Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Ngoại Truyện • Chương 131.5: Đứa Con Của Biển

Ngoại Truyện • Chương 131.5: Đứa Con Của Biển


_ _ _ _

3 giờ 58 phút AM. Trời vẫn còn chưa hửng sáng.

Giữa biển Đà Nẵng, khu bãi tắm Sao Lớn, cách đất liền khoảng 7 hải lý (tức 12,964 km).

Một con thuyền đánh cá loại nhỏ đang trên đường trở về từ ngoài khơi xa.

Trên con thuyền đó, chàng thanh niên trẻ tên Trung đứng trên mạn thuyền, trên tay anh là một cái ống nhòm.

Phía xa xa kia, ngay trên mặt biển. Một đống chai nước bằng nhựa rỗng không biết bằng cách nào đã trôi ra được tới đây, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Thật mất mỹ quan!

Nhìn đống rác trôi lênh đênh kia, Trung thầm chửi thề một tiếng trong miệng:

"Mẹ, bọn du khách này đ·é·o biết thế nào là bảo vệ môi trường biển à?"

Từ lúc ấn định được ngày diễn ra đại hội Hồn Chiến Sĩ, lượng du khách từ cả trong và ngoài nước kéo đến Đà Nẵng đông kỉ lục. Ngân sách thành phố cũng theo đó mà tăng lên.

Nhưng đi kèm với cái lợi thì luôn phải có cái hại, sự thu hút khách du lịch dẫn tới hệ lụy rác thải ra tăng đột biến.

Chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi mà bãi biển đã tràn ngập những vỏ lon, chai nhựa do những du khách vô ý thức vứt bừa bãi.

Để ngăn chặn tình trạng này, nhiều thùng rác và các biển báo cấm không được xả rác được bố trí khắp bãi. Tuy nhiên, vẫn có một số thành phần có ý thức như tóc K·há B·ảnh vờ như bị đui hay mù chữ tạm thời, ngang nhiên chôn rác xuống cát hoặc ném ra biển khi không có ai để ý.

Cảnh quan nơi đây đang dần bị tàn phá.

Trung nghiến răng, là một ngư dân từ nhỏ anh đã được dạy là phải luôn tôn trọng biển cả. Chỉ có vậy thì cái nghề chài lưới này mới phát triển được. Trung xem biển là nhà, và làm gì có ai vui vẻ khi thấy nhà mình bị lũ ất ơ nào đó vấy bẩn chứ!

Nhưng phận chỉ là một anh dân chài nghèo, không có tiếng nói trong xã hội thì làm ra trò trống gì được đây.

Một bàn tay, thô ráp lực lưỡng ngăm đen bất ngờ vỗ lên vai Trung. Anh giật mình ngoảnh lại. À hoá ra là chú Tín, chú ruột kiêm thuyền trưởng của con thuyền đánh cá này.

Cũng giống như Trung, chú Tín yêu biển lắm! Yêu tới nỗi cứ mỗi lần ra khơi là lại nổi hứng làm ngay một bài thơ về biển. Nhưng do vốn từ có hạn (chú Tín chỉ mới lên tới lớp 9 rồi bỏ học) nên thơ của chú... rất khó nghe!

"Chú!" Trung nói.

"Hôm qua mi thức cả đêm kéo lưới rồi, vào trong nghỉ ngơi tí đi đã. Kẻo về bến là không có sức để đi ra chợ đâu!" Chú Tín nói.

"Dạ, nhưng trước đó chú cho thuyền lại gần để con vớt cái đống rác kia lên đã."

Chú Tín đưa tay ra:

"Chẳng cần phải nhọc công vậy đâu!"

Trung khó hiểu trước hành động của chú Tín, hỏi:

"Sao thế chú?"

Chú Tín hất cằm về một hướng:

"Có người làm dùm rồi!"

Nghe vậy, Trung liền đưa mắt nhìn về hướng chú vừa chỉ. Anh phát hiện có một thứ gì đó đang bơi tới chỗ đống chai lọ trôi nổi.

"Gì thế? Cá à? Không phải... là người! Có một người đang bơi tới!" Trung kinh ngạc thốt lên.

Quả thực, dưới ánh đèn tù mù của con thuyền có một người - nhìn qua thì có thể là đàn ông đang bơi với tốc độ rất nhanh. Nước da ngăm bánh mật đặc trưng của dân đi biển.

Chẳng mấy chốc, người kia đã tiếp cận được đống chai lọ rỗng. Y nhanh chóng bắt lấy từng cái chai cái lọ rồi cho vào chiếc lưới màu xám vắt bên hông.

"Đó là Duy Nam." Chú Tín nói: "Tham gia thi đấu cho đội tỉnh Cà Mau. Từ hồi nó tới đây thì sáng sớm nào cũng bơi vòng quanh biển để dọn rác hết. Nghe nói nó cũng là dân đi biển cho nên bơi thạo lắm!"

"Hèn gì..." Đang nói chợt Trung cảm thấy có gì đó không đúng: "Khoan! Từ chỗ này vào đất liền cách tới hơn 5 hải lí (9,26 km) mà nó bơi ra được tới tận đây luôn sao?"

Chú Tín cười khà khà:

"Bất ngờ lắm hả? Lần đầu thấy nó ta cũng sốc như mi thôi."

Nói đoạn, chú Tín đứng trên mạn thuyền, vẫy tay nói lớn:

"Ê, Nam ơi! Vào đây chú cho đi nhờ!"

Nghe có tiếng ai gọi mình, Duy Nam quay qua quay lại một lúc. Anh phát hiện có một chiếc thuyền đang ở phía xa kia.

Tưởng Duy Nam không nghe rõ, chú Tín cầm lấy chiếc loa rồi nói to:

"Nam ơi, bơi tới đây chú cho đi nhờ!!!"

Âm thanh lớn tới mức khiến Trung và các ngư dân khác trên thuyền phải bịt tai lại. Giữa nơi mênh mông chỉ có tiếng sóng nước ào ào, lâu lâu lại có tiếng của vài con chim mòng biển vang lên thì giọng nói oang oang của chú Tín cộng thêm trợ âm từ chiếc loa càng khiến cho lời nói của chú thêm phần điếc tai.

Lúc này Duy Nam dường như đã nghe rõ, anh quay người và bơi về hướng chiếc thuyền.

Chẳng mất bao lâu mà Duy Nam đã đặt chân lên được thuyền.

Trung bây giờ mới nhìn rõ. Duy Nam là một cậu thanh niên trẻ, nhan sắc tạm được, tóc ngắn, nước da nâu, thân hình cân đối, các thớ cơ bắp phát triển một cách cân đối hoàn hảo, không có quá mức như dân tập gym hay các vận động viên thể hình. Mặc độc một chiếc quần jean, bên hông vắt một chiếc lưới xám với đầy những rác là rác bên trong.

Trung cảm khái, đây quả thực là một chàng trai điển hình của dân chài lưới.

Chú Tín ném cho Duy Nam một chiếc khăn lau:

"Chào, vẫn khoẻ chứ hả?!"

Duy Nam cười, anh đáp:

"Dạ, con thì lúc nào chả khoẻ."

Đợi sau khi Duy Nam lau khô người, chú Tín mới chỉ sang Trung, nói:

"Đây là Trung, thằng cháu ruột của chú. Mấy hôm trước nó bị bệnh nên không ra biển được. Nay mới có dịp giới thiệu nó với mi."

Chợt chú quay sang Trung, nói tiếp:

"Như mi biết rồi đó, Duy Nam tuy là người tỉnh khác tới nhưng ý thức bảo vệ môi trường biển rất tốt. Công việc mỗi buổi sáng của Nam thì như mày vừa thấy rồi đó!"

Nghe chú Tín khen, mặt của Duy Nam có chút hơi đỏ lên vì ngượng. Anh rất ít khi nghe người khác khen ngợi mình.

...

Chẳng bao lâu sau, thuyền đã về tới bến.

Các ngư dân đang phụ nhau vận chuyển cá từ thuyền xuống để mang ra chợ. Duy Nam cũng muốn theo giúp nhưng bị chú Tín từ chối, chú nói:

"Mi lo mà giữ sức để còn thi đấu, ngày mô (tiếng Quảng: ngày nào) cũng bơi lội kiểu này thì sức đâu ra để mà thi nữa."

Biết chú có ý tốt cho mình nên Duy Nam cũng không nề hà gì. Trước khi về lại khách sạn anh nhắn với chú:

"Trưa nay con sẽ ghé quán của cô nha chú!"

Vợ chú Tín mở một quán hải sản ngay cạnh chợ. Vì có tài nấu nướng, lại có nguyên liệu tươi ngon do chính tay hai chú cháu đánh bắt nên quán rất đông khách. Ngày nào cũng đông nghịt người ngồi. Chính Duy Nam cũng là khách quen của quán.

Chú Tín cười hiền từ:

"Ờ, nhớ ghé vô đó!"

Đợi đến khi bóng lưng của Duy Nam khuất sau dòng người tấp nập. Chú Tín lắc đầu, cười:

"Cái thằng... ai mà ghét nó cho được đây!"

4 giờ 38 phút AM.

Mắt trời đã bắt đầu ló lên từ phía xa xa mặt biển kia. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào cơ thể trần trụi đã ngấm lạnh của Duy Nam.

"Biển không thể thiếu mặt trời và mặt trời không thể thiếu biển!" Duy Nam thầm nói trong miệng.

Vài vị du khách sau một đêm nghỉ ngơi trong các khách sạn đã bắt đầu buổi sáng bằng cách đi dạo bên bờ biển.

Duy Nam chẳng ngờ được rằng lại có nhiều người không phải là ngư dân mà lại dậy sớm như thế này.

Chắc nên gọi đây là sức hút của biển cả!

Bất chợt một tiếng nói khuất sau những ngọn dừa thu hút sự chú ý của Duy Nam.

"Các anh không được ném rác ở đây!"

Người vừa nói là một cậu bé nhỏ con đội mũ bành, tầm 10 11 tuổi. Cậu nhóc đó đứng đối mặt với hai tên thanh niên cao lớn mặc quần bơi và khoác áo sơ mi.

Chênh lệch hai bên cứ như là cây tre với cỏ dại vậy.

Một tên thanh niên cau mày nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt, lên giọng nói:

"Thằng nhóc, đừng có mà lo chuyện bao đồng. Biến đi!"

Lời doạ nạt của tên thanh niên không làm cho thằng bé chùn bước. Ngược lại, chỉ khiến nó càng thêm cứng cỏi hơn:

"Chuyện bao đồng gì? Bãi biển là nhà của tui, các anh xả rác ở nhà tui mà bảo tui biến đi hả? Không có chuyện đó đâu đám vô lại!"

"Cái gì, mày nói ai vô lại cơ?"

"Tui nói mấy người đó, một đám vô lại!"

Tên thanh niên nắm tay lại thành quyền, giơ lên định đánh. Thằng bé lấy tay ôm đầu.

Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, Duy Nam quyết định can thiệp vào. Anh không muốn thấy có đổ máu trên bãi biển xinh đẹp này một chút nào.

"Này, đủ rồi đó!" Duy Nam lên tiếng.

"Lại thêm một thằng nữa thích lo chuyện bao đồng. Bộ dân Đà Nẵng nhiều chuyện tới vậy à?" Tên thanh niên còn lại nói.

Duy Nam đáp:

"Thứ nhất, thằng này không phải dân Đà Nẵng. Thứ hai, dân Đà Nẵng không có nhiều chuyện. Thứ ba, thân là người lớn mà ý thức còn không bằng một đứa trẻ con, đã vậy lại còn định dùng b·ạo l·ực nữa. Hai đứa bây không biết nhục à?"

"Mày..."

Nhận thấy bản thân đuối lý, đồng thời phát hiện có nhiều người đang xúm lại gần bàn tán xôn xao. Hai tên thanh niên đành phải nuốt cục tức xuống rồi quay người bỏ đi.

Đám đông hóng chuyện khi thấy hết cuộc vui rồi thì cũng lần lượt tản ra, chỉ còn lại Duy Nam và cậu nhóc dũng cảm.

"Nhóc liều thật đó!" Duy Nam nói: "Một thân một mình mà dám đối đầu với hai tên thanh niên sức dài vai rộng, anh mà không xen vào thì chắc chú mày đã nát xương với tụi nó rồi!"

Cậu nhóc lạnh lùng nhìn Duy Nam, đáp:

"Ừm, nhưng tui không có cảm ơn anh đâu!"

"Lời cảm ơn của nhóc không có chút giá trị nào với anh nên anh cũng chẳng cần lắm!"

Duy Nam nói tiếp:

"Nhóc tên gì?"

"Anh hỏi làm chi?"

"Hỏi để biết chứ chi nữa! Nghe ngữ giọng thì chắc nhóc không phải người gốc miền Trung này."

Thằng nhóc gật đầu:

"Phải, tui tên Quý, quê tui ngoài Bắc. Tui theo ba vào đây!"

"Bộ ngoài đó bố mẹ nhóc không có công ăn việc làm ổn định hả?." Duy Nam hỏi

"Ừm, bố mẹ tui ly thân. Nhà tui nghèo lắm mà lại có tới hai đứa con, mẹ tui nuôi không nỗi nên bỏ bố tui đi lấy chồng khác. Bỏ mặc hai anh em tui cho bố nuôi. Ba bố con tui chuyển vào đây sống vì quê nội của ba ở chỗ này."

Duy Nam hỏi tiếp:

"Rồi vô trong đây hai anh em có được ăn học đàng hoàng không?"

"Có chớ!"

Nói rồi Quý lại liếc nhìn Duy Nam với ánh mắt ngờ vực:

"Mà anh hỏi nhiều vậy để làm gì?"

"Hỏi để biết thôi!"

Duy Nam ngồi xuống bãi cát, kế bên cạnh Quý. Hai anh em hướng mắt nhìn ra bãi biển.

"Quý có yêu biển không?" Bất chợt, Duy Nam nói.

Quý không thèm suy nghĩ mà đáp ngay:

"Yêu chớ, bố tui nói biển là nơi khởi nguồn của sự sống. Con người trước đây cũng từ biển mà sinh ra. Biển là mẹ, ai lại không yêu mẹ mình."

Duy Nam tiếp lời:

"À thì đó là chuyện của hàng triệu năm về trước."

Lúc đó có khi con người chỉ là thức ăn của một giống loài nào đó phát triển hơn thôi.

Duy Nam nói tiếp:

"Dù cho mẹ nhóc đã bỏ cha con nhóc đi tìm hạnh phúc mới?"

Nghe Duy Nam nói, sắc mặt Quý bỗng trầm xuống:

"Đó là chuyện khác, tui yêu mẹ biển cả không có nghĩa là tui cũng yêu bà ta!"

Duy Nam phì cười:

"Chú mày nói chuyện nghe mâu thuẫn thật sự đó!"

Quý đáp, giọng khó chịu:

"Tui kể với anh không phải để cho anh cười nhạo cuộc đời tui."

"Bình tĩnh, bình tĩnh." Duy Nam xua tay: "Anh không có ý đó, cười nhạo chú mày chẳng đem lại ích lợi gì cho anh cả. Anh chỉ đang nói thẳng ra những gì mà mình nghĩ thôi."

"Nhóc phân biệt rất rõ ràng giữa mẹ đẻ và mẹ biển cả vì nghĩ rằng biển sẽ không bao giờ phản bội nhóc. Thứ nhóc cần là một người mẹ tưởng tượng để thay thế cho khoảng trống cho người mẹ ruột."

"Ngay từ đầu, nhóc không hề yêu biển, đúng chứ?"

Duy Nam thấy rất rõ, Quý dường như đã vỡ ra một điều gì đó nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

"Anh nói vậy là có ý gì?" Quý hỏi, giọng lạnh băng.

"Đừng hiểu lầm, anh không nói là những gì nhóc làm là sai. Suy cho cùng, sự mâu thuẫn mới là thứ làm nên con người mà!"

"Anh không có bảo tha thứ cho những nỗi đau mà bà mẹ tệ bạc kia đã mang lại cho nhóc. Nhưng anh khuyên chú mày một câu thật lòng, quên hoặc bỏ nó ra khỏi đầu đi cho nhẹ người."

"Phải khổ tâm vì một kẻ đã bỏ rơi mình, đâu có đáng đâu!"

Duy Nam định nói thêm gì đó nhưng một giọng tức tối thân quen đã cắt đứt mạch trò chuyện:

"Nè Nam, lại định trốn tập nữa đó hả?"

"C·hết..."

Không cần quay đầu, Duy Nam cũng nhận ra được đó là anh Sinh, quản lý của đội tỉnh Cà Mau.

Anh Sinh tính hiền lành lại đối tốt với mọi người, nhưng một khi đã làm vì lợi ích chung thì anh trở nên rất nghiêm túc, đôi lúc còn hơi độc đoán nữa. Tuy vậy, chẳng ai ghét cái tính này của anh hết.

Duy Nam không thích luyện tập, nói đúng hơn là không thích cách luyện tập thể lực nhàm chán đến vô vị kia. Chút thời gian đó để ra biển dọn rác còn có ích hơn, vừa bảo vệ môi trường vừa nâng cao thể chất, một mũi lao trúng hai con cá!

Có lẽ do đã đến giờ ăn sáng mà không thấy Duy Nam đâu, cộng với thành tích trốn tập ba buổi liên tiếp nên anh Sinh mới đi tìm bắt Duy Nam về.

Đứng phắc dậy và chuẩn bị trong tư thế chạy, Duy Nam nói với Quý:

"Cứ ngẫm lại những gì anh nói với chú mày đi. Còn giờ...

Anh phắn trước đây!"

Nói xong, Duy Nam cắm đầu chạy một mạch trên nền cát trong khi đang đi chân trần.

Quý hốt hoảng, nếu lỡ trong cát có lẫn một cái miểng chai lọ vỡ, dẫm phải thì coi như đi cái chân.

Rất may mắn là Duy Nam đã không xui xẻo tới như vậy!

...

Chiều tối.

Hoàng hôn trên biển lúc nào cũng thật nên thơ trữ tình, mặt trời màu đỏ hồng từ từ hạ xuống mặt nước lúc này đang chuyển dần từ vàng lung linh sang đen huyền bí.

Quý dạo bước trên bãi biển, tại chỗ bãi đá.

Nó vừa đi vừa nghĩ về cuộc trò chuyện với Duy Nam khi sáng. Liệu rằng Duy Nam bảo Quý như vậy có đúng hay không?

Chính nó cũng không biết.

Quý có thật sự yêu biển không?

Chính nó cũng muốn biết.

Quý không để ý, có hai kẻ đang đứng chắn trước mặt nó.

"Tìm được mày rồi, thằng nhóc!"

Quý ngước lên nhìn, hoá ra là hai thằng bị Duy Nam doạ chạy lúc ban sáng.

Không nói chắc cũng biết, hai đứa này vẫn còn ghim Quý vì vụ đó.

"Mẹ nó, hồi sáng mày nói gì với tụi tao, nhớ không?"

Quý đương nhiên là nhớ, nhưng nó không cho rằng đó là lời xúc phạm.

Quý chỉ nói sự thật thôi! Nó tin là như vậy.

Vả lại, Quý biết rõ cãi nhau với lũ người không biết lý lẽ này chỉ tổ mệt thân. Không cần phải nhiều lời làm gì.

Thấy Quý không thèm đáp, thằng còn lại liền cười chế nhạo:

"Chỗ này vắng người, để coi còn ai giúp được mày nữa không?"

Bãi đá nơi cả ba đang đứng cách khá xa khu bãi tắm, quanh đây lại ít dân cư nên hầu như chẳng có ai qua lại.

Rõ ràng, hai đứa kia đã tính trước chuyện này rồi.

Quý có sợ không? Sợ chứ! Một thân nó làm sao chống lại được hai gã thanh niên khoẻ mạnh.

Nhưng nó không chạy, mà dù có chạy thì cũng chưa chắc gì nó thoát được.

Quý chỉ đơn giản là không muốn chạy.

Nếu nó bỏ chạy đồng nghĩa với việc nó chịu thua trước những kẻ vô văn hoá giống như hai đứa kia, để cho tụi kia có thể làm bất cứ những gì chúng thích.

Quý không chấp nhận!

Mặc kệ lời nói lúc sáng của Duy Nam, mặc kệ việc nó có thực sự yêu biển hay không.

Quý vẫn muốn bảo vệ lấy biển cả.

Thằng to con nhất hùng hổ bước tới gần, giơ tay lên định bắt lấy Quý đang cố gắng ngăn bản thân mình run rẩy.

Vút

Cốp

"Aaaaaa...!"

Một hòn đá, nói chính xác hơn là một hòn đá nhỏ trơn láng bay tới đập vào cẳng tay thằng to con kia khiến nó rên lên đau đớn.

Duy Nam, không biết từ lúc nào đã ở đấy. Anh ngồi trên một tảng đá, trên tay là vài viên đá nho nhỏ.

Không phải nói, ai cũng biết người vừa ném hòn đá vừa nãy là ai.

"Lại là mày, thằng phá rối!" Thấy Duy Nam lại xen vào chuyện của mình, thằng kia nghiến răng.

"Trong suốt mười mấy năm đầu đời tao chưa từng động vào bất kỳ một con rối nào chứ nói chi là phá rối."

Thằng nhỏ con: "Mày đùa tao đấy à?"

Duy Nam: "Chẳng lẽ mày ngu đến nỗi không nhận ra?"

Câu nói vừa rồi đã khiến cơn giận của hai thằng kia lên tới đỉnh điểm, thằng nhỏ con nhất kéo thằng còn lại về rồi đi tới trước mặt Duy Nam. Cả hai bốn mắt nhìn nhau.

"Mày biết tao là ai không?"

Duy Nam ngẩn người, lẽ nào đây chính là 'mày biết bố mày là ai không' trong truyền thuyết?

Duy Nam cười cười, đáp:

"Ba mẹ mày không nói cho mày biết hả?"

Nóng máu, nó vung nắm đấm lên phóng thẳng về phía Duy Nam. Nhưng thân là con nhà chài lưới, lại được trao chuốt võ nghệ thuở còn tấm bé, không lý nào Duy Nam lại đánh thua một kẻ tay mơ như này.

Nhẹ nhàng lách người qua, Duy Nam bắt lấy cánh tay của đối phương rồi bẻ quặp ra sau lưng, đè gã thanh niên xuống.

"Gư..."

Duy Nam ra tay không quá nặng, là một người học võ anh biết lúc nào nên dừng thì dừng. Người ta cũng không phải loại giặc c·ướp gì, đả thương họ thì chỉ tổ thiệt thân.

"Mày... bỏ tao ra!" Đối phương gằng giọng.

"Không nhé, ai bảo chú em xông tới đây chi."

"Vậy thì nói chào tạm biệt với cánh tay của mày đi!"

Một dự cảm không lành bỗng vụt qua trong tâm trí Duy Nam, anh ngay lập tức buông tay ra.

Vụt

Cánh tay khống chế gã thanh niên ban nãy của Duy Nam giờ đang có một dấu nắm tay in hằn trên cánh tay phải.

Nếu anh không nhanh chóng rút về thì cánh tay đã bị bóp cho gãy nát rồi.

"Né được [ Hàm Cá Mập ] à, mày may mắn đó con." Gã thanh niên nắn nắn gân tay.

"Ra vậy, mày là Hộ hồn giả!"

Duy Nam chỉnh lại cánh tay của mình một chút, vẫn còn có thể cử động bình thường. Sau đó nói:

"Vốn chỉ định dạy dỗ tụi bây một tí thôi, nhưng giờ có lẽ phải trừng phạt thật nặng rồi!"

Nghe vậy, đối phương cười khinh bỉ:

"Trừng phạt bọn tao, dựa vào mày? Đúng là nực cười!"

Thằng còn lại, vẫn còn nhăn mặt vì đau do cú ném của Duy Nam khi nãy, giận dữ nói:

"Luận, đừng có dài dòng nó, đập thấy mẹ nó cho tao!"

"Yên tâm, trước sau gì thì nó cũng nhừ xương với tao thôi." Thằng tên Luận đáp.

"Ù uây, ghê nhở! Vậy là tao đang bị coi thường đấy à? Chấp cả hai đứa mày vô luôn một lượt đó, đỡ phải mất thời gian của tao." Duy Nam khiêu khích.

"Bố láo bố toét, để tao cho mày không còn cái răng húp cháo!" Luận nói.

Dứt lời, Luận lao lên. Tay nắm lại thành hình móng vuốt hay nói đúng hơn là hình hàm cá mập. Từ đằng sau, một bóng hình cá mập trắng mờ mờ ảo ảo chập chờn xuất hiện sau lưng Luận.

[ Linh Hồn Hộ Mệnh • Thức Tỉnh! ]

[ Cá Mập Trắng ]

Mặc kệ thân hình to lớn và khí thế áp đảo đang lao tới mình, Duy Nam vẫn rất điềm tĩnh. Nói đúng hơn là đối phương chẳng gây ra chút áp bức nào cho Duy Nam.

Duy Nam quơ tay vớ lấy một tấm bảng gỗ cắm trên cát ghi rõ dòng chữ: "cấm vứt rác bừa bãi". Anh thủ thế, chĩa phần đầu tấm bảng về phía trước.

"Hừ, định dùng cái khúc gỗ đó để hạ tao hả? Vô ích, [ Hàm Cá Mập ] của tao sẽ nghiền nát nó." Luận khinh thường nói.

Duy Nam không để tâm, anh quay sang nói với Quý đang đứng chôn chân trên cát:

"Này nhóc, để anh dạy cho mày chiêu này!"

Vừa dứt lời, hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông xuất hiện sau lưng Duy Nam. Một người đàn ông châu Âu lực lưỡng, mặc chiến phục của người Sparta cổ đại, trên tay phải người này là một ngọn thương dài và tay còn lại cầm một tấm khiên tròn lớn.

[ Linh Hồn Hộ Mệnh • Thức Tỉnh! ]

[ Leonidas ]

Vị vua vĩ đại của thành bang Sparta, Leonidas. Tham chiến!

"Mày... mày cũng là Hộ hồn giả?" Luận rít lên.

Duy Nam hơi khom người xuống, đưa cánh tay đang cầm cái bảng kéo về sau một chút trong khi vẫn chỉa thẳng về phía đối phương. Ở phía sau, linh hồn của Leonidas cũng đang thực hiện tư thế tương tự.

"Giữ vững trọng tâm, dồn tất cả sức lực vào trong v·ũ k·hí,..." Duy Nam nói với Quý.

"Nhập viện mà ăn năn sám hối đi!" Luận gào lên nói.

"... rồi...."

[ Pankration* + Võ Cổ Truyền Bình Định ]

"Toàn lực t·ấn c·ông vào một điểm duy nhất!"

Ầm

Chỉ trong một tích tắc, một tiếng "ầm" vang lên, Luận như bị một chiếc xe ô tô tông phải mà bay ngược về sau, va trúng thằng còn lại. Cả hai ngã sõng soài trên cát, b·ất t·ỉnh nhân sự.

Duy Nam thu tay về, tấm bảng gỗ không biết từ lúc nào đã nát tươm:

"Anh gọi chiêu này là [ Nhất Kích Tất Sát (Một Phát C·hết Luôn) ]!"

Quý đứng c·hết trân một chỗ, chưa hết bàng hoàng về những gì vừa xảy ra. Vậy ra đây là kết quả khi hai Hộ hồn giả đối đầu với nhau? Quá khủng kh·iếp!

"Này nhóc, anh công nhận... nhóc thật sự là một người yêu biển đó!"

"Hả? Sao giờ tự dưng lại nói chuyện này?" Quý khó hiểu.

Duy Nam cười, anh bâng quơ nói:

"Ai mà biết! Thích thì nói thôi!"

Rồi Duy Nam lại đưa mắt nhìn sang hai thằng đàn ông đang nằm đè lên nhau mà b·ất t·ỉnh kia, lắc đầu tự nói với chính bản thân:

"Mình lỡ tay vứt rác ra biển rồi!"

[ Ting! ]

"???"

Bỗng một tiếng "ting" quái lạ không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện trong đầu Duy Nam, anh ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì lạ cả.

[ Chúc mừng bạn đã được mời tham gia nhóm chat! ]

(*Pankration là môn võ thuật cổ xưa kết hợp giữa đấu vật và quyền anh. Môn thể thao này có thể bắt nguồn từ thiên niên kỷ thứ hai trước công nguyên trên lãnh thổ của Hy Lạp. Tên của môn võ này là sự kết hợp của hai từ là từ “Pan” và từ "Kratos".)

Hết chương 131.5

Ngoại Truyện • Chương 131.5: Đứa Con Của Biển