mì chay gần đó, gọi cho hai người các nàng một bát mỳ chay thật lớn, nàng mặc kệ Tuyền Linh Trúc, không gọi cho nàng ta một phần nào.

Bát mỳ thơm phức, nóng hỏi bóc lên khói trắng được bưng ra, Dạ minh Nguyệt hào hứng nhìn món mỳ mà nói:

- Tiểu ca ca nhìn bát mỳ này này, ở đây còn có thêm tàu hủ chiên nữa đấy.

Cố Trường Giang thấy thế thì nói:

- Lần này muội xuống núi đã không dễ dàng gì rồi, làm sao ăn những món đơn giản như thế chứ? Để ta kêu thêm một bát mỳ thịt dê cho muội.

Dạ Minh Nguyệt cười đáp:

- Không đâu, muội thích ăn nhất đó chính là mỳ chay, tiểu ca ca không cần kêu thêm đâu.

Nghe thế Cố Trường Giang cũng chỉ đành thở dài một tiếng, đánh chấp thuận, dù hắn thấy chuyện này có chút phải cho lắm.

Hai người cứ như thế mà cắm mặt vào ăn bát mỳ đạm bạc kia. Mặc dù chỉ từ những nguyên liệu giản đơn như rau rừng, nấm cục, tàu hủ, nhưng đối với Dạ Minh Nguyệt lại là một món ngon khó cưỡng. nàng không chỉ ăn hết một bát mỳ lớn, mà còn húp cạn cả nước bên trong bát nữa.

Tốc độ ăn của nàng nhanh đến đáng kinh ngạc, Cố Trường Giang bình thường ăn rất khỏe, rất nhanh, nhưng lần này hắn chỉ mới ăn được phân nửa bát mỳ, thì bát mỳ của Dạ Minh Nguyệt đã cạn sạch, không còn một giọt nào.

Dạ Minh Nguyệt ăn xong, nhìn sang hắn với ánh mắt đầy trìu mến, hỏi:

- Tiểu ca ca biết tại sao muội lại thích món mỳ chay này không?

Cố Trường Giang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn về phía nàng, vừa ăn vừa ngây ngô hỏi:

- Ngôn… ngôn…. ạo… ngôn… sa… ế? (Tại sao thế?)

Lời nói của Cố Trường Giang lúc ăn thực sự rất khó nghe, nhưng Dạ Minh Nguyệt vẫn có thể nghe hiểu được. Nàng đầy duyên dáng nói:

- Đó là món đầu tiên mà tiểu ca ca dẫn muội đi ăn đấy. Nhớ năm xưa kia, trước khi tiểu ca ca đến cứu muội, thì muội chỉ là ả tiện nhân của tên nghiệt giống kia thôi. Cái tên bán thịt heo kia đối xử với con dâu của hắn rất tệ, hằng ngày ngoại trừ vài miếng thịt heo sống nhăn, sắp thối rửa ra, thì muội chỉ được ăn một vài bát cháo kê loãng như nước mà thôi, đống đấy căn bản không được xem là lương thực để nuôi gia s·ú·c nữa.

Cố Trường Giang nghe thế thì đặt bát mỳ trên tay mình xuống, nói:

- Để muội chịu khổ rồi.

Dạ Minh Nguyệt cười hi hi nói:

- Hi hi, tiểu ca ca à, chuyện đó đâu phải lỗi của tiểu ca ca đâu? Đấy là do muội mệnh khổ, sinh ra đã là thời loạn lạc, được sống đã là tốt lắm rồi. Tiểu ca ca chính là quý nhân của muội, không chỉ giúp muội thoát khỏi tình cảnh đó, mà còn giúp muội biết thế nào là thế gian đẹp đẽ nữa.

Cố Trường Giang không thể nào ngờ được, trong lòng của Dạ Minh Nguyệt, mình lại chiếm một vị trí quan trọng đến như thế.

Hai người ăn xong, không rời đi, mà ở lại quán mỳ chay ấy, ôn lại những chuyện xưa cũ mà hai người đã từng trải qua trong suốt mười năm qua. Có những chuyện nhắc lại thì khiến cả hai người cười ra nước mắt, có những chuyện khi kể lại thì khiến sắc mặt Cố Trường Giang, Dạ Minh Nguyệt đều mang một vẻ buồn rười rượi. Buồn, vui, hân hoang, tuyệt vọng đều có, trong lúc trải qua hai người chả cảm thấy nhiều ít gì, nhưng khi nhìn lại thì thấy một đoạn mười năm ấy đã trải qua biết bao nhiêu việc.


Hai người nói chuyện với nhau rất lâu, nói từ lúc trời vẫn còn đang tờ mờ sáng, đến khi quán sắp đóng vào buổi trưa vẫn chưa nói xong. Thấy vậy, tiểu nhị của quán là Vĩ Thành định bước ra, nhắc nhở hai người một chút, tiện thể đòi một chút tiền trà nước.

Nhưng hắn chưa kịp bước ra ngoài, hai mặt một lời với khách quan thì lão bản ngồi trong quầy đã giữ chặt lấy tay hắn, ngăn lại:

- Tiểu Thành, ngươi định đi đâu thế?

Vĩ Thành đáp:

- Lão bản à, ngài không thấy bọn họ ngồi ở đây quá lâu rồi không? Như thế chúng ta chả thu hút được bao nhiêu khách nữa.

Lão già râu gầy gò râu dài tới ngực, mặc một bộ y phục màu xanh dương nhạt nghe vậy thì khẽ vuốt râu, siết chặt bàn tay đang giữ Vĩ Thành, rồi nói:

- Nếu ngươi muốn nộp mạng thì cứ đi, tiền thưởng ngày hôm nay của ngươi lão bản ta sẽ không gửi lại cho phụ mẫu của ngươi đâu.

Vĩ Thành nghe thế thì khó hiểu, hơi tức tối nói:

- Tại sao thế lão bản? Đám người kia lợi hại như thế sao?

- Không phải lão bản ta đã từng nói với ngươi là lão bản ta từng là tu hành giả ư? Nam thanh niên kia thì bình thường, chỉ có chút khí tức mạnh mẽ hơn tu hành giả cùng cấp một chút mà thôi. Nhưng ngươi nhìn nữ nhân kia đi, ngươi cảm thấy nàng ta thế nào?

Vĩ Thành tròn xoe mắt cẩn thận nhìn Dạ Minh Nguyệt. Thân hình của nàng nhấp nhô, đầy quyến rũ. Khuôn mặt càng là hớp hồn người khác, hai mắt long lanh như trăng, lông mày như lá liễu, môi hồng đỏ mộng như quả tươi mới chín. Chỉ mới quan sát kỹ một chút thôi mà Vĩ Thành đã cảm thấy trái tim mình đập rộn, như muốn nổ tung thành từng mảnh vỡ tới nơi.

Cả khuôn mặt Vĩ Thành lấm lem mồ hôi lạnh, hắn khẽ run rẩy nói:

- Nàng ta… đẹp?

- Ngươi chỉ thấy được nhiêu đó sao? Mẹ kiếp! Đến cả heo cũng biết nữ nhân là đại mỹ nhân trong thiên hạ, ngươi đến cả heo cũng không bằng! Nhìn kỹ đi! Nhìn kỹ vào y phục của nàng ta đi, đấy là y phục tu hành giả bình thường có thể mặc sao? Mặc dù lão bản nhà các ngươi tu vi không cao, nhưng ánh mắt cũng không như đám phàm nhân các ngươi, để chưng cho vui.

- Nhìn kỹ đi, đầu tiên chính là cái hình gương nước đấy, đó là đồng phục của tu hành giả Kính Tuyền Môn. Thứ hai, Kính Tuyền Môn có ba loại đệ tử tất thảy, lần lượt là tạp dịch, ngoại môn, nội môn, tương ứng với từng sóng nước được quấn quanh thắt lưng, nhưng nữ nhân kia lại không có, điều này chỉ có thể nói một là nàng ta là trưởng lão, hai là đệ tử chân truyền. Nhưng nếu nhìn kỹ thì những sóng nước kia lại hội tụ ngay chỗ rốn của nữ nhân kia, mà người có thể khiến cho sóng nước hội tụ tại một điểm ở Kính Tuyền Môn chỉ có thể là chưởng môn mà thôi.

- Mà ngươi biết chưởng môn Kính Tuyền Môn là ai không?

Vĩnh Thành run rẩy nói:

- Ta... ta không biết?

- Hừ, sự kiện yêu quốc toàn diệt, ngươi hẳn đã nghe rồi nhỉ?

- Đã nghe, sự việc này chính nội ta đã từng nhìn thấy, kể rất rõ cho ta.

- Năm mươi năm trước, chính chưởng môn Kính Tuyền Môn đã ra tay đồ sát cả một quốc gia đấy! Mẹ nhà ngươi dám chọc nữ ma đầu diệt quốc à?

Nghe đến hai chữ diệt quốc, cả người Vĩnh Thành ớn lạnh, cứng ngắt. Hắn thế mà dám có ý định đuổi nữ ma thần đó đi, không những thế hắn còn có ý đồ không tốt đối với nàng! Cũng may là ả ta không sử dụng mấy pháp thuật thần thông đọc tâm vị, nếu không dù có ngàn cái mạng cũng không đủ để cho Vĩnh Thành thoát được.


Hai người trò chuyện rất lâu mới xong, đến khi Cố Trường Giang nhận ra thì trời đã trưa trời trưa trật hết rồi. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy toàn bộ bành ghế xung quanh chỗ mình đều được tiểu nhị trong quán lao sạch sẽ, dựng lên ngăn nắp. Cả quán vắng tanh, không có một ai ngoài hai người bọn họ còn ngồi lại.

Cố Trường Giang kêu tiểu nhị một tiếng. Tên tiểu nhị kia từ khi biết thân phận thật sự của Dạ Minh Nguyệt thì nhanh nhẹn hẳn ra, vừa nghe thấy tiếng gọi của Cố Trường Giang đã ngay lập tức có mặt trước bàn của hắn.

- Khách quan, ngài cần dùng gì sao?

Tiểu nhị mặc dù b·ị b·ắt làm thêm giờ, nhưng không dám cau có một chút nào, ngược lại còn tươi cười hơn cả lúc được nhần tiền lương ngày hôm nay.

Cố Trường Giang nhìn thấy vậy thì đánh giá rất tốt quán ăn này, hắn nói:

- Ta muốn tính tiền, tổng cộng bao nhiêu quan tiền thế?

- Hai bát mỳ chay tổng cộng sáu quan tiền ạ.

- Đây, sáu quan tiền của ngươi đây.

Dạ Minh Nguyệt bất ngờ lên tiếng:

- Tiểu ca ca, để muội trả cho.

- Ha ha, không cần muội trả đâu. Lần này gặp được muội, là phúc của chúng ta, thân làm ca ca như ta phải bao muội chứ.

Cố Trường Giang sau khi đưa cho tiểu nhị sáu quan tiền, còn đặt biệt cẩn thận tặng cho hắn thêm bốn quan tiền nữa.

Vĩnh Thành thấy vậy thì hỏi:

- Khách quan, bốn quan tiền này là?

- Bốn quan tiền này là tiền ta làm phiền các ngươi, để mọi người đóng quán muộn rồi.

- Khách quan không cần làm như thế đâu, lão bản chúng ta không phải người hẹp hòi, đâu phải tính toán những chuyện nhỏ nhặt như thế.

Mặc dù Vĩnh Thành từ chối, nhưng Cố Trường Giang cứ bắt hắn nhận. Cuối cùng bốn quan tiền kia cũng vào tay Vĩnh Thành.


Trên đường trở về, Dạ Minh Nguyệt cứ như xưa, nhìn thấy hành động kỳ lạ của hắn mà hỏi:

- Tiểu ca ca, ta thấy chúng ta không làm phiền tiểu nhị kia đâu, mà phải trả tiền cho hắn chứ?

Cố Trường Giang theo thói quen ngày xưa, không coi Dạ Minh Nguyệt như là một chưởng môn cao cao tại thượng, mà gõ lên đầu nàng một cái, khiến Dạ Minh Nguyệt bất mãn ôm đầu. Hắn nói:

- Muội đấy, sao sống đến trăm năm rồi mà không hiểu gì cả? Hành sự vẫn y hệt trẻ con. Lão bản người ta tốt bụng cho chúng ta ngồi lại cả canh giờ thì cũng thôi đi, chúng ta đâu thể làm một tên vô lại, cứ như thế mà hưởng thụ được? Đạo lý có qua có lại đâu hết rồi.

Dạ Minh Nguyệt phồng má nói:

- Tiểu ca ca chỉ toàn nói đạo lý suôn. Phàm nhân tất cả đều có tính hèn, chỉ cần doạ bọn họ một chút thôi cũng đủ để bọn họ cung phụng chúng ta suốt cả đời rồi.

Cố Trường Giang nhéo lỗ tay của Dạ Minh Nguyệt, dạy bảo nàng:

- Muội ăn nói cho cẩn thận một chút, không phải chúng ta cũng từng là phàm nhân hay sao? Muội đấy, không biết nghĩ cho người xung quanh gì cả.

- Đau, đau…..

Mặc dù bị nhéo lỗ tay rất đau, nhưng Dạ Minh Nguyệt lại không hề phản kháng một chút nào, ngược lại nàng còn nương theo hắn, thầm bày ra một bộ dáng hưởng thụ.

Cảm nhận được điều gì kỳ quái, Cố Trường Giang ngay lập tức rụt tay lại, không véo tai nàng nữa. Hắn thầm nói biểu muội này của hắn, càng lớn, càng kỳ lạ, khiến Cố Trường Giang hắn vô thức muốn tránh xa.


- Tiểu ca ca… Hưm…. Mai mốt tiểu ca ca có thể dạy bảo muội một chút được không? Muội mới làm chưởng môn không được bao lâu, mà vấn đề muội gặp lại nhiều quá!

- Tất nhiên là đ…. không, muội bây giờ cũng chả kém ta về mặt tuổi tác nữa, chúng ta có thể nói là người sinh cùng thế hệ bây giờ rồi. Ta lấy đâu ra tư cách mà dạy bảo muội?

- Đương nhiên tiểu ca ca là tiểu ca ca rồi. Muội gọi một tiếng tiểu ca ca, không phải tiểu ca ca chính là tiểu ca ca của muội sao?

- Nào nào, dừng lại một chút? Muội muốn nói gì thế?

Nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người từ đằng xa, Tuyền Linh Trúc đang bơ phờ, thì hai mắt nàng đột nhiên sáng rực.

Nàng hét lớn:

- Cuối cùng thì chưởng môn cũng quay trở lại rồi!

….

Tuyền Linh Trúc không kể mệt mỏi nguyên cả một ngày qua, mà cứ như thế lái xe ngựa chở Cố Trường Giang, Dạ Minh Nguyệt đi. Vốn dĩ Nhâm Địa Môn cách Kính Tuyền Môn không xa, chỉ hơn ba ngày đường đi bộ một chút, cho dù con lừa của Dạ Minh Nguyệt có đi chậm cỡ nào thì cũng không chậm bằng một con người cuốc bộ leo núi được.

Nên rất nhanh, sau hai ngày đi đường liên tục thì ba người cũng đến được Kính Tuyền Môn.

Kính Tuyền Môn bây giờ đã không còn là Kính Tuyền Môn trước kia. Kính Tuyền Môn trước kia trong ký ức của Cố Trường Giang chỉ là một cánh cảnh cổng nhỏ, bên trong biệt viện chỉ có bốn giang phòng, đệ tử, môn hạ các loại đều không phân cao thấp, chỉ có vỏn vẹn chưa hết hai bàn tay. Thế mà Kính Tuyền Môn bây giờ, đã có một cái cổng cao hơn năm mươi trượng, dùng chính linh khí thiên địa tạo thành một màn cổng hư hư ảo ảo, bên trong chia thành mười hai ngọn núi, ở giữa mười hai ngọn núi kia là một cái hồ nước xanh biếc, tựa như một đại dương thu nhỏ, đệ tử, hạ nhân đông như kiến, chỉ nhìn thôi cũng thấy mình thật nhỏ bé.

Cố Trường Giang bất ngờ nói:

- Đây là Kính Tuyền Môn thật sao?

Dạ Minh Nguyệt nói:

- Đúng rồi, nơi đây chính là Kính Tuyền Môn của muội.

Nàng sau đó vung tay, cái cổng mờ mờ ảo ảo ở chính giữa cái cổng đá cao năm mươi trượng kia mở ra, tạo thành một cánh cổng nối thông với Kính Tuyền Môn bên trong.

Cảnh tượng bên trong cổng đá kia khác hẳn với bên ngoài. Bên ngoài là cảnh tượng hàng trăm, hàng vạn các đệ tử ngoại môn đang luyện tập, các đệ tử tạp dịch đang chèo thuyền chở các đệ tử nội môn đi xuống núi. Nhưng bên trong là toàn thể đệ tử của Kính Tuyền Môn xếp thành từng hàng vô cùng ngay ngắn, uy nghiêm, tựa như một đội quân tinh nhuệ được huấn luyện bài bản.

Tất cả đệ tử Kính Tuyền Môn lúc bấy giờ đều không mặc thường phục của mình nữa, mà đều đồng thời vận lên người một đồng phục lam lục của Kính Tuyền Môn. Nam trái, nữ phải, trưởng lão đứng đầu hơn trăm hàng, mỗi hàng là hơn ngàn người. Ở giữa hàng giao nhau giữa nam đệ tử và nữ đệ tử thì tách ra một con đường lớn trải thảm đỏ, dẫn đến Vân Thiên Các.

Linh khí nồng đậm tạo thành từng đám làn mây nhỏ bay phất phới, toàn bộ linh thú, linh sủng, thần thú canh môn đều bay dập giờn trên Kính Tuyền Môn, tạo thành một cảnh tượng hệt như tiên giới trong tưởng tượng của Cố Trường Giang.

Tất thảy đệ tử, trưởng lão, đường chủ, đà chủ các loại đều đồng thanh lên tiếng:

- Cung nghênh chưởng môn trở về! Cung nghênh tiên sinh đến thăm Kính Tuyền Môn!

Cố Trường Giang quay sang nhìn Dạ Minh Nguyệt bằng khuôn mặt không thể nào tin nổi hỏi:

- Chuyện này…. rốt cuộc là sao thế?

Dạ Minh Nguyệt đưa tay lên miệng, che đi nụ cười khẽ, nói:

- Tác phong bình thường của Kính Tuyền Môn ấy mà.

Cố Trường Giang nghe thế thì há hốc mồm. Hắn tự nói, tác phong bình thường? Mẹ nó! Đây chính là tác phong của đám sắp đem quân đi san bằng quốc gia người ta đấy!!

Nén lại sự kinh ngạc của mình, Cố Trường Giang ngồi lên tiểu phi thuyền mà Kính Tuyền Môn đã chuẩn bị sẵn cho mình. Tiểu phi thuyền này tuy xa hoa, được làm từ nhiều vật liệu quý giá, trận văn khắc trên nó càng là tỏa ra linh khí nồng đậm, nhưng nó lại chỉ có mỗi hai chỗ.

Hắn hỏi:

- Hai chỗ thế này, thì đệ tử của nàng ngồi đâu?

Tuyền Linh Trúc đáp:

- Tiên sinh, ta không cần ngồi đâu, ta tự khắc có chỗ của mình.

Nói rồi nàng chạy lại hàng của các đệ tử thân truyền, tiện tay biến ra đồng phục của mình của mình, rồi khoác lên, vội hành lễ:

- Cung nghênh chưởng môn trở về, cung nghênh tiên sinh tới thăm!

Dạ Minh Nguyệt ngồi lên phi thuyền kế bên cạnh Cố Trường Giang, nói:

- Tiểu ca ca à, mặc kệ bọn họ đi, bọn họ là như vậy đấy.

Quả nhiên là Tuyền Linh Trúc đọc rất đúng tâm tư của Dạ Minh Nguyệt, nhìn thấy nàng ta cười vui như thế bên cạnh Cố Trường Giang thì trong lòng đám người Kính Tuyền Môn đều đồng loạt nhảy cẩn lên vì sung sướng.

Cuối cùng thì bọn họ cũng được yên ổn rồi! Không cần phải lo suốt ngày chưởng môn mình buồn lòng nữa!

Cố Trường Giang nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các nam, nữ đệ tử dành cho mình, thì cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn thì thầm to nhỏ với Dạ Minh Nguyệt:

- Hình như ta đi chung với muội có chút không tốt nhỉ? Ta thấy các nam đệ tử kia như muốn nhào tới, ăn tươi nuốt sống ta vậy.

Dạ Minh Nguyệt cười khúc khích nói:

- Tiểu ca ca nghĩ quá nhiều rồi, bọn họ nhiều lắm chỉ là đệ tử thân truyền mà thôi, còn lâu mới có tư cách đứng trước mặt muội. Không có tư cách đứng trước mặt muội, thì làm sao có tư cách dị nghị tiểu ca ca của muội được.

Nếu các nam đệ tử nghe được lời nói kia của Cố Trường Giang, chắc chắn sẽ đồng thanh đáp: “Đúng, chúng ta hận ngươi, hận ngươi đến mức muốn ăn tươi nuốt sống! Tại sao ngươi không đến sớm hơn trăm

Chương 7: Kính Tuyền Môn