Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 132: Tới Hà Thành, Kẻ Địch Mới?

Chương 132: Tới Hà Thành, Kẻ Địch Mới?


_ _ _ _

2 giờ 20 phút sáng. Sân bay Nội Bài, Hà Nội.

Mảnh đất nghìn năm văn hiến, là cái nôi của đất nước, của Việt Nam.

Sau hơn 2 tiếng ngồi bó gối trên máy bay thì cuối cùng, cả bọn (bao gồm Hoàng Vĩ, Sơn và Thanh) cũng đã tới được nơi này.

Vừa đặt chân xuống đất là hai đứa chúng nó lôi máy ảnh ra đi chụp tứ tung tùng xèng, trông chẳng ra thể thống gì. Cứ như đây là lần đầu tiên hai đứa nó được đi du lịch vậy, trong khi phượt thủ thì chẳng ai bằng.

"Bộ tụi mày lần đầu tới Hà Nội hay gì mà tăng động dữ vậy?" Hoàng Vĩ nói.

"Đúng, bộ mày không phấn khích sao?" Sơn đáp, vẻ hân hoan hiện rõ trên mặt.

"Ờ thì cũng có... nhưng nghĩ tới chuyện trong vài tuần tới tao sẽ nhập vai vào một vị sư thầy khổ tu sống không cần tiền hay ăn uống gì, chỉ hít khí trời với uống nước cầm hơi qua ngày thì tao lại... không thấy phấn khởi cho lắm!"

Quả thật, để có thể mua vé máy bay Hoàng Vĩ đã vắt cạn cái ví thảm thương vốn đã chẳng còn một đồng cắc nào của mình. Mặc dù trong shop hệ thống có bán vé đấy nhưng bỏ tiền túi ra mua thì chắc ăn hơn. Giờ thì hay rồi, Hoàng Vĩ sắp làm thử thách 24 giờ ngủ ngoài đường.

Thanh nheo mắt:

"Ông nói gì nghe ghê quá vậy?"

"Tôi không có đùa đâu mẹ trẻ, vì công việc nên tôi mới phải tới đây đó. Giờ thì không biết nên trú tạm ở đâu đây này!" Hoàng Vĩ đáp, giọng nghiêm túc.

"Trời, cứ tưởng gì chứ chuyện cỏn con này thì yên tâm bọn tao lo được!" Sơn nói.

Hoàng Vĩ trố mắt:

"Lo sao?"

Thanh cười, cô lắc lắc cái điện thoại trên tay:

"Trước khi đi tôi đã đặt phòng trước ở một khách sạn gần đây rồi, có chỗ cho ông luôn đó. Giờ thì xách hành lý lên và đi thôi."

Hoàng Vĩ ngạc nhiên trước sự chu đáo, quả không hổ danh là bộ đôi phượt thủ, cái gì cũng tính trước hết cả. Hắn vốn chỉ định đưa thư cho mẹ Cường, giải thích tình hình để bà yên tâm rồi báo cho Cường biết, sau đó trở về. Hết!

Lịch trình đáng lẽ chỉ cụt ngủn thế thôi nhưng do mắc thêm Sơn và Thanh nên đã bị kéo dãn ra thêm một hai ngày nữa, tổng là 4 ngày.

Nếu Hoàng Vĩ tự hỏi là tại sao hai đứa kia lại đối tốt với hắn như thế và để Sơn với Thanh nghe được thì câu trả lời nhận lại sẽ là: "Vì mày là bạn tụi tao, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà!"

"Đứng đó làm gì, mau lại đây chụp vài tấm hình đi, cảnh đẹp lắm!" Sơn nói, vẫy Hoàng Vĩ đang đứng bất động. Hắn cười trừ, khẽ lắc đầu rồi cũng bước tới.

Mới chỉ ra tới cổng sân bay thôi mà số ảnh trong máy của hai đứa kia đã lên tới mấy trăm tấm. Không biết tới sáng ngày mai đi tham quan một tí, lâu lâu mới có dịp chơi xa một lần thì còn chụp thêm mấy ngàn bức nữa đây. Rồi tính lưu trữ ở đâu. Bộ tính đem hết lên Terabox hay gì? (T/g: Ừ đấy, tác đang quảng cáo trá hình đấy. Ai mà không cần tiền để sống chứ, người đọc phải thông cảm cho tác!)

"À mà tụi mày đã nói cho ba mẹ là mình đi Hà Nội chưa đấy?" Hoàng Vĩ hỏi.

"Cái đó khỏi cần lo, khi mà tụi tao gọi điện nói sẽ vắng nhà vài hôm thì mày biết ông già tao nói gì không? Ổng bảo: Đi đâu thì đi, đừng có dính vào mấy cái tệ nạn xã hội là được!"

"Thiệt luôn?" Hoàng Vĩ nói như không tin vào những gì mình vừa nghe.

Thanh cười khúc khích:

"Y chang ba tui, còn mẹ thì chỉ nói: Nhớ mua quà về cho mẹ nghen con!" "Y chang" là phương ngữ miền Trung, Thanh bị ảnh hưởng do hay nghe chú Sáu nói với khách nên thành ra lậm luôn.

"Vãi cả... lúa! Cha mẹ hai đứa bây đúng là 'ngàn năm có một'!" Hoàng Vĩ ôm mặt cười ngặt nghẽo.

"Gì mà tới mức đó mày! Thôi, tới khách sạn thôi. Tao cảm thấy hơi buồn ngủ rồi." Sơn nói.

"Duyệt!" Thanh giơ ngón tay cái.

Nhìn cảnh này, Hoàng Vĩ chỉ biết lắc đầu. Trông bọn nó khác gì một cặp vợ chồng mới cưới không cơ chứ.

"Tao thấy hai đứa bây lấy nhau luôn đi cho rồi!" Hoàng Vĩ bông đùa nói.

...

Ngoại ô Hà Nội, trong tầng hầm có ánh sáng tù mù dưới một căn nhà nhỏ. Có sáu người đang ngồi trên một chiếc bàn tròn, trên bàn là những sấp ảnh chụp một cái gì đó.

Sáu người kia gồm bốn nam hai nữ, tất cả đều khoác trên mình những chiếc áo trùm dài màu xanh đâm, dựa trên gương mặt có thể thấy chúng là người nước ngoài.

"Đã xác định được vị trí của Unicorn chưa?" Gã đàn ông châu Âu tóc đinh, vẻ mặt bặm trợn, cầm điếu thuốc trên tay rít một hơi nói.

(Unicorn: Loài ngựa một sừng trong truyền thuyết, rất nổi tiếng trong văn hoá đại chúng)

"Làm sao mà nhanh thế được, phạm vi tìm kiếm là khắp Đông Nam Á kia mà!" Một gã châu Âu khác đáp, thân hình hốc hác gầy gò nhưng đôi mắt và nụ cười lại cho thấy gã là một kẻ cực kỳ nham hiểm. Loại người mà tốt nhất nên biết là không nên đặt niềm tin vào.

"Mệt mỏi thật, nếu là Hàn Quốc thì ta đã không phải mất công truy tìm như thế này rồi!" Người phụ nữ có nét Á Đông tiếp lời, ả phô ra từng đường nét gợi cảm trên cơ thể mà chắc chắn rằng bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải thèm thuồng.

"Đủ rồi đó The Devil, còn nhìn thêm nữa là The Lovers móc mắt ngươi ra đấy!" Gã đàn ông có nét Nhật Bản lên tiếng khi nhìn thấy gã gầy gò dán chặt mắt vào hai trái đào của ả phụ nữ, người được gọi là The Lovers.

"He he, mọi người thân với nhau quá xá! Vui ghê!" Người phụ nữ cuối cùng vui vẻ nói, cô ta là người gốc Phi và cũng có vẻ là người trẻ tuổi nhất ở đây. Cô ta cột tóc thành hai búi và lúc nào cũng ngân nga một khúc đồng dao.

"Hmmm, được rồi. Tạm thời cứ tiếp tục chia ra tìm kiếm. Sớm muộn gì cũng mò ra được nó." Gã đàn ông che kín mặt còn lại lên tiếng, giọng nói uy nghiêm của gã khiến cho đám ồn ào lập tức im bặt.

Sáu kẻ bí ẩn kia là thành viên của một tổ chức t·ội p·hạm mang tên Tarots, tổ chức này chuyên thu nhận những cá nhân sở hữu siêu năng lực đang trốn ngoài vòng pháp luật. Với mục tiêu cao cả là để các siêu năng giả có thể tự do sử dụng sức mạnh, chúng tản ra khắp nơi trên thế giới để xây dựng lực lượng chờ ngày làm cách mạng. Mỗi thành viên sẽ được gọi theo tên của một lá bài Tarots:

Strength: Gã đàn ông đầu đinh

The Devil: Gã gầy gò nham hiểm

The Lovers: Người phụ nữ (có vẻ là người Hàn) quyến rũ

Ace Of Swords: Gã gốc Nhật

The Star: Cô gái gốc Phi vui vẻ

The Emperor: Gã đàn ông đội mũ trùm kín mặt

Gã thở dài, nói: "Giải tán!"

Vừa dứt câu, cả sáu thân ảnh liền biến mất như những bóng ma. Chỉ để lại cái bàn cùng mấy cái ghế trơ trọi. Những tấm ảnh chụp dưới ánh sáng của ngọn đèn hiện lên một bộ giáp màu xanh với hoạ tiết trắng xen kẽ, trên đầu là một chiếc sừng dài nhọn toát lên phong thái của một vị kỵ sĩ.

Hết chương 132

Chương 132: Tới Hà Thành, Kẻ Địch Mới?