Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 139: Unicorn (2)
_ _ _ _
Lúc Zorigtoi mở mắt ra thì trời cũng đã sáng.
Mặc dù trời đã sáng nhưng lớp tuyết dày đặc bao phủ tưởng chừng như vô tận kia vẫn chưa hề có dấu hiệu tan đi một chút nào cả. Cả người Zorigtoi bị chôn dưới đống tuyết.
Qua một đêm, cái chân sau của Zorigtoi đã bắt đầu có dấu hiệu hoại tử do nhiễm trùng. Da tím tái, mùi thịt thối bốc lên, mưng mủ. Cơn đau đớn cộng với thời tiết lạnh buốt càng khiến cho tình trạng của Zorigtoi trở nên tồi tệ, cứ như đang có hàng ngàn vạn con kiến đang cắn xé da thịt nó vậy.
Đau đớn và kiệt sức, cộng thêm cơn đói cồn cào khiến Zorigtoi như muốn c·hết đi sống lại. Nó muốn rút mũi tên ra nhưng không được vì cấu tạo cơ thể không cho phép nó làm điều đó.
Lúc này nó đã muốn buông xuôi phó thác cho số phận, tuy nhiên khi nghĩ đến mẹ mình (Baildagch) thì Zorigtoi giống như được tiếp thêm sức mạnh. Nó chống hai chân trước cố đứng dậy, hơi thở nặng nhọc phà ra có thể thấy được dưới thời tiết lạnh giá này. Nó loạng choạng bước tới, ngã xuống, đứng lên, lại ngã, tiếp tục đứng lên, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi chút sức tàn cuối cùng cạn kiệt.
Giá như... Zorigtoi có thể chuyển sang một hình dạng khác... giống như con người chẳng hạn. Như vậy thì nó đã có thể xử lý v·ết t·hương rồi!
Lúc đó, Zorigtoi không biết rằng chính mong ước thoáng qua trong đầu đã kích hoạt "Đặc quyền xuyên không giả" của nó.
[ Đặc Quyền • Giáp Biến Hình ]
...
Lần tỉnh dậy tiếp theo, Zorigtoi bỗng dưng cảm thấy toàn thân mình trở nên nhẹ hẳn, một nguồn năng lượng tưởng chừng như vô tận đang chảy vào bên trong mình, cũng không cảm thấy lạnh như ban nãy nữa.
Lúc đứng lên Zorigtoi chợt nhận ra tầm nhìn của mình cao hơn đôi chút so với trước kia, không chỉ vậy nó còn nhận ra nhiều màu sắc khác mà trước nay nó chưa bao giờ được nhìn thấy.
Khi nhìn xuống Zorigtoi phát hiện nó đang đứng vững chỉ bằng hai chân sau, còn hai chân trước đã biến đổi giống hệt như hai cánh tay của loài người. Không, không chỉ mỗi hai cánh tay, mà cả chân, thân và có thể là cả phần đầu nữa đều đã biến đổi giống hệt con người rồi. Zorigtoi đưa tay lên đầu sờ xem chiếc sừng có còn ở đó không và thật may là nó không biến mất, nó thở phào một cách nhẹ nhõm.
Toàn thân Zorigtoi bấy giờ được phủ kín bên ngoài một lớp giáp trụ kim loại màu xanh với đường vân trắng chạy dọc từ đầu xuống chân bộ giáp với tổng thể hài hoà. Lúc này trông nó chẳng khác gì một kỵ sĩ châu Âu cả!
Zorigtoi ngồi xuống kiểm tra, nó không sao lột bỏ được lớp giáp trên người như thể bộ giáp là một phần của chính bản thân nó vậy. Sau một lúc loay hoay tốn công vô ích Zorigtoi đành bỏ cuộc, mũi tên đã biến mất và v·ết t·hương ở chân cũng không còn đau nữa nên Zorigtoi mặc kệ.
Đứng phắt dậy, Zorigtoi từ từ bước từng bước một dẫu cho tuyết đang bay đầy trời, có vẻ như nhờ lớp giáp mà nó không còn bị ảnh hưởng bởi cái lạnh của tiết trời mùa đông này nữa.
Mới đầu, do vẫn còn chưa quen với hình dạng mới nên vừa đi được lưng chừng bước là Zorigtoi lại té ngã một lần. Nhưng nó không nản chí, nó muốn biết, rốt cuộc mẹ nó (Baildagch) còn sống hay đ·ã c·hết.
Hướng về phía Đông Nam, con đường mà Zorigtoi đi chẳng dễ dàng gì khi nó phải đối mặt với vô vàn chướng ngại. Lúc thì phải đánh nhau với đám thú hoang đi kiếm ăn vào mùa đông, khi thì lạc vào hang gấu (cũng may nó đang ngủ đông nên Zorigtoi không cần phải chiến đấu) lâu lâu lại bị quân lính Mông Cổ t·ruy s·át. Nhờ vậy mà Zorigtoi đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Tuy nhiên, nếu nói đến những kẻ địch đáng gờm nhất mà Zorigtoi từng đối đầu thì phải nói đến "chúng".
Zorigtoi đã ra khỏi địa phận đầy tuyết và đi thẳng vào một khu sa mạc. Nhiệt độ thất thường ở nơi đây cũng chẳng thể cản bước được M̶̶a̶̶g̶̶a̶̶m̶̶i̶̶n̶̶g̶ Zorigtoi trên chuyến hành trình tìm mẹ.
Bỗng ngay tại vị trí mà Zorigtoi đang đứng bất thình lình cát lún xuống. Zorigtoi giật mình, nó gắng sức để nhảy ra ngoài nhưng không sao làm được, dòng chảy của cát cứ như xiềng xích khoá chặt lấy đôi chân kéo Zorigtoi xuống hố cát sâu hun hút đó. Chỉ trong chốc lát, Zorigtoi đã bị cát nuốt chửng.
Ở bên dưới nền cát đó là một cảnh tượng mà không ai có thể nghĩ rằng nó thật sự tồn tại trong sa mạc, một thành phố ngầm hoang tàn đổ nát dưới lòng đất.
Chực sẵn ở dưới đó là hai con quái vật khổng lồ có hình dạng như những con sâu không lông, không có mắt với cái miệng rộng há to hơn 5 mét đầy răng nhọn lởm chởm, chiều dài của mỗi con lên đến gần 30 mét. Chúng bò trườn khắp thành phố cứ như nơi đây là chốn không người.
Cơ mà quả đúng là chốn không người thật khi mà ngoại trừ tiếng gầm gừ và tiếng uỳnh uỳnh lúc di chuyển của hai con quái vật thì trong thành phố chẳng hề có lấy bóng dáng của bất kỳ một con người nào hết.
Hoá ra, nơi này từng là lãnh thổ của một nền văn minh dưới lòng đất, và hai con quái vật giống sâu kia tên là Sa Trùng (Sâu Cát). Chúng vốn là những con quái thú được nuôi dưỡng để bảo vệ người dân nhưng không biết vì một nguyên do nào đó mà hai con quái thú lại ngược sát chính những người đã nuôi dưỡng chúng. Toàn bộ người dân đều đã trở thành thức ăn và nằm trong bụng hai con quái vật, cũng từ đó mà nền văn minh này đã sụp đổ.
Bị đưa vào tình thế bắt buộc, Zorigtoi đành phải chiến đấu với chúng. Mặc dù chênh lệch về kích thước và số lượng (hai vẫn nhiều hơn một) là rất lớn thế nhưng nhờ có lợi thế về thể hình nhỏ bé cũng như thể lực vô tận cùng lớp giáp bảo vệ tuyệt đối, Zorigtoi có thể đối chọi với hai con Sa Trùng. Bằng cách lợi dụng địa hình từ các toà nhà bỏ hoang để né tránh, bào mòn sức lực và phản kích bằng các đòn thế mà Zorigtoi học lỏm được khi xem quân lính Mông Cổ luyện tập, nó đã kiềm hãm lại hai con thú đói.
Trận chiến kéo dài liên tục ba ngày và chỉ kết thúc khi một con Sa Trùng vô tình phá hủy lấy những cây trụ chống đỡ khiến mặt đất phía trên sụp đổ, c·hôn v·ùi Zorigtoi cùng hai con Sa Trùng và cả thành phố dưới làn đất đá đen kịt. Dấu vết của một nền văn minh cứ như vậy mà biến mất khỏi dòng chảy lịch sử nhân loại.
Lúc Zorigtoi tỉnh lại và trồi lên khỏi nền cát thì đã là câu chuyện của hơn 700 năm sau.
Hết chương 139