Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 134: Du Ngoạn Hà Nội (1)

Chương 134: Du Ngoạn Hà Nội (1)


_ _ _ _

Hoàng Vĩ vừa về tới khách sạn cũng là lúc Thanh với Sơn tỉnh dậy. Khi ấy đã gần 10 giờ.

"Ủa, mày mới đi đâu về đó?" Sơn hỏi, giọng uể oải.

"Chạy bộ buổi sáng, tập thể d·ụ·c đôi chút ấy mà." Hoàng Vĩ đáp.

"Chạy bộ? Đùa hả? Ăn mặc phong phanh thế mà dám ra đường chạy bộ?" Thanh nhíu mày.

Khí hậu miền Nam với khí hậu miền Bắc khác nhau một trời một vực, nếu ở Sài Gòn mùa này vẫn còn dễ sống một chút thì ở Hà Nội nó chính là một cái tủ lạnh thật sự. Ra đường mà không trang bị kĩ đồ sưởi ấm thì họa may chỉ có mấy thằng điên thôi.

Hoàng Vĩ lúc ra ngoài chạy bộ (cũng như làm nhiệm vụ) mặc đúng một cái áo cộc tay và chiếc quần dài để dễ vận động, người thường mà mặc như vậy ra đường thì xác định là thành cục nước đá.

Thanh nhắc mới nhớ, ban nãy Hoàng Vĩ ra đường có thấy người ta nhìn mình chăm chú nhưng do đang tập trung làm nhiệm vụ nên hắn không mấy để tâm.

Giờ nghĩ lại thì Hoàng Vĩ mới đúng là kẻ lập dị.

Thật ra thì bình thường khi ra ngoài Hoàng Vĩ sẽ khoác một cái áo để giữ ấm. Tuy nhiên từ lúc thể chất được tăng cường thì khả năng chịu lạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi, với lại vận động làm nóng người thì cần gì phải khoác áo chi cho cực.

Có trách thì trách cái lạnh của Hà Nội không lạnh bằng ma pháp [ Bão Tuyết ] của Thiểm Vong thôi.

"Mà... hai đứa mày đã ăn sáng chưa?" Hoàng Vĩ cố tình làm lơ câu hỏi của Thanh.

"Chưa, mới ngủ dậy thôi đã kịp bỏ gì vào bụng đâu!" Sơn đáp, cái bụng nó đã reo ọt ọt.

"Thì đây," Hoàng Vĩ giơ bọc nilon đang đựng ba hộp xốp trắng vẫn còn b·ốc k·hói nghi ngút: "tao có mua chút đồ ăn sáng cho bọn mày đấy, ăn mau đi kẻo nguội."

Bên trong mấy cái hộp xốp trắng đó là những chiếc bánh bao nhân thịt mới ra lò nóng hổi, mùi thơm bốc lên hấp dẫn ba cái bụng đói mốc meo.

Thanh nuốt nước bọt, lên tiếng hỏi:

"Chu đáo quá ha, tưởng ông hết tiền rồi mà?"

Hoàng Vĩ gãi gãi sau gáy, ấp úng:

"Ờ thì... gì chứ tiền mua vài cái bánh bao thì tôi vẫn dư sức trả mà. Dù đúng là tôi nghèo thật!"

"Vậy mày mua đống này mất bao nhiêu?" Sơn hỏi.

"Khá rẻ, 21 ngàn cho mỗi hộp. Tao mua khi đi ngang qua một xe bán hàng."

Mọi lời Hoàng Vĩ nói ở trên đều là xạo lìn hết, hắn chẳng có mua bánh bao của một xe bán hàng nào cả. Mấy cái bánh đều là Hoàng Vĩ bỏ điểm giao dịch ra để làm nốt nhiệm vụ cuối cùng trong chuỗi ba nhiệm vụ bắt buộc hằng ngày. Sẵn tiện giải quyết luôn bữa sáng cho cả bọn, một công đôi việc!

[ Điểm giao dịch hiện có: 4507 ]

"Ăn xong rồi thì đi đâu đó chơi không?" Thanh đề nghị.

Sơn hưởng ứng nhiệt tình còn Hoàng Vĩ thì không có cái lý do gì để từ chối cả, dù sao thì thời gian vẫn còn nhiều, cứ tận hưởng đi cái đã.

...

Vùng núi Tây Bắc.

Đây là vùng đất có địa hình và thời tiết khắc nghiệt bậc nhất Việt Nam.

Nếu một người không có kiến thức, kinh nghiệm hay thông thuộc đường đi tiến vào rừng núi mà không trang bị đầy đủ thì thứ chờ đón người đó chỉ có c·ái c·hết.

Đường núi hiểm trở, khí hậu thất thường, những loài động thực vật là những thứ có thể gây nguy hiểm cho mạng sống như muỗi, đỉa, côn trùng, vân vân...

Và sẽ thật khó hiểu khi có một kẻ đang lang thang trong chốn rừng thiêng nước độc đó vào lúc này.

Một kẻ mặc trên mình một bộ giáp trụ lớn che kín người màu xanh với hoạ tiết trắng chạy dọc khắp bộ giáp, cao 2m6 nếu tính luôn chiếc sừng nhọn trên đầu, đội mũ sắt che kín mặt. Nom trông gã chẳng khác gì một vị kỵ sĩ châu Âu thời trung cổ, phải chăng là không cầm kiếm và cưỡi trên lưng ngựa thôi.

"Cuối cùng cũng tìm được rồi!"

Một giọng nói của phụ nữ vang lên sau những tán cây, thân hình đầy đã duyên dáng của The Lovers - người phụ nữ (có thể) Hàn Quốc thuộc tổ chức Tarots xuất hiện, ả đưa đôi mắt mỹ lệ nhìn về phía kỵ sĩ một sừng.

"Mệt c·hết đi được, có biết chỉ vì phải truy lùng ngươi mà ta không có thời gian để trang điểm hay không hả thứ phiền phức?"

Kỵ sĩ một sừng hay được những Tarots gọi là Unicorn không đáp, nó liếc đôi mắt trắng dã của mình nhìn The Lovers rồi quay người bỏ đi.

Thấy mình bị bơ đẹp, The Lovers cảm thấy rất sốc. Đây là lần đầu tiên có kẻ không bị lay động bởi nhan sắc của ả, đối với người luôn tự hào về sắc đẹp như The Lovers thì việc bị bơ không khác gì một sự sỉ nhục. Và đương nhiên là ả sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Đứng lại!" The Lovers gằng giọng. Ả tung người nhảy lên không trung rồi đáp xuống đất, chắn trước mặt Unicorn: "Ngươi không cần đi đâu nữa, ở lại đây chờ người của ta đến đi. Tất nhiên ngươi có thể từ chối, nhưng phải hỏi qua ý kiến của ta trước đã."

Nói xong, từ mu bàn tay của The Lovers bỗng mọc ra hai lưỡi dao hình lá cây màu đen bóng dài 50 cm. Ả giơ lưỡi dao lên chĩa thẳng vào Unicorn, giọng đe doạ:

"Biết điều thì tuân lệnh đi, đồ đầu đất. Đừng để ta nóng!"

Vẫn như cũ, Unicorn chẳng thèm để tâm gì tới The Lovers, nó trực tiếp đi ngang qua ả như thể trước mặt chẳng có ai ở đó cả khiến The Lovers sững sờ.

Hai lần, ả bị bơ không những một mà tới tận hai lần bởi cùng một người. Cơn giận đã chiếm quyền kiểm soát tâm trí The Lovers, ả ta nắm chặt tay run run, môi mím chặt, hét lớn:

"Thằng khốn, ngươi đùa ta đấy hả???"

The Lovers xoay người, vung dao chém thẳng vào sau lưng Unicorn.

Kengggg

Tiếng kim loại ma sát với bộ giáp vang lên kèm theo đó là tia lửa đen xoẹt ra như mưa. Dù vậy, đòn t·ấn c·ông chẳng có tác dụng gì ngoài việc tạo ra một vết xước dài trên lưng giáp của Unicorn.

"Ta đổi ý rồi, không cần chờ cho đám đó tới chi viện nữa. Chính tay ta sẽ xử lý ngươi!" The Lovers liếm con dao, nói.

Hết chương 134

Chương 134: Du Ngoạn Hà Nội (1)