Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 138: Unicorn (1)

Chương 138: Unicorn (1)


_ _ _ _

*Lưu ý: Lịch sử trong chương truyện này nói riêng và toàn bộ vũ trụ truyện nói chung đều là hư cấu do tác chém ra và phóng đại lên, vui lòng không tham khảo dưới mọi hình thức!*

Đã từ rất lâu rồi, tại một trong hằng sa số những thế giới tồn tại trong đa vũ trụ. Có một thế giới nơi mà chủng loài sinh vật thần bí như Ngựa một sừng - Unicorn thật sự tồn tại.

Hai mẹ con Ngựa một sừng sống ở một vùng núi nhỏ nằm cách biệt ở vùng rìa thế giới đó đã vô tình lọt vào trong Vết rách không gian và bị đưa đến một thế giới xa lạ, nơi còn được gọi là Trái Đất.

Khung cảnh một thảo nguyên rộng lớn với thảm cỏ xanh mướt trải dài khuất tầm mắt. Thứ mà cả hai mẹ con đều chưa từng thấy khi còn ở thế giới của mình.

Bãi cỏ nơi mà hai mẹ con đang chiêm ngưỡng thuộc về một đất nước vốn đã từng rất nổi tiếng trong lịch sử nhân loại với vó ngựa và kỵ binh, Mông Cổ.

Ở vùng đất đó vào năm 1235, hai mẹ con ngựa một sừng được tìm thấy bởi một bộ tộc du mục mà sau này chính là vùng Nội Mông, Trung Quốc.

Ở đó, hai mẹ con được chăm sóc kỹ lưỡng và tôn thờ như những vị thần đích thực.

Người con gái nhỏ của trưởng tộc, một đứa trẻ được giao nhiệm vụ chăm sóc cho hai mẹ con Unicorn. Đó là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc với con người - sinh vật bản địa ở thế giới này.

Cô bé con gái tộc trưởng đã đặt tên cho ngựa mẹ là Baildagch (Tiếng Mông Cổ - байлдагч: nghĩa là chiến binh) còn chú ngựa con một tuổi rưỡi là Zorigtoi (Tiếng Mông Cổ - Зоригтой: Dũng cảm hoặc can đảm).

Dưới sự chăm sóc nhiệt tình của cô gái bé nhỏ, cả hai được vun bón tình cảm với loài người, từ đó cho rằng con người rất thân thiện.

Ấy là cho đến khi đội quân kỵ binh do Thành Cát Tư Hãn (Genghis Khan) chỉ huy lần lượt thâu tóm vùng bình nguyên này.

Tộc người du mục kia bị đế quốc trên lưng ngựa chinh phục và sáp nhập trở thành một phần của đế chế.

Baildagch và Zorigtoi bị tách ra và trở thành biểu tượng chiến thắng nhờ ngoại hình của chính chúng. Baildagch bị đưa xuống khu vực Đông Á và Đông Nam Á trong khi Zorigtoi bị đẩy về phía Tây tức châu Âu. Dù cho cả hai có đau đớn nhường nào thì cũng không thể chống trả được, bởi vì nhận lại sẽ chỉ là những vết lằn in trên da do bị roi quất mà thôi.

Thật đáng buồn, biểu tượng chiến thắng nhưng lại không thể thắng được số phận của chính bản thân.

Trên chuyến hành trình dài gần như vô tận đó, Zorigtoi (ngựa con) đã b·ị b·ạo h·ành không biết bao nhiêu lần bởi những kẻ cầm quân mỗi khi thua một trận nào đó. Lúc đó nó nhận ra rằng không phải con người nào cũng tốt, và chính nó cũng chỉ có thể nằm im chịu trận.

Trong khoảng thời gian nói ở trên, Zorigtoi cũng đã được chứng kiến một thứ mà trước đây nó chưa từng được thấy bao giờ. Chiến tranh!

Con người với số lượng áp đảo chia thành hai phe, họ dàn quân với đầy đủ trang bị và khí giới, chỉ chờ lệnh của người cầm đầu được gọi là "tướng" để xông vào chém g·iết. Trận chiến chỉ kết thúc khi một trong hai bên rút quân.

Loài Unicorn tuy có tập tính bầy đàn nhưng lại không có khái niệm lãnh thổ. Đối với chúng thì mặt đất, không khí, cây cỏ thiên nhiên đều thuộc về một đấng sáng tạo tối cao đã ban cho muông loài, và Unicorn không có quyền độc chiếm. Cho nên hành động của loài người khiến Zorigtoi cảm thấy khó hiểu.

Mặc kệ chuyện đó, điều mà Zorigtoi mong muốn nhất hiện tại là có thể gặp lại mẹ mình (Baildagch).

Tuổi thọ của loài Unicorn lớn hơn rất nhiều so với các loài ngựa thông thường ở Trái Đất, Zorigtoi tin rằng sớm hay muộn gì nó cũng sẽ được gặp lại mẹ.

Chỉ là, mong ước của Zorigtoi sẽ không thể trở thành hiện thực. Chú ngựa tội nghiệp sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình được nữa.

Nhiều năm sau đó, vào một buổi tối mùa đông năm 1261 tuyết phủ đầy trời. Zorigtoi đang nằm cuộn tròn trong chuồng ngựa thì bất chợt một dự cảm không lành đã đánh thức nó, nước mắt không hiểu sao cứ tuôn ra, tim thắt lại. Cứ như thể Zorigtoi vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Zorigtoi ngẩng đầu hí lên, nó đứng dậy, vung chân đạp bay những thanh gỗ trên hàng rào. Zorigtoi bây giờ đang trong độ tuổi trưởng thành, thời kỳ sung mãn nhất về sức mạnh, cái chuồng gỗ này làm sao có thể gây khó dễ cho nó được.

Động tĩnh gây ra đã đánh động tới đám lính canh, chúng nhanh chóng xông ra khỏi lều trại ấm áp, tay lăm lăm khí giới, hướng ánh mắt đe doạ và tức giận vào Zorigtoi vì đã phá hỏng giấc ngủ của chúng.

Zorigtoi không quan tâm, nó phi nước đại chạy như bay về phía trước, nhắm thẳng tới hướng Đông Nam.

Đám lính ném dây buộc nhằm trói chân Zorigtoi nhưng với sức của chúng thì chẳng làm nên cơm cháo gì, chỉ một vài động tác đơn giản là Zorigtoi đã dùng sừng chém đứt toàn bộ dây trói khiến chúng té ngã nhào ra đất.

"Mẹ kiếp... s·ú·c sinh như ngươi không biết an phận vậy thì đừng có trách ta!"

Một tên lính tức giận nghiến răng, hắn giương cung lên nhắm thẳng vào Zorigtoi kéo căng dây rồi buông tay, mũi tên xé gió lao v·út tới.

Cảm nhận được nguy hiểm, Zorigtoi mau chóng lách mình hòng né tránh nhưng không kịp. Rất may là mũi tên ghim vào bắp chân sau bên trái nên không nguy hiểm tới tính mạng.

Chớp lấy thời cơ, Zorigtoi bức tốc lao ra khỏi nơi đóng quân của đế quốc Mông Cổ và chạy thẳng về phía trước mặc cho mũi tên cắm ở chân sau có đau đớn thế nào và v·ết t·hương rỉ máu nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng. Nó vẫn chạy, chạy, chạy cho đến khi sức cùng lực kiệt, không thể nhấc chân lên nỗi nữa thì mới ngã quỵ xuống.

Trong cơn mê sảng vì mệt mỏi, đau đớn và lạnh giá, Zorigtoi nhìn thấy mẹ của nó đang tiến về phía trước nơi có một chấm sáng nhỏ trong khoảng không tối đen mịt mù. Hình ảnh cuối cùng mà nó thấy là một sinh vật kỳ lạ với màu tím bao phủ, sinh vật đó đưa mắt nhìn Zorigtoi chằm chằm trước khi con ngựa chìm vào hôn mê.

Hết chương 138

Chương 138: Unicorn (1)