Ta Muốn Làm Ác Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14 lỗ hổng quy tắc
Sáng ngày hôm sau, Dương Lãng đem theo 7 người cùng nhau đi nhận nhiệm vụ chặt Thiết trúc.
Trương Bân đám người nhìn thấy số lượng người đông đúc như vậy sững sờ, hắn lập tức hỏi: “Dương sư huynh, đây là?”.
Dương Lãng nói: “kể từ hôm nay nhiệm vụ của ta liền do các ngươi chủ động nhận lấy sau đó cùng nhau hoàn thành.
Trương Bân, ngươi từ hôm nay chính là tiểu đội trưởng, tất cả do ngươi tới quyết định”.
Trương Bân nghe vậy sắc mặt tái nhợt: “Dương sư huynh, vậy ngươi làm gì?”.
“ta có việc quan trọng phải làm”.
Dương Lãng bình tĩnh nói ra, việc này đối với đám người mà nói là đang ức h·iếp bọn hắn, bọn hắn trong lòng cực kì bất mãn.
Nhưng Dương Lãng nắm đấm lớn, bọn hắn tạm thời sẽ không phản kháng, nhưng về lâu về dài thì không biết rồi.
Cho nên Dương Lãng đưa ra một viên linh thạch Hạ phẩm, viên mà mấy ngày hôm nay hắn dùng để tu luyện đưa cho Trương Bân nói: “mang viên linh thạch này đi đổi thành tiền tài để bồi bổ đi.
Nó là của chung 7 người các ngươi.
Trương Bân, ngươi tự mình phân phối.
Nhớ kĩ, nhất định phải nhận nhiệm vụ giúp ta đồng thời hoàn thành đầy đủ.
Nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy”.
Trương Bân ánh mắt sáng lên, mừng như điên nhận lấy linh thạch đồng thời gật đầu: “Dương sư huynh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của ngươi”.
So với trước đây b·ị b·ắt chẹt mà nói, có một viên linh thạch này làm ‘lương’ cho việc bọn hắn chặt Thiết trúc quả thật quá tốt rồi.
Một tháng bọn hắn cũng chỉ có được tài nguyên là 2 viê linh thạch Hạ phẩm, một viên b·ị b·ắt chẹt, một viên vào túi.
Tuy viên này phải chia cho 7 người, nhưng bọn hắn mỗi người cũng chỉ chặt nhiều thêm 1 2 cây Thiết trúc, cho nên lượng công việc không lớn.
Một viên linh thạch Hạ phẩm này Dương Lãng ném ra thanh toán tiền lương đã hoàn toàn hợp lí, bọn hắn vui vẻ đón nhận.
Đặc biệt là Trương Bân, hắn được làm tiểu đội trưởng, lập tức đối với những người khác nói: “đã thấy chưa, ta liền nói không sai đi.
Đoàn đội của chúng ta đã bắt đầu có hình thức ban đầu, chờ thời cơ chín muồi Dương sư huynh chắc chắn sẽ quấy phong vân, đến lúc đó chính là lúc chúng ta chuyển mình”.
Đám người nghe vậy thần sắc kích động, càng thêm tin tưởng Trương Bân.
Lúc này bọn hắn làm nhiệm vụ giúp Dương Lãng đã hoàn toàn không chút oán niệm nào nữa rồi.
Dương Lãng đi đến Bách Bảo Các, dùng Huyền kim mua một đống lớn thức ăn nước uống của phàm nhân, tất cả chứa vào một cái ba lô to sau đó vác lên lưng.
Tìm một chỗ vắng người, hắn đem ba lô bỏ vào trong Túi trữ vật, sau đó hướng về phía Tàng Thư Các đi tới.
“Ngưu trưởng lão, lại là ta đây”.
Ngưu trưởng lão mở mắt ra nhìn hắn, sau đó lại nhìn trời, kinh ngạc nói: “mới sáng sớm ngươi không cần phải đi làm nhiệm vụ tông môn sao?”.
Dương Lãng cười cười: “nhận được các đồng môn yêu mến, bọn hắn rất hào sảng giúp ta hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
Ngưu trưởng lão nghe vậy cười khẩy một tiếng: “đệ tử tạp dịch gần đây đúng là hữu ái hòa hảo nha.
Được rồi, lại đến xem tạp thư sao?
Ngươi đúng là nhiều linh thạch a”.
Dương Lãng cười cười, hắn lấy ra một viên linh thạch đưa cho Ngưu trưởng lão, sau đó đi vào.
Lần này, hắn quyết tâm quét sạch toàn bộ Tàng Thư Các.
Những tạp thư liên quan đến việc bắt buộc phải nhớ như là Bách thảo đồ giám, hoặc là Luyện khí đồ giám, ... những thứ này hắn đều bỏ qua, toàn bộ tinh lực đều đi đọc hiểu ghi nhớ tất cả những sự vật hiện tượng thú vị trong tạp thư.
Đồng thời cũng tìm đọc lịch sử, địa lí, chuyện lạ đó đây... đem những thứ này ghi nhớ một lần.
Tuy hắn không có năng lực nhìn qua một lần là không quên, nhưng những thứ này đa số đều là những thứ được kể lại như một câu chuyện phiếm, mà năng lực ghi nhớ chuyện phiếm thì không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều rất mạnh.
Dương Lãng IQ cũng không thấp, đối với hắn mà nói đọc cùng ghi nhớ không phải là việc quá khó khăn.
Buổi chiều, buổi tối, Dương Lãng từ trong Túi trữ vật lấy đèn ra đốt lên.
Tuy trong Tàng Thư Các cũng có đèn, nhưng hắn muốn đủ ánh sáng để ngồi cày tạp thư thì cần một ngọn đèn riêng.
Ngưu trưởng lão không thấy Dương Lãng đi ra liền dùng tinh thần lực đảo qua, nhìn thấy hắn ngồi dưới đèn đang gặp một cái đùi gà thì sắc mặt lộ ra vẻ quái dị
Sau đó hắn cười cười.
Tàng Thư Các quy củ là đệ tử tạp dịch một lần vào một viên linh thạch Hạ phẩm, đọc đến khi nào đi ra thì thôi.
Đệ tử tạp dịch mỗi ngày đều cần đi làm nhiệm vụ hàng ngày của tông môn, như vậy thời gian bọn hắn ngồi đọc tạp thư không nhiều.
Muốn đọc tạp thư, như vậy bọn hắn phải chịu bỏ ra cái giá lớn mới được.
Nhưng Dương Lãng thì tốt, hắn đem nhiệm vụ vứt cho người khác nhận và làm thay, mình thì mang đủ thức ăn nước uống đèn dầu, chăn gối, trực tiếp cố thủ ở trong Tàng Thư Các không ra.
Tàng Thư Các có nhà vệ sinh chung đề phòng lúc đám người đang xem mà muốn đi vệ sinh, bởi vậy hắn cũng không cần lo lắng việc mình đau bụng không có chỗ giải quyết.
Chỉ là không thể tắm mà thôi.
Nhưng đối với người từng làm ăn mày mà nói, Dương Lãng một tuần không tắm cũng không vấn đề gì.
Hắn quyết tâm ăn thua đủ với đống tạp thư này, từ đó tìm ra linh cảm để đi ra con đường của mình.
Ngưu trưởng lão nghĩ nghĩ, cuối cùng không làm gì, tiếp tục nằm ở trên ghế nhắm mắt tu luyện.
Một tuần sau, Dương Lãng từ trong Tàng Thư Các đi ra, trên người có chút mùi chua.
Ngưu trưởng lão mở mắt ra, lạnh nhạt nói: “tiểu tử, ngươi thật là gan to tày trời a”.
Dương Lãng nghe vậy giật nảy mình, vội vàng nói: “trưởng lão, đệ tử biết sai.
Nhưng con đường tu luyện quả thật quá khó khăn.
Ta chỉ muốn tìm một chút linh cảm mà thôi”.
Ngưu trưởng lão cười cười: “cũng đúng, có điều không thể tùy tiện đem chuyện này hướng dẫn cho người khác”.
Dương Lãng nghe vậy kinh ngạc.
Hắn phát hiện ra lỗ hổng quy tắc, bởi vậy chui lỗ hổng, cố thủ ở trong không ra, dùng một viên linh thạch Hạ phẩm liền đọc sách nguyên một tuần, đem toàn bộ tạp thư càn quét qua.
Vậy mà Ngưu trưởng lão không phạt hắn, không sửa đổi quy tắc, chỉ nói hắn không được tùy tiện hướng dẫn người khác học theo hắn?
Ngưu trưởng lão cười nói: “thực chất mà nói ngươi cũng rất thú vị.
Tạp thư đối với môn phái mà nói tác dụng không lớn, nhưng đối với những người còn chưa đột phá được Luyện Khí kì các ngươi mà nói có thể có giá trị bất đồng.
Ngươi có thể phát hiện ra lỗ hổng quy tắc tự nhiên thể hiện ra trí tuệ của ngươi.
Ta ở đây cũng nhàm chán, thỉnh thoảng có một vài tiểu tử thông minh tới cũng để ta hứng thú một hồi.
Dù sao tai hại không lớn thậm chí mà nói là không có, không bằng để vậy tìm ra một vài tiểu tử thông minh, quan sát cho vui”.
Dương Lãng nghe vậy hiểu ra, Ngưu trưởng lão này xem ra cũng đang tạo điều kiện cho đám đệ tử tạp dịch như bọn hắn a.
Dù sao phàm nhân ở trong mắt tu sĩ mà nói quả thật mệnh quá nhỏ bé, hắn không trợ giúp, nhưng có thể cổ vũ bọn hắn không buông tha, quyết chí tiến lên, không thể bỏ cuộc.
Loại tinh thần này chính là tiềm chất của một vị đại tu sĩ.
Dương Lãng cúi người xuống: “đa tạ trưởng lão thành toàn”.
“đi đi”.
Dương Lãng rời đi, trở về nhà tắm rửa, sau đó hắn đi đến rừng trúc.
Lần này hắn không phải đến làm nhiệm vụ, mà là chặt trúc cho mình dùng.
Trải qua một tuần đọc sách, Dương Lãng cũng chợt nghĩ ra một cái phương pháp.
Lần này nếu như còn không thể thành công, như vậy hắn thật sự cảm giác con đường tu luyện của mình vô vọng.
Hơn nữa 10 viên linh thạch Hạ phẩm hắn đoạt được của mặt sẹo đã dùng 3 viên, chỉ còn 7 viên, cũng đã sắp không chịu nổi hắn tiêu hao cho việc thí nghiệm.
Hắn xách lên rừu, bắt đầu chặt Thiết trúc.
Đang định chặt, Dương Lãng giống như nhớ ra cái gì, ánh mắt đảo quanh một vòng.
Đột nhiên ánh mắt của hắn trừng lớn, nhìn về phía cành cây.
===> Truyện mới chỉ cầu đánh dấu truyện với tặng hoa, ae giúp nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.