Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 159: Thành Viên Nhóm Tụ Hội. Ai Là Em Gái Cơ?
_ _ _ _
Hoàng Vĩ mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, hắn thấy được một phần ba cuộc đời của một sinh vật thần thoại lưu lạc đến Trái Đất cách đây hàng trăm năm trước, bị dày vò thể xác bởi bàn tay con người.
Không sai, những gì Hoàng Vĩ thấy trong giấc mơ trên chính là một phần - chính xác hơn là một mảnh ký ức của 'dị biến' tức Zorigtoi.
Suy luận của Hoàng Vĩ không sai, bộ xương ngựa kỳ lạ được khai quật kia chính là hài cốt mẹ ruột của nó. Thảo nào nó lại phát điên đến như vậy.
Xem xong đoạn ký ức, trong lòng Hoàng Vĩ dâng lên một cảm xúc sót xa khó tả nỗi. Vậy ra mọi nỗi đau mà Zorigtoi phải chịu từ trước tới nay hoá ra đều do chính con người mà thành, thế thì khác gì họ đang tự đào hố chôn mình?
Từ khi Zorigtoi đến thế giới này, nó và mẹ nó chẳng làm gì nguy hại cho thế giới hết. Trái lại, con người mới là nguyên nhân khiến Zorigtoi căm hận nhân loại tới mức trở thành 'dị biến'. Ngay từ đầu con người mới là thứ gây nguy hại cho chính hành tinh này.
Hoàng Vĩ ngẩng mặt lên trời, cười nhạo chính bản thân mình, cười vào cái sự vô tri của loài người để rồi bây giờ phải lãnh hậu quả.
"Ha... ha ha ha ha ha ha...! Rốt cuộc ta đang chiến đấu vì cái gì thế này?"
Hoàng Vĩ tự hỏi, hắn không biết và có vẻ như cũng chẳng cần biết câu trả lời.
Hình ảnh trong giấc mơ đang mờ nhạt dần, xem ra đã đi đến đoạn kết của mảnh ký ức này rồi.
Khoảng không gian xung quanh Hoàng Vĩ xuất hiện vết nứt rồi dần dần lan rộng ra, "choang" một tiếng, Hoàng Vĩ rơi vào khoảng không đen tối tưởng chừng như vô tận.
...
"A, Tỉnh rồi này! Hello Hoàng Vĩ!"
Một giọng nói trong trẻo quen thuộc reo lên bên tai Hoàng Vĩ, khi hắn mở mắt ra là gương mặt tươi cười của Stella. Chẳng biết từ lúc nào con bé đã ở đây rồi.
Hoàng Vĩ mệt mỏi ngồi dậy, trên mặt không giấu vẻ bơ phờ, lúc này thì hắn mới cảm nhận được sự nặng nề của cơ thể do đuối sức.
Hoàng Vĩ nhìn quanh một lượt, phát hiện ra bây giờ đã là buổi chiều, hắn nằm trong một căn lều nhỏ được dựng tạm bợ bởi nhánh cây khô và lá cây.
Ngoài Stella ra, Hoàng Vĩ còn thấy cả hình bóng quen thuộc của vài thành viên nhóm khác nữa, tổng cộng có 5 người.
Mặc dù đang cơn mỏi mệt, Hoàng Vĩ vẫn cố gắng mỉm cười lên tiếng:
"Chào Stella, Akira, Gramas, Cao Thiết và... Briana. Mừng mọi người tới Trái Đất!"
Thấy Hoàng Vĩ đã tỉnh, những thành viên khác liền xúm lại quanh túp lều tạm bợ.
Gramas: "Cậu vẫn còn yếu lắm, tốt nhất là nên nằm yên nghỉ ngơi đi. Kẻo v·ết t·hương lại nghiêm trọng hơn đấy."
Hoàng Vĩ đáp: "Đừng lo, chút trầy xước này chả là gì với tôi đâu!"
Cao Thiết nghiêm mặt: "Tàn tạ như này mà còn bảo chỉ là trầy xước. Ngoan ngoãn nằm yên một chỗ cho ta nhờ. Ta đã giúp cậu cố định lại cánh tay bị gãy rồi, thật may là trong túi ta vẫn còn một ít thuốc hồi phục sau nhiệm vụ lần trước ở thế giới của Roland."
Nghe xong Hoàng Vĩ thử đưa tay phải lên cử động mạnh, quả nhiên là không cảm thấy đau nữa. Tuy nhiên, cơ thể thì vẫn trong trạng thái vô lực yếu ớt, rõ ràng thể lực của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
"Cảm ơn, Cao Thiết!"
Akira: "Sao lần nào thấy huynh đánh với ai cũng tàn tạ suýt c·hết thế hả 'Hoan Bii'*?"
*(Akira vừa nói là Romaji - phiên âm tên Hoàng Vĩ sang tiếng Nhật, gốc: ホアン・ビー)
Hoàng Vĩ: "Cậu trông đợi gì ở một tên thư sinh 'trói gà không chặt' đây hử?"
Akira lắc đầu: "Vậy là không được rồi, huynh cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa đó."
Briana: "Lần đầu gặp mặt, Hoàng Vĩ. Nhưng ban nãy cậu hơi ngập ngừng khi gọi đến ta đấy, vẫn chưa nhớ tên ta à?"
Hoàng Vĩ ngượng ngùng gãi đầu:
"Xin lỗi, vì cô là thành viên mới nên tôi chưa có ấn tượng gì mấy trừ việc cô là Vampire cả."
"Thành thật khai báo, tốt! Ta tha lỗi cho cậu."
Hoàng Vĩ đơ người, độ nhây nhớt của cô nàng ma cà rồng này chắc cũng phải "một chín một mười" với "Thánh cà khịa" Lý Long. Nếu hai người này mà "song kiếm hợp bích" với nhau thì xác định ai trong nhóm cũng sẽ bị chặn họng cho tức c·hết.
Cơ mà phải công nhận một điều rằng trong ảnh Briana đã rất đẹp rồi nhưng khi tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan kiều diễm, thân hình quyến rũ đẫy đà, nước da trắng như tuyết, môi đỏ như quả mọng, đôi mắt ánh lên sắc máu. Nói chung là đẹp mê người.
Nhận thấy Hoàng Vĩ đờ người, Briana nở nụ cười, một nụ cười quyến rũ đến mức có thể dễ dàng đốn ngã trái tim của bất cứ người đàn ông nào. Cô nói:
"Sao đấy, bị ta mê hoặc rồi à?"
Hoàng Vĩ lắc lắc đầu, ừ thì đúng là cũng có một chút nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Như Hắc Linh đã nhận xét, Hoàng Vĩ không phải loại người dễ bị tha hoá cả về sức mạnh lẫn tinh thần.
Hắn đáp:
"Có thể, nhưng đáng tiếc cô không phải gu phụ nữ của tôi."
Hoàng Vĩ có tiêu chuẩn về mẫu phụ nữ ưa thích của bản thân rất rõ ràng, tóc ngắn, da ngăm, ngoại hình ưa nhìn cùng với tính cách mạnh mẽ. Nói trắng ra là Hoàng Vĩ thích tomboy, chỉ thế thôi.
Hoàng Vĩ lại nói tiếp:
"À mà tại sao mọi người lại đến được đây vậy?"
Stella đáp:
"Ủa, anh không để ý hả? Thông báo có nhiệm vụ mới xuất hiện trong nhóm chat kìa."
Nghe vậy, Hoàng Vĩ liền mở nhóm chat lên, phía trên một đống tin nhắn mới của các thành viên nhóm là ba dòng thông báo nhiệm vụ và phần thưởng.
[ Stella được chọn ]
[ Cao Thiết được chọn ]
[ Toji Akira được chọn ]
[ Briana được chọn ]
[ Gramas được chọn ]
[ - Tần Tử: A a a a. Tại sao ta lại không được chọn chứ??? ]
[ - Hiền Triết Roland: Im lặng đi, tin nhắn của ngươi cứ ting ting nhức hết cả đầu ]
[ - Carlyn: Cứ tưởng nhóc trưởng thành hơn rồi, hoá ra vẫn ngựa quen đường cũ ]
[ - H: Đáng tiếc nhỉ @Đoàn Minh Cường, vậy là lỡ mất cơ hội về thăm nhà rồi ]
[ - Đoàn Minh Cường: Tiếc thật, nhưng ít ra tôi cũng biết rằng mình có cơ hội trở về, như vậy là đủ rồi ]
[ - Darwish Al Saud: Tôi hiểu mà, cái cảm giác không thể trở về quê hương nó đau tới nhường nào ]
[ - Đoàn Minh Cường: @Hoàng Vĩ gia đình tôi có an toàn không? ]
[ - Hoàng Vĩ: Đừng lo lắng, chỗ này cách Hà Nội xa lắm không ảnh hưởng gì tới họ đâu ]
[ - Đoàn Minh Cường: Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi ]
[ - Elment: @Toji Akira giờ thì hết trốn rồi nhé, mau mau trả nợ cho bọn này đi ]
[ Toji Akira "lặng lẽ" rời khỏi cuộc trò chuyện ]
[ - Hiền Triết Roland: Giả mù vô ích ]
[ - Melina: Tính xù nợ phải không? ]
[ - Carlyn: @Cao Thiết, gông cổ hắn lại. Tôi vẫn chưa bỏ qua chuyện lấy tôi ra làm trò cá cược đâu ]
[ - Cao Thiết: Xong ngay ]
[ - Toji Akira: Chờ đã, ta đã dùng Dango trả nợ rồi còn gì nữa. Đừng có ép người quá đáng ]
[ - Hiền Triết Roland: Nói dễ nghe nhỉ. Thôi khỏi trình bày, bây giờ có trả không thì bảo ]
[ - Toji Akira: ... ]
[ - Toji Akira: A, hình như Hoàng Vĩ tỉnh lại rồi. Ta đi xem thử đây. Cáo từ ]
Dù đang đau nhức cộng thêm mệt mỏi nhưng khi đọc những dòng tin nhắn của các thành viên nhóm Hoàng Vĩ không thể nhịn được cười. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, nó giúp Hoàng Vĩ tươi tắn hơn một chút.
Nhiệm vụ lần này nếu không tính Hoàng Vĩ thì chỉ có 5 thành viên được điều động, ít hơn nhiều so với trước khi có tới 12 thành viên (không tính Roland).
Hoàng Vĩ không hiểu lắm về cách thức lựa chọn thành viên để thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, tại sao lần này lại cần ít thành viên hơn? Rốt cuộc là dựa vào tiêu chí gì? Độ nguy hiểm? Quy mô ảnh hưởng hay sức mạnh của 'dị biến'?
Chưa đợi Hoàng Vĩ lên tiếng, Thông Tuệ đã giải đáp:
[ Đáp: Là dựa vào ác ý. ]
"Sao?"
[ Hệ thống sẽ xếp hạng mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ dựa vào ác ý của 'dị biến' sức mạnh của 'dị biến' không chỉ đến từ [ Đặc Quyền ] mà còn ở lòng hận thù. Hận thù càng lớn thì 'dị biến' càng nguy hiểm. ]
Nói theo Thông Tuệ thì hiểu nôm na rằng là Zorigtoi tuy có phần mạnh hơn (sức mạnh vật lý và thể chất) nhưng Thiểm Vong lại có ác ý và sự căm thù cho thế giới lớn hơn, vì vậy nên mới cần nhiều người hơn để hoàn thành nhiệm vụ.
"Kiu kiu kiu!"
Tơ Đô chẳng biết từ chỗ nào bay ra lao thẳng vào ngực Hoàng Vĩ kêu lên liên hồi, chắc hẳn nó lo lắng cho hắn lắm.
Hoàng Vĩ vỗ về Tơ Đô trên tay, quay sang các thành viên nhóm hỏi:
"Mọi người đã đem tôi tới đây sao? Lại còn chu đáo tới nỗi dựng lên cái lều này nữa. Cảm ơn nhé!"
Nghe vậy, Stella xua tay, đáp:
"Không, lúc bọn em đến đã thấy anh nằm lăn quay ra ở đây rồi. Nhờ em gái anh đấy."
Nghe tới hai chữ "em gái" Hoàng Vĩ trố mắt ngạc nhiên, vặn hỏi lại xem thử có phải mình vừa nghe nhầm không:
"Hử, ai cơ?"
"Còn vờ vịt cái gì, em gái anh chứ còn ai nữa. Kia kìa!"
Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Hoàng Vĩ cảm tưởng như đang có một sự "báo" đến từ ai đó sắp đổ ập lên đầu mình.
Từ đằng xa, dưới ánh nắng vàng của chiều tà, một bóng hình thước tha trong bộ váy trắng tương phản với nước da nâu khỏe khoắn, mái tóc dài óng ả. Thiếu nữ 14 tuổi đó nhảy chân sáo đến chỗ Hoàng Vĩ, khoác tay hắn, giọng nũng nịu:
"Anh hai, cuối cùng anh cũng dậy rồi!"
Từ "anh hai" lọt vào tai Hoàng Vĩ khiến hắn suýt thổ huyết ngay tại chỗ, con ranh con láu cá này dám làm trò con bò trước mặt thành viên nhóm.
Hoàng Vĩ truyền âm:
[ Này, mày đang có ý đồ gì đấy hả con kia? ]
Hắc Linh đáp, cô giương đôi mắt ngây thơ vô s̶̶ố̶ tội nhìn hắn:
[ Ý đồ gì? Em đâu có biết! ]
[ Chớ dài dòng văn tự, mày có âm mưu gì? Nói mau! ]
[ Im nào, tình huống bất khả kháng nên em đành phải lộ mặt thôi. Giờ thay vì nghĩ ra một thân phận để qua mặt họ thì chi bằng tự nhận là em gái anh luôn, vừa dễ bao biện lại giúp anh đối phó với những câu hỏi khó như gia đình chẳng hạn. ]
Hắc Linh nói không phải không có lý. Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ để thuyết phục Hoàng Vĩ. Nhưng lao đã đâm rồi, Hoàng Vĩ chẳng còn cách nào khác đành phải theo lao thôi.
Hắc Linh dụi đầu vào người Hoàng Vĩ, cô khiến bản thân rơm rớm nước mắt bằng diễn xuất thần sầu của mình:
"Em lo cho anh lắm!"
Hoàng Vĩ sởn gai óc, cha sanh mẹ đẻ đến giờ hắn mới cảm thấy khúm núm tới như này. Hắn xoa đầu Hắc Linh một cách không tình nguyện, nói:
"Được rồi Linh, thả anh ra đi!" [ Sến quá mẹ trẻ, hơi lố rồi đó! ]
Hắc Linh khẽ cười ranh mãnh, cô thả Hoàng Vĩ ra rồi đứng dậy, cúi chào:
"Em là Hoàng Linh, em gái nhỏ của Hoàng Vĩ, năm nay em 13 tuổi. Hân hạnh được gặp mọi người!"
Hoàng Vĩ ngoài mặt bình thản trong tâm thì như phong ba bão táp.
'Vãi cả... nó nói láo không chớp mắt luôn kìa trời!'
Hết chương 159
T/g: Viết xong chương này cảm giác cờ-rin-gơ (cringer = khúm núm) nó ám tác cả ngày luôn ấy!