Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 137: Gia Đình

Chương 137: Gia Đình


_ _ _ _

Ngày hôm sau.

Hoàng Vĩ để Sơn và Thanh đi chơi đâu đó còn mình thì bắt xe đi tìm nhà của Đoàn Minh Cường.

"Theo địa chỉ ghi trên giấy thì ngôi nhà... nó nằm ở đâu nhỉ? Chắc là đây rồi!"

Hoàng Vĩ dừng lại trước một ngôi nhà khá to, cổng sắt với hoạ tiết hình hoa sen, bên trong có sân vườn rộng nổi bật là một cây hoa giấy đủ màu - có lẽ là nhờ ghép cành. Biển số nhà 337 với nền màu xanh gắn chặt trên cổng.

Để cho chắc ăn, Hoàng Vĩ hỏi Cường trên nhóm chat rằng có phải nhà anh có một cây hoa giấy trong sân vườn không và nhận được câu trả lời là có thì hắn mới chắc chắn rằng mình đã tìm đúng địa chỉ, bởi vì xung quanh đây ngoại trừ nhà này thì không có căn nào khác trồng hoa giấy nữa.

"Được, vào thôi!" Hoàng Vĩ hít một hơi thật sâu chuẩn bị tâm lý rồi nhấn chuông cửa.

Kíng kongggg

Sau một lúc, một cô bé tầm 12 13 tuổi chạy ra mở cổng. Cô bé liếc mắt đánh giá Hoàng Vĩ, thận trọng hỏi:

"Dạ... anh tìm ai ạ?"

Hoàng Vĩ lịch sự đáp:

"Có ba mẹ hay người lớn ở nhà không em?"

Cô bé dè dặt nói:

"Vâng, có mẹ em. Mà anh tìm có chuyện gì không?"

Hoàng Vĩ nhận ra cô bé này đang dè chừng mình, bộ không lẽ nhìn hắn giống người xấu vậy sao.

"À, anh là bạn của Cường."

Nghe tới tên Cường, thái độ của cô bé từ nghi ngờ chuyển sang kích động:

"Anh là bạn của anh trai em?"

"À, đúng vậy!"

"Anh vào đi!" Nói xong, cô bé đẩy cửa cổng ra mời Hoàng Vĩ vào.

Dù nhìn bên ngoài thì khu vườn và căn nhà đã rất đồ sộ rồi, nhưng chỉ khi bước chân vào bên trong thì Hoàng Vĩ mới có thể nhìn rõ bao quát toàn bộ khung cảnh xung quanh. Cây hoa giấy nhiều màu với tán lá rộng treo bám trên cổng nở hoa rất đẹp, phía trong còn rất nhiều các loại cây cảnh bonsai trồng trong các chậu sứ trắng đen đủ loại. Ngôi nhà thì càng khỏi phải nói, bảo nó là một toà biệt thự cũng không ngoa chút nào.

"Ai ở ngoài đấy vậy Tuyết?"

Một người phụ nữ trạc 40 50 từ trong nhà bước, bà ấy đeo kính, để tóc dài đã có chút sẫm bạc, trên mặt in hằn những nếp nhăn qua bao năm tháng vất vả nhưng không thể giấu đi được sự thật rằng người này khi còn trẻ đích thực là một mỹ nhân.

Hoàng Vĩ cúi đầu chào người phụ nữ, hắn nói, chỉnh giọng sao cho phù hợp nhất để người miền Bắc có thể hiểu:

"Dạ, cháu chào cô ạ!"

Thấy Hoàng Vĩ, người phụ nữ lên tiếng:

"Cậu đây là..."

"Dạ, cháu tên Hoàng Vĩ, bạn của Cường thưa cô."

Biểu cảm trên gương mặt khắc khổ của người phụ nữ khi nghe tới tên Cường giống hệt như vẻ kích động của cô bé tên Tuyết ban nãy.

"Mời cậu vào trong." Người phụ nữ nói.

...

Vài phút sau. Hoàng Vĩ đã an tọa trong phòng khách, ngồi đối diện với hắn là người phụ nữ còn Tuyết thì đã đi xuống bếp bắt nước châm trà để mời khách.

"Chào cậu, tôi tên Hà là mẹ của Cường. Cậu nói câụ là bạn của Cường nhưng tại sao tôi lại chưa từng thấy mặt cậu?" Bà nói.

Đứng trước câu hỏi Hoàng Vĩ chỉ cười. Hắn rút một phong thư trong túi áo ra, bên trên có ghi tên người gửi đưa cho mẹ Cường, đáp:

"Cháu chỉ mới quen cậu nhà được ít lâu thôi, cậu ấy nhờ cháu gửi giúp bức thư này về cho gia đình mình. Gửi cô."

"Thư? Cậu nói thư của Cường, Cường vẫn còn sống ư?" Bà Hà đứng bật dậy, nói như không tin vào những lời mình vừa nghe.

"Phải, thưa cô. Cường vẫn còn sống và rất khoẻ mạnh ở một nơi xa, nhưng vì một vài lý do mà đã không thể trở về nhà. Thứ cho cháu xin phép không tiết lộ nơi đó nằm ở đâu vì tính chất công việc, mong cô thông cảm." Hoàng Vĩ đáp.

Vẻ ngờ vực tuy vẫn còn hiện hữu trên mặt Hà nhưng ngay sau đó bà đã chuyển sự chủ ý sang phong thư trắng muốt đã được niêm phong kín mình cầm trên tay. Bên trên đề ba chữ "gửi gia đình" ở phần người nhận. Bà nhận ra, đây là nét chữ của con trai mình.

"Đúng... đúng là nét chữ của Cường rồi!" Bà xúc động tới nấc lên.

Hoàng Vĩ không làm phiền bà. Thay vào đó, hắn kích hoạt chức năng quay video để bắt đầu thu hình. Mục đích là để Cường có thể nhìn thấy gia đình, quê hương sau ba năm xa cách.

Bà Hà run run tay, mở phong thư ra. Bên trong ngoại trừ bức thư còn có thêm một sợi dây chuyền và một cái bảng tên trên áo đồng phục học sinh.

"Sợi dây chuyền này... còn cả bảng tên nữa... Đúng là của Cường rồi!"

Bức thư trắng với từng dòng chữ nắn nót được viết bằng bút bi hiện lên rõ ràng khi mở thư. Nội dung như sau:

Gửi mẹ!

Con biết thế nào mẹ cũng là người đầu tiên đọc bức thư này, trong gia đình mình thì mẹ là người có uy quyền nhất, ai nói cũng nghe. Bố dạo này như thế nào, công việc ở xưởng giấy vẫn tốt chứ? Bảo ông ấy nghỉ ngơi nhiều hơn đi kẻo bệnh thoát vị đĩa đệm lại tái phát giờ. Tuyết chắc lúc này đã lớn, trở thành thiếu nữ rồi nhỉ? Tiếc là anh đã không ở nhà để chứng kiến xem em lớn lên như thế nào, mà hình như cũng sắp đến sinh nhật em rồi thì phải, anh nhớ là vào tháng 12 phải không? Chúc mừng sinh nhật tuy vẫn chưa tới! Và mẹ, dù không ở nhà nhưng con biết, mẹ đã già đi nhiều rồi!

Mọi người yên tâm, hiện tại con đang sống rất tốt, nếu mọi người mà thấy được bộ dạng lúc này của con thì sẽ rất sốc đó, con cao, đô và đen hơn trước nhiều rồi, chẳng còn bóng dáng của một chàng trai Hà Nội ngày nào. Vì một vài lý do mà hiện giờ con đang ở một nơi rất rất xa mà hiện không thể tiết lộ, mong hãy hiểu cho con. Nhưng chắc chắn rồi sẽ có ngày con trở về, vậy nên cho đến lúc đó hãy giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Con rất nhớ mọi người!

Tái bút: Nếu Hoàng Vĩ, người đưa thư ở đó hãy giúp con cảm ơn anh ta.

- Ký tên -

Đoàn Minh Cường

Gấp bức thư lại, không có bất kỳ một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm xúc của bà Hà vào lúc này. Bà đưa tay quệt đi hai hàng nước mắt rơm rớm vì xúc động:

"Tạ ơn trời, nó vẫn bình an!"

"Mẹ, mẹ sao thế?" Tuyết, lúc này đang mang trà lên khi thấy mẹ mình khóc thì hốt hoảng chạy tới.

Bà Hà nói mình không sao, sau đó đưa lá thư cho Tuyết đọc. Đọc xong, nước mắt trào ra mà Tuyết chẳng cách nào kìm lại được.

Bà quay sang Hoàng Vĩ, nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích:

"Cậu Vĩ, tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào!"

Hoàng Vĩ xua tay, đáp:

"Cô không cần phải cảm ơn gì đâu, cháu chỉ làm những gì mà mình nên làm mà thôi."

"Gia đình cô mang ơn cậu, từ giờ trở đi cậu có thể đến chơi bất cứ khi nào. Nhà chúng tôi luôn luôn rộng cửa chào đón." Bà Hà nói.

"Vâng, cháu cảm ơn cô. Thôi, cháu còn hai đứa bạn đang chờ nữa nên là xin phép đi trước ạ. Khi nào cần thì cứ gọi cháu quá số điện thoại 0349XXXXXX." Nói xong Hoàng Vĩ đứng dậy, cúi đầu chào cáo từ.

"Để em giúp anh mở cổng." Tuyết chạy ra trước.

Hoàng Vĩ cười dịu dàng:

"Cảm ơn em!"

...

"Giờ nghĩ lại, Cường đúng là có phần hao hao giống mẹ thật!" Hoàng Vĩ nói sau khi đã rời nhà Cường.

[ Hê, lần này anh có vẻ không bị ảnh hưởng khi thấy gia đình người khác bày tỏ tình cảm ngay trước mặt mình nhỉ? ] Hắc Linh truyền âm vào đầu Hoàng Vĩ.

"Hử, vậy hả? Anh không để ý cho lắm. Mà thôi, chỉ còn duy nhất một việc cần phải làm nữa thôi."

...

Thế giới Hoang Dã.

"Mẹ đã già hơn trước nhiều rồi, còn Tuyết thì đã trở nên xinh đẹp hơn!"

Cường nằm trên giường ngủ được làm từ gỗ và đất nung của mình, thứ giúp anh có thể giữ ấm vào mùa đông khắc nghiệt. Vừa xem những bức ảnh chụp và video mà Hoàng Vĩ gửi tới.

Cuối cùng cũng được nhìn thấy gia đình mình sau hơn ba năm xa cách, trong lòng Cường dâng lên một loại xúc cảm mãnh liệt. Bao uất nghẹn dồn nén bấy lâu nay đã tuôn ra cùng những giọt nước mắt vì xúc động.

[ - Hoàng Vĩ: Đáng tiếc là hình như bố của cậu không có nhà nên tôi không chụp hình được, xin thứ lỗi ]

[ - Đoàn Minh Cường (đã đổi lại tên): Không sao, tôi chỉ cần như vậy thôi ]

Hết chương 137

Chương 137: Gia Đình