Ta Muốn Làm Ác Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15 bắt rắn
Ở trên cành trúc, một con Trúc Diệp Thanh dài một mét đang ẩn nấp phía sau tán lá cây. (thực ra tác muốn viết là tre, nhưng dùng Thiết trúc quen miệng hơn nên viết luôn là Thiết trúc, mọi người đọc cứ hiểu tre sắt là được).
Màu xanh của nó cùng màu xanh lá trúc hòa hợp vào nhau, khiến cho nó gần như tàng hình.
Nếu không phải lúc này nó đang thò đầu ra dùng một đôi mắt đen ác ý nhìn chằm chằm vào Dương Lãng hắn cũng không dễ gì nhìn thấy nó được.
Điều khiến Dương Lãng kinh hãi chính là chiều dài của con Trúc Diệp Thanh này.
Chỉ mới một tuần, nó đã lớn gấp 5 lần.
Cách đây một tuần, lần gặp mặt gần nhất của hắn cùng với con Trúc Diệp Thanh này nó chỉ dài khoảng 20cm, nhưng đã rất nhớ thù muốn theo cắn hắn.
Nhưng Dương Lãng nhận ra, dùng rừu đập loạn một hồi nó liền trốn đi mất.
Một tuần gặp lại, không biết nó ăn kích thích tố hay là thứ gì, vậy mà dài ra gấp 5 lần.
Rắn muốn dài ra liền lột xác, nhưng mỗi lần lột xác cũng sẽ không lớn lên, dài ra quá nhiều.
Để có thể dài ra nhanh như vậy nó rốt cuộc lột xác bao nhiêu lần?
Chục lần, vẫn là trăm lần.
Con rắn này, rất tà môn.
Khè.
Đột nhiên Trúc Diệp Thanh há to miệng, hai cái răng nanh độc của nó lộ ra, một giọt độc tố từ bên trong phun ra, hóa thành độc tiễn bắn về phía Dương Lãng.
Dương Lãng giật mình đưa rừu che ở phía trước mặt, đem độc tiễn chặn lại.
Xùy xùy xùy.
Trên lưỡi rừu nhanh chóng nổi lên một làn khói trắng, nhưng cũng không quá lâu, cái này cũng đã đủ cho Dương Lãng biết được c·hất đ·ộc của con Trúc Diệp Thanh này có tính ăn mòn mạnh như thế nào, cũng khiến hắn cảm thấy vô lí.
Trúc Diệp Thanh hắn không phải chưa gặp qua, độc rắn không phải chất kiềm, sao lại có thể xảy ra phản ứng như vậy được?
Còn nữa, phun độc không phải là chiêu của Rắn Hổ Mang sao?
Ngươi là Trúc Diệp Thanh, là Rắn Lục a, sao lại phun độc?
Rất quái dị.
Vèo.
Trúc Diệp Thanh đột nhiên từ trên cành cây lao xuống, nó ở giữa không trung đột nhiên lắc mình vung đuôi một cái, hướng về phía chân của Dương Lãng quét tới.
Bởi vì tầm mắt bị rừu che mất một phần lớn, Dương Lãng không kịp phản ứng, chỉ có thể nghe một tiếng xé gió v·út lên.
Ba.
Cảm giác đau đớn từ trên đùi truyền tới khiến Dương Lãng liên tục lùi lại mấy bước, một tay của hắn sờ lên đùi liền kinh ngạc phát hiện quần của hắn vậy mà đã bị quất rách ra một vết dài.
Da thịt ở phía dưới bị quất tổn thương, đang từ từ chảy ra máu tươi.
Thật mạnh.
Con Trúc Diệp Thanh này chẳng lẽ là yêu thú?
Không đúng, yêu thú đúng là nhục thân cường đại nhưng trí tuệ không cao, đặc biệt là Luyện Khí kì yêu thú.
Ở trong rừng Thiết trúc này không hề có bất kì một con yêu thú nào vượt qua được Luyện Khí kì, có cũng là bị bỏ sót trong quá trình thanh lí mà thôi.
Chính khí tông sẽ không để bất kì yêu thú nguy hiểm nào xuất hiện gần tông môn, nhất là nơi đám đệ tử tạp dịch phàm nhân làm nhiệm vụ.
Bởi vì bọn hắn vốn không có sức mạnh chống cự lại được sự công kích của đám yêu thú này.
Mà còn Trúc Diệp Thanh này lần trước thể hiện ra trí tuệ cực cao, hoàn toàn không phải là thứ yêu thú có thể đạt được.
Dương Lãng trong ánh mắt lộ ra hung quang.
Mặc kệ nó là thứ gì, đây đã là lần thứ hai nó tập kích hắn.
Hắn hôm nay nhất định sẽ để nó trả giá.
Dương Lãng ánh mắt chăm chú nhìn về phía Trúc Diệp Thanh, đột nhiên cầm lên lưỡi rừu, hướng về phía nó ném tới.
Lười rừu ở giữa không trung xoay vòng vòng, hóa thành lốc xoáy t·ử v·ong hướng về phía Trúc Diệp Thanh bắn tới.
Trúc Diệp Thanh thân hình cực kì linh hoạt, nó cực tốc lách mình qua một bên, lưỡi rừu ở sát người nó bay qua, hoàn mĩ tránh né.
Dương Lãng nhìn thấy cảnh này ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Trúc Diệp Thanh lập tức đuổi theo.
Tuy nó dài một mét, nhưng tốc độ bò của nó vẫn chưa thể sánh bằng tốc độ chạy bằng hai chân của con người.
Đúng lúc này Dương Lãng bởi vì quá vội vàng mà ngã lăn ra đất, khoảng cách của hai bên nhanh chóng rút ngắn.
Dương Lãng hoảng loạn lồm cồm bò dậy, tiếp tục bỏ chạy, nhưng tốc độ đã không nhanh.
Hắn quay lại nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Trúc Diệp Thanh hung tính đại phát, Dương Lãng giống như có thể nhìn thấy trong ánh mắt nó tràn đầy đắc ý cùng vui sướng đột nhiên nhảy người lên hướng về đùi Dương Lãng cắn tới.
Dương Lãng lúc này đã hoàn toàn mất đi đấu chí, trên tay lại không có v·ũ k·hí để phòng ngự, ở trong mắt Trúc Diệp Thanh chính là con mồi dễ săn nhất.
Chỉ cần cắn nhẹ một cái, để độc ngấm vào, sau đó chậm rãi chờ đợi con mồi bỏ chạy.
Chạy càng nhanh tim đập càng nhanh, độc ngấm càng nhanh, c·hết càng nhanh.
Bốp.
Một tiếng trầm đục va đập vang lên, Trúc Diệp Thanh mang theo ánh mắt hưng phấn của mình đột nhiên bay vèo ra ngoài.
Không biết từ lúc nào, trên tay của Dương Lãng lại cầm ra một cây cờ.
Thân cờ cứng rắn như sắt, trên thân cờ tỏa ra một cỗ khí tức xám đục, thoạt nhìn liền biết là Pháp khí Ma đạo.
Chiêu Hồn Phiên.
Trúc Diệp Thanh lúc này mới hiểu ra.
Diễn, đều là diễn.
Tên phàm nhân khốn kiếp này rõ ràng rút kinh nghiệm từ lần trước, đánh thắng được nó nó liền bỏ trốn mất tăm, bởi vậy lần này giả vờ vứt đi v·ũ k·hí, lại hoảng loạn bỏ chạy khiến nó tưởng mình đã thắng chắc.
Nó phi thân lên cắn đối phương liền mượn việc đang bỏ chạy, phía trước nó không quan sát được, bởi vậy không biết từ nơi nào rút ra một cái cờ cứng rắn đánh cho nó một đòn mộng bức, choáng váng xây xẩm mặt mày.
Mà đến lúc nó tỉnh lại, cả người đã bị buộc vào thân một khúc Thiết trúc, miệng bị khóa kín, hoàn toàn bị người khống chế.
Trúc Diệp Thanh trong ánh mắt lộ ra vẻ mê mang cùng hoảng sợ.
Nó có vẻ... sắp xong đời rồi?
Dương Lãng hừ lạnh một tiếng, mang theo Trúc Diệp Thanh trở về, bắt đầu tìm một chỗ vắng vẻ ít người ngồi chế biến Thiết trúc.
Một cây Thiết trúc bị hắn chặt xuống dài bảy tám mét.
Hai mét bị hắn dùng để trói Trúc Diệp Thanh, hắn lại cắt ra một đốt rưỡi dài hơn một mét để làm việc.
Ở giữa hai đốt chỉ có duy nhất một phần ruột đặc chặn ở giữa, đầu tiên là đục thủng một nửa cái ruột đặc này, để lại một ít viền còn bám dính xung quanh đốt trúc.
Có thể tưởng tượng, ngăn cách giữa 2 đốt là một vách dày hình tròn có đường kính 10cm.
Hăn đục ở phần giữa 6cm, để dư lại 4cm ở cả 2 bên.
Như vậy sau đó hắn bỏ bất kì cái gì vào đều sẽ có thể dùng 4cm này làm vật neo cố định, nó không thể tuột vào phần thân bên trong được nữa.
Hắn lấy ra một đống tơ tằm được đóng lại thành một cục hình tròn bỏ vào, cố định nó.
Nhờ có cái viền xung quanh cố định rất dễ dàng, thoạt nhìn có chút giống đ·ầu l·ọc thuốc lá.
Sau đó khoan một cái lỗ gần phần đuôi của thân, cái lỗ này có hình vuông, được Dương Lãng làm cực kì tỉ mỉ tinh xảo, đảm bảo một cục sắt của hắn đút vào vừa khít, không có một chút khe hở nào lòi ra.
Cho dù có Dương Lãng cũng dùng một ít bột dính đăc thù trét lên đem những khe hở này nối liền.
Mà cục sắt của hắn cũng là đặc chế.
Nó là một cục sắt rỗng ruột đáy hình vuông, thân kéo dài, nói đúng hơn thì có hình trụ vuông.
Ở phía dưới bốn góc hình vuông, sắt được cắt bỏ, chỉ để lại chỗ giao nhau của bốn góc kéo dài khoảng 4cm.
Còn phần phía trên sắt vẫn bình thường.
Nó giống như một cái đình hình vuông chỉ có 4 góc trụ để thưởng thức quang cảnh xung quanh vậy.
Phía trên Dương Lãng sẽ đút một thanh sắt đặc vào, một khi thanh sắt này rơi xuống sẽ đập mạnh xuống đáy của cái trụ này, gây ra một phản ứng nào đó.
Đặc biệt nó có chế khóa hàm, một khi rơi xuống sẽ bị giữ chặt không thể lùi lại.
Muốn lùi lại chỉ có thể ấn một cái nút để ‘hàm’ nhả ra sau đó mới có thể lùi lại.
Chi tiết này ở rất nhiều máy móc hiện đại đều có.
Cái trụ này chỉ là phàm thiết, nhưng được tinh luyện rất nhiều lần, nghe Luyện Khí sư nói là bách luyện cương, rất cứng.
Hắn vì đặc chế một cái trụ tinh xảo như vậy mà bỏ ra một viên linh thạch Hạ phẩm, trong túi chỉ còn 6 viên.
Lúc này thứ mà hắn chế nhìn không khác gì một cái điếu cày.
Chỉ có điếu cày không có đ·ầu l·ọc, có nước ở phía dưới, hút liền kêu lên rất to, mà hắn không có.
Muốn chế thêm cũng rất đơn giản, nhưng Dương Lãng tạm thời không muốn vẽ vời thêm chuyện.
Làm xong tất cả, Dương Lãng hít sâu một hơi, ngửa mặt lên nhìn trời cao.
Thành hay bại, tất cả đều nhìn vào lần hành động này.
Đây chính là thứ hắn mất một tuần mới nghĩ ra, cũng là nhờ vào linh cảm lóe lên.
Dương Lãng lấy ra một viên linh thạch Hạ phẩm, đặt vào cái trụ rỗng ruột hình vuông.
Cái trụ này hắn đã đo đạc kĩ càng, vừa vặn để cho linh thạch Hạ phẩm rơi xuống, sau đó linh thạch Hạ phẩm sẽ bị bốn góc cố định, muốn xê dịch cũng không xê dịch đi đâu được.
Hắn thả cái trụ sắt đặc xuống, từ trong Túi trữ vật lấy ra một cái búa cùng một cái bịt.
Đem đầu hút bịt lại, hắn đặt điếu cày ở một chỗ rắn chắc, đảm bảo sẽ không bị xê dịch, sau đó giơ búa lên cao, hướng về phía cái trụ sắt đặc đập xuống.
Oành.
༺ Đánh dấu truyện, nuôi béo rồi thịt nào ae. Tặng hoa đi nha༻
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.