Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 147: Cộng Sự Mới
_ _ _ _
"Thảm hoạ đầu tiên? Ý cụ là sao?" Hoàng Vĩ lay mạnh Cụ Rùa: "Nói như vậy là cụ đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra rồi?"
"Chóng mặt quá, đừng lay nữa." Cụ Rùa tự mình thoát khỏi cánh tay lực lưỡng của Hoàng Vĩ: "Như ta đã bảo ban nãy, các thế giới sẽ đón nhận một thảm hoạ tàn khốc. Trận đ·ộng đ·ất vừa xảy ra chỉ là một 'cơn bão' nhỏ mà thôi."
Hoàng Vĩ rùng mình, Sơn và Thanh vẫn còn ở ngoài đó, lỡ hai đứa nó mà có chuyện gì thì hắn sẽ ôm hận cả đời mất.
"Đưa tôi ra khỏi đây," Hoàng Vĩ nói: "tôi cần phải trở lại đó, bạn bè của tôi vẫn còn ở ngoài kia và có thể đang gặp nguy hiểm!"
"Bình tĩnh lại xem nào!" Hắc Linh xen vào: "Chẳng giống anh một chút nào. Yên tâm đi, theo như cảm nhận của em thì người bên ngoài vẫn an toàn."
"Thật sao?"
Nghe đến đây Hoàng Vĩ mới tĩnh tâm trở lại. Hoàng Vĩ không muốn những người quan trọng của mình phải c·hết oan uổng vì hắn.
Cụ Rùa nói:
"Già biết là không ngăn cậu lại được và cũng không có ý định đó. Thế này đi, hãy mang thứ nàu theo bên mình, nó sẽ giúp ích đôi chút cho cậu đấy."
Nói rồi Cụ Rùa phất tay - thật ra là phất vây bởi cụ làm gì có tay mà phất, một tia sáng vàng bay đến hoá thành một chú rùa nhỏ đậu trên vai Hoàng Vĩ.
"Nó có họ hàng với con rùa già đang bơi tung tăng phía trên hồ, đều là một phần máu thịt tách ra từ lão già đây. 'Rùa mang lại điềm lành'* ta chắc cậu biết mà."
*(Trong văn hoá dân gian Việt Nam quan niệm rùa là loài vật tượng trưng cho sự trường tồn và bất diệt. Ở đây Cụ Rùa đang muốn nói rằng chú rùa con đó sẽ phù hộ Hoàng Vĩ "bất tử" khi chiến đấu.)
Hoàng Vĩ bật cười, hắn thường không tin vào ba cái trò may rủi (ngoại trừ game gacha mặc dù vận may như bòi) này lắm nhưng vì đây là một vị thần nên đáng để đặt niềm tin vào.
Còn về chuyện kế thừa [ Thuận Thiên Kiếm ] thì Hoàng Vĩ không có ý định đó, hãy để nó lại cho người có duyên sau này. Trọng trách lớn lao đó hắn gánh không nỗi.
Hoàng Vĩ trình bày điều này với Cụ Rùa và nhận được một cái gật đầu hài lòng.
"Cảm ơn lòng tốt của cụ. Rất vui vì được gặp chú mày, rùa bé nhỏ!"
Như để đáp lại, chú rùa con rúc đầu vào vai áo của Hoàng Vĩ đầy vui vẻ.
"Già thấy không cần thiết giữ cậu lại thêm nữa." Cụ Rùa nói: "Đến lúc để cậu trở về rồi. Chúc may mắn, Hoàng Vĩ!"
Nói xong, một vòng tròn với hoạ tiết trống đồng ánh sắc vàng quen thuộc hiện lên trước mặt. Hoàng Vĩ cúi người chào Cụ Rùa rồi nhảy thẳng vào vòng tròn, hoá thành một tia sáng chiếu lên khỏi mặt hồ.
Hiện giờ nơi đây chỉ còn lại Cụ Rùa và Hắc Linh vẫn đang thưởng thức trà bánh ngon lành.
"Cháu gái không đi theo anh trai à?" Cụ Rùa cười hiền từ, hỏi.
"Chờ cụ đưa về chứ sao." Hắc Linh đáp, cười đầy ngụ ý.
"Cháu gái còn cần ông già đây đưa lên nữa sao, với khả năng của cháu thì muốn đi đâu chẳng được."
Cụ Rùa nói đúng, Hắc Linh đường đường là thực thể đại diện cho bóng tối sâu thẳm và cùng cực, là thể sống đầu tiên tồn tại trong vũ trụ. Muốn ra vào một chiều không gian thì có khó gì.
Cụ Rùa thở dài, cụ sống đủ lâu để trải qua những trường hợp tương tự như thế này.
Hắc Linh hỏi sau khi đã uống cạn ấm trà:
"Cụ nghĩ anh ấy thế nào, Hoàng Vĩ ấy?"
Câu hỏi bất ngờ của Hắc Linh khiến Cụ Rùa có hơi bất ngờ đôi chút, nhưng ông ngay sau đó điềm tĩnh đáp:
"Ý cháu là 'con người' của cậu ta? Để xem nào... một người tốt, không dễ bị cám dỗ và lung lay bởi sức mạnh. Loại người này rất đáng tin cậy nhưng cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu rơi vào hận thù, cậu ta sẽ kiên định với nó đến mức có thể gây nguy hiểm cho những người quan trọng xung quanh. Dù sao đó cũng chỉ là ý kiến cá nhân của lão già này thôi."
"Đáng tin cậy và kiên định à... hiểu rồi!" Như đã có đáp án cho mình, Hắc Linh cũng cúi người lễ phép chào Cụ Rùa rồi biến mất.
Cụ Rùa nhìn "tàn tích" mà cả hai để lại trên bàn, lắc đầu ngán ngẩm.
...
Hoàng Vĩ choàng tỉnh, hắn nhận ra mình đang nằm ở một căn phòng trông giống như bệnh viện, xung quanh là vài người mặc áo blouse trắng và Sơn với Thanh.
Sơn: "Vĩ, mày tỉnh rồi!"
Thanh: "Ông làm tụi tôi s·ợ c·hết kh·iếp đó ông nội, tự dưng cái xỉu ngang vậy?!"
Hoàng Vĩ xoa xoa thái dương vì choáng do bật dậy đột ngột, lên tiếng:
"Tao b·ất t·ỉnh bao lâu rồi?"
Sơn đáp:
"Gần 20 phút, nếu bác sĩ mà không kiểm tra ra là mày vẫn ổn thì tao tưởng mày c·hết thiệt rồi luôn đó!"
"Gần 20 phút à..."
Khoảng thời gian Hoàng Vĩ và Hắc Linh chuyện trò với Cụ Rùa dưới đáy Hồ Gươm đã ngốn đâu đó hơn 1 giờ đồng hồ, trên này mới chỉ qua chưa đầy nửa tiếng.
"Hỏi phát, khi nãy tao có cảm thấy rung mạnh lắm, bộ có đ·ộng đ·ất hả?"
Hoàng Vĩ thừa biết trận đ·ộng đ·ất vừa rồi là có nguyên do của nó chứ không phải là một thảm hoạ tự nhiên, hắn chỉ hỏi lại để chắc ăn hơn thôi.
Thanh gật đầu trả lời:
"Ờ, khi nãy đúng là có trận đ·ộng đ·ất nhẹ thật. Cái lúc mà bọn nữa đưa ông vào bệnh viện ấy. Mà ông hỏi làm cái gì?"
"Không có gì. Mà ê," Hoàng Vĩ vỗ lên vai hai đứa bạn mình: "Hai đứa mày tối cứ bay về Sài Gòn trước, tao sực nhớ ra là vẫn còn chuyện quan trọng cần giải quyết."
Dứt lời Hoàng Vĩ không để Sơn và Thanh kịp nói thêm điều gì mà nhảy xuống khỏi giường và phóng như bay ra ngoài bệnh viện.
Hết chương 147