Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 146: Lời Cảnh Báo Của Cụ Rùa. Nguy Cơ!

Chương 146: Lời Cảnh Báo Của Cụ Rùa. Nguy Cơ!


_ _ _ _

"Lý do gì mà các ngài lại đến thế giới này?" Hoàng Vĩ hỏi.

Cụ Rùa thong thả nhấp ít nước trà, nói:

"Sự thực... chẳng vì lý do gì cả."

"Cháu xin cụ, làm ơn đừng đùa nữa ạ!"

"Đâu, lần này là ta nghiêm túc thật!"

Nhìn Cụ Rùa trông không có vẻ gì là đang nói đùa bỡn, Hoàng Vĩ tiếp tục lắng nghe:

"Già chắc cậu cũng đã biết về hệ thống cấp độ của Lạc giới (thế giới Lạc Hồng) rồi đúng chứ, lão tuy già nhưng mũi vẫn còn thính lắm, ngửi được mùi của quê hương mình trên người cậu đấy."

Hoàng Vĩ biết, hắn nhớ rất rõ lần trước Cao Thiết đã kể cho cả nhóm biết lúc bị đám goblin t·ấn c·ông. Còn về cái mùi mà Cụ Rùa nói đến thì chắc là do [ Khiên Đồng Lạc Việt ] Hoàng Vĩ mang theo bên mình rồi.

Hoàng Vĩ gật đầu:

"Thấp nhất là cấp Hạ, sau đó lần lượt lên cao là cấp Trung, Thượng, Tướng, Vương, Hoàng, Bá, Đế, Thánh và Thần. Mỗi cấp bao gồm 10 bậc. Riêng cấp Thần còn chia thành 4 cấp nhỏ là Nhập Thần, Bán Thần, Hạ Thần và cuối cùng là Thượng Thần."

Cụ Rùa mỉm cười hài lòng, cầm điếu thuốc lào lên châm lửa rồi rít một hơi, phà ra làn khói trắng mờ nhân ảnh. Nhìn cụ bây giờ ra dáng một người Hà Nội bình dân hơn bao giờ hết.

"Thần linh không hề bất tử, Hoàng Vĩ à! Chúng ta dù có tuổi thọ vô hạn nhưng vẫn có thể c·hết. Suy cho cùng trên cõi đời này không có thứ gì là mãi mãi, con n·gười c·hết thì về lại cát bụi, thần linh c·hết thì hoá hư vô."

Cụ ngưng lại một nhịp lấy hơi rồi nói tiếp:

"Chúng ta xem trọng từng khoảng khắc, chúng ta luôn muốn cống hiến mình cho một lý tưởng lớn lao hơn là sống từng ngày nhàm chán. Ta chắc hẳn không chỉ riêng ta, vợ chồng Sùng Lãm* Âu Cơ mà cả các vị thần của những thế giới khác nữa cũng có suy nghĩ giống ta vậy."

*(Sùng Lãm: Tên húy của Lạc Long Quân)

Nghe xong, Hoàng Vĩ lúc này đã hiểu hơn một chút về lối suy nghĩ của những vị thần. Họ không phải những tồn tại kiêu ngạo độc đoán như trong tưởng tượng, trái lại thì... không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa? Có lẽ là giống người hơn chăng!

Nghĩ tới đây, Hoàng Vĩ lại chợt quay sang Hắc Linh, người mà lúc này đang nhâm nhi thưởng trà và ngậm kẹo lạc (kẹo đậu phộng). Nghĩ thầm:

'Hắc Linh... dù biết con bé là tồn tại cổ xưa nhất nhưng sao khí chất hai bên lại khác nhau một trời một vực vậy hở trời?'

[ Đừng hỏi Ông trời, ổng không trả lời được đâu! ] Hắc Linh truyền âm tới Hoàng Vĩ.

Hắn quên mất, con bé này có khả năng đọc suy nghĩ. Sơ suất rồi!

Hoàng Vĩ vẫn còn một thắc mắc cuối cùng.

"Về chuyện [ Thuận Thiên Kiếm ] tại sao vào thời đại hoà bình này cụ lại muốn tìm người kế thừa món thần khí đó?"

Dường như chỉ chờ có thế, Cụ Rùa nghiêm giọng khiến Hoàng Vĩ phải chỉnh sửa tư thế ngồi ngay ngắn.

"Già thấy không cần thiết phải giấu gì cậu, Trái Đất này... à không, phải nói là toàn bộ các thế giới đang sắp phải hứng chịu một thảm hoạ chưa từng có trong lịch sử. Thảm hoạ đó sẽ xoá xổ hoàn toàn nền văn minh nhân loại cũng như toàn bộ các thế giới bị huỷ diệt."

Hoàng Vĩ như không tin vào những gì mình vừa nghe. Một thảm hoạ có thể hủy diệt các thế giới? Nếu là sự thật thì nó phải là thứ gì? Thiên tai? Dịch bệnh? Hay c·hiến t·ranh?

Trong lúc Hoàng Vĩ đang tiêu hoá hàng tấn thông tin mới vào não bộ thì mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội, ấm trà rơi xuống vỡ tan tành.

"Chuyện gì vậy? Động đất à?" Hoàng Vĩ kêu lên.

Cụ Rùa ngước mặt lên, thì thầm:

"Nó đã tới rồi, 'thảm hoạ' đầu tiên."

...

Cùng lúc Hoàng Vĩ và Hắc Linh đang ở dưới Hồ Hoàn Kiếm, cách đó vài trăm cây số về phía Đông Bắc. Một đội công trình trong lúc đang thi công đã vô tình đào được một vài món cổ vật - chủ yếu là v·ũ k·hí và trang bị - từ thời Nhà Trần chống Mông Nguyên. Thế là chuyện xây dựng gì gì đó để sau (chủ thầu: -_- ) tập trung khai quật mới là chính.

Ngoài trang bị và v·ũ k·hí ra người ta còn tìm được những bộ hài cốt của binh lính Mông Cổ và ngựa chiến, tất cả đều được bảo quản rất tốt dưới lòng đất. Đáng chú ý nhất, đó là một bộ xương của một con ngựa lớn với cái sừng dài khác biệt hoàn toàn với những con khác.

Để có thể nghiên cứu thêm về sinh vật kỳ bí này, đội khai quật đã đưa hài cốt của nó lên đặng mang về trụ sở.

"Sếp... đằng kia... đằng kia..!" Một người đàn ông trong đội khai quật thốt lên từng câu đứt quãng.

"Có gì à?"

Người đàn ông được gọi là sếp quay đầu nhìn về hướng chỉ tay của cấp dưới và giật mình kinh sợ khi thấy một bóng hình cao lớn bọc giáp toàn thân chói lóa đang đứng sừng sững ở đó, cách đội khai quật chỉ vài trăm mét.

Càng đáng sợ hơn, đó là chẳng có ai nhận ra đối phương tiếp cận từ lúc nào vì chẳng hề có tiếng động phát ra.

Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, rốt cuộc thì một người bạo gan trong đội khai quật mới lên tiếng:

"Này đằng ấy, bọn tôi không cần biết đằng ấy là ai, hoá trang như vậy nhằm mục đích gì. Nhưng đây không phải là chỗ để chơi đâu, mau rời khỏi đây đi!"

Nghe vậy đám người liền trở nên bình tĩnh hơn, họ nghĩ rằng chắc quanh đây đang có sự kiện cosplay nào đó được tổ chức và đối phương là người tham gia vô tình đi vào đây thôi chứ không có ý đồ sâu xa gì cả.

Thế nhưng, họ đã lầm!

Zorigtoi chẳng quan tâm tới ba cái sự kiện nhảm nhí đó của loài người, thứ nó muốn bây giờ đang ở đó, ngay bên dưới chân đội khai quật.

Dồn sức vào hai chân, Zorigtoi khụy xuống và phóng thẳng lên cao rồi xoay người đáp chân xuống mặt đất tạo nên một tiếng ầm kèm theo rung chấn nhẹ.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến đội khai quật không kịp trở tay, Zorigtoi đã tiếp cận bộ xương ngựa từ lúc nào.

Không thể sai được, bộ hài cốt đó đích thị là mẹ của Zorigtoi, Baildagch. Ngoài Baildagch ra thì còn con Unicorn nào khác đâu cơ chứ.

Ôi đau đớn lắm sao, cuộc hội ngộ sau hơn 700 năm giữa hai mẹ con rốt cuộc chỉ là "kẻ còn ngựa mất".

Zorigtoi có lẽ sớm đã đoán được kết cục này từ lâu rồi, chỉ là nó vẫn muốn tự mình xác nhận.

Vốn ngay từ đầu Zorigtoi không hề có ý định t·ấn c·ông hay làm tổn thương con người, đối với nó loài người có tốt có xấu, không thể đánh đồng như thế được. Tuy nhiên, vào giây phút Zorigtoi chạm vào bộ xương, toàn bộ ký ức của Baildagch đã truyền thẳng vào não bộ của nó. Mọi thứ hiện ra trước mặt Zorigtoi rõ ràng và đầy đủ như một cuộn phim về cuộc đời Baildagch, từ trước khi Zorigtoi được sinh ra đến lần đầu tiên tới Trái Đất, khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi với bộ tộc du mục cho tới lúc bị chia cắt. Đau đớn hơn nữa, Zorigtoi đã chứng kiến cảnh mẹ mình bị g·iết c·hết bởi hàng trăm mũi tên ghim lên mình.

Zorigtoi c·hết lặng, nó không biết mình nên làm gì tiếp theo.

'Chúng ta đã làm gì để phải chịu cảnh khổ đau này?'

Zorigtoi tự hỏi, mặc dù chính bản thân nó cũng chẳng cần phải tìm kiếm câu trả lời.

Vì chúng khác biệt!

Chính sự khác biệt đã khiến cho cả hai mẹ con Unicorn phải bị chia cách để rồi đi tới kết quả giống như này.

'Loài người... các ngươi không đáng để cảm thông!'

Giờ phút này cơn giận dữ đã lấn át đi lý trí. Bản tính vốn hiền hoà của loài Unicorn đã biến chất, giờ chỉ còn một Zorigtoi với sự phẫn nộ ngập tràn dành cho loài người khốn kh·iếp.

"Này, tôi bảo là rời khỏi đây đi cơ mà.. um...!"

Người ban nãy khi thấy Zorigtoi đứng thẫn thờ thì tiến lại gần nói. Nhưng chưa kịp dứt câu đã bị nó dùng một tay b·óp c·ổ nâng lên cao. Zorigtoi nói, giọng đứt quãng:

"Con... người... hãy... đón... nhận... cơn... thịnh... nộ... của... ta!!!"

Trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm con mắt, Zorigtoi ném người đàn ông va thẳng vào cái biển cảnh báo "công trường đang thi công" như một con gấu bông. Người đàn ông đập người vào tấm biển và rơi xuống đất b·ất t·ỉnh nhân sự.

Mọi chuyện bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát, công an nghe tiếng động đã nhanh chóng kéo tới hiện trường và bao vây Zorigtoi.

Một đồng chí Công an dùng loa thông báo:

"Chúng tôi đã bao vây khu vực này rồi, yêu cầu anh cởi áo giáp bỏ và v·ũ k·hí xuống đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Tôi nhắc lại, chúng tôi đã bao vây..."

'Điếc tai quá, lũ linh trưởng ồn ào!'

Zorigtoi dẫm mạnh chân xuống đất tạo thành một trận đ·ộng đ·ất ảnh hưởng tới hơn hàng ngàn cây số.

[ Giáp Biến Hình • Vó Ngựa Rung Chuyển ]

Uỳnh!!!

"Tất cả nằm xuống!!!"

Một chiến sĩ Công an hét lớn cảnh báo, tất cả mọi người kể đều nằm rạp xuống đất hai tay bảo vệ đầu.

Chờ cho đến khi họ ngước mắt lên nhìn thì Zorigtoi cùng bộ xương đã biến mất từ lúc nào.

Hết chương 146

Chương 146: Lời Cảnh Báo Của Cụ Rùa. Nguy Cơ!