Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Ok ok há há há há…
Khải Trường đang ngồi nhai nhồm nhoàm miếng bánh mì, bổ sung vào câu chuyện với vẻ mặt thích thú:
Đột nhiên, hắn hét lớn: "Khônggggg!" rồi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, đầu óc quay cuồng như đang cố gắng tìm lại phương hướng.
Tại văn phòng công ty Truyền thông Minh Bảo, ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng lọt qua cửa kính, chiếu vào khu vực tiếp khách rộng rãi, sạch sẽ.
Bảo nói đây là Nam Quốc không phải Hoa quốc, cái gì mà kết nghĩa huynh đệ chứ, tất cả mọi người đều là bạn bè, thề gì mà không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm cái khỉ gió. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tao đi làm trước rồi. Tao mua cháo để trong bếp, muốn ăn thì cho vào lò vi sóng hâm nóng. Đậu xanh, mày yếu còn ra gió, sau uống ít thôi, mất mặt vãi. Không khỏe thì nghỉ đi, công ty các anh chị em lo được."
David thêm vào: "Mr Hoàng, không thể để khách uống một mình, anh cũng phải tham gia mới đúng tinh thần của buổi tiệc chứ!"
David còn lẩm bẩm trong cơn phấn khích: "Quả thật nơi đây quá tuyệt vời, quê hương của bố mẹ, nguồn gốc chân chính của mình, đất nước này quá thân thiện và chân thành."
“Mọi người chưa biết đâu! Lúc sau, hai ông khách David với Benjamin rõ ràng ngồi ngay cùng bàn, mà giám đốc cứ quay ra dãy bên cạnh gọi hai ổng về uống rượu!”
Hôm nay, có đến một phần ba nhân viên của công ty đang quây quần trong khu vực này.
Các nhân viên nghĩ rằng, hai vị khách quý dù có quan trọng đến đâu cũng không thể so được với giám đốc. Phải chăm sóc giám đốc thật kỹ. Vì vậy, mọi người cũng thay nhau tới chúc rượu.
"Giám đốc hôm qua đúng là... hồn rượu, phách người luôn ấy!" - Đan Thy cười khúc khích, tay đưa miếng táo vừa gọt cho Phương Anh bên cạnh.
Đây vốn là nơi ngài giám đốc đã cải tạo lại, tạo nên một không gian thoải mái, nên vào giờ nghỉ trưa, nhiều nhân viên thường tụ tập ở đây mang cơm và đồ ăn ra vừa dùng bữa, vừa trò chuyện rôm rả.
"Hôm qua mình đã uống bao nhiêu rượu thế này? Chỉ nhớ mang máng... có khoác vai bá cổ hai ông khách kia, xưng anh gọi em, rồi... hình như Vy Vy còn sang nói gì mà giới thiệu đối tượng xinh đẹp, hẹn hò ăn uống kết bạn làm quen?"
"Gần 11 giờ trưa rồi!" Hắn hoảng hốt, cố gắng vùng dậy nhưng cơ thể nặng trĩu, chân tay rã rời như bị dán chặt vào giường.
Bảo nghe thấy mà lòng dạ rối bời. Đúng là không thoát nổi. Anh bị hai vị khách kéo vào trận rượu ngay lập tức. Ly nối ly, rượu táo mèo tiếp tục rót đầy, rồi lại cạn.
David một lúc sau còn khóc lóc, hạnh phúc hỏi tại sao quê hương vui vẻ thế.
Chẳng mấy chốc, David còn đứng lên ghé tai Bảo nói nhỏ:
Bảo lắc đầu, mặt mày nhăn nhó: "Đúng là ác mộng... Có ai mà sợ tiền nhiều như mình chứ!" Nhưng nghĩ lại, hắn khẽ rùng mình, vẻ mặt hoảng loạn: "Nhưng đống tiền ấy cũng đáng sợ thật..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lê bước vào bếp, bắt đầu ngày mới với bát cháo thằng béo mua sẵn, trong lòng vẫn còn chút gờn gợn về giấc mơ đầy tiền và lời mời đi ăn cơm của Vy Vy tối qua.
Bình minh đã ló rạng từ lâu, nhưng trong căn phòng tối tăm của ngài giám đốc, Bảo vẫn còn nguyên bộ quần áo nhăn nhúm từ đêm hôm trước.
Phương Anh bình tĩnh giải đáp cho mọi người:
…
Ngài giám đốc trong cơn say nửa tỉnh nửa mơ, chỉ biết cười. "Haha... phải vậy chứ… uống nữa đê bro…"
Cả quán rộn ràng tiếng cười nói, chạm ly, hô vang. Bất ngờ là dù cố hết sức, Bảo lại là người đầu tiên bị chuốc say chứ không phải Benjamin hay David.
'Tôi rất kỳ vọng về cậu! Nhớ làm công ty thua lỗ thật nhiều cho tôi, ôi giời ơi, chú Phong với sếp Thành phải cố gắng lắm mới kéo giám đốc về được!'"
…
Một chiếc chậu to đặt dưới chân giường như để đề phòng chuyện không hay, nhưng may mắn thay, "em Huệ" không hề ghé thăm trong đêm. Bảo đang chìm trong mơ màng, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.
"Người ta thì có crush hoặc gấu chăm sóc, còn mình thì được mỗi thằng béo này lo liệu. Đúng là số phận bi hài..."
“Ấy thế mà hai em gái bên đó còn cố tình tưởng thật, sang cụng ly các kiểu với sếp luôn rồi còn nhận mình là Daviella và Bellamina, đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Bảo nhìn những dòng chữ ngắn gọn, không biết là nên cảm động hay thương cảm cho số phận. Mếu máo, hắn lẩm bẩm:
Cả nhóm cười lớn thêm lần nữa, tiếng cười vang khắp căn phòng.
“Mà hai vị khách sáng nay về rồi hả? Thế rốt cuộc là đến làm gì? Có phải k·iện c·áo hay đòi gỡ video hay bồi thường gì không?” - Thảo Candy tò mò hỏi.
Nhưng kế hoạch của Bảo không được suôn sẻ như anh mong đợi. Đang vui vẻ, Benjamin bỗng quay sang Bảo, trông có vẻ không hài lòng.
Ngài giám đốc ngồi quan sát, miệng cười tủm tỉm. Trong lòng hắn đang toan tính:
Bảo đập nhẹ vào đầu mình, cố gắng nhớ lại nhưng chỉ thấy mơ hồ. Đáng sợ hơn nữa phải là giấc mơ vừa nãy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“1,2,3 zô! 2,3 zô! 2,3 uống!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mr. Hoàng, sao anh chỉ ngồi cười mà không uống cùng chúng tôi? Điều này là không thể chấp nhận!”
"Hôm qua đúng là dã man luôn! Giám đốc say một cái cứ như biến thành người khác ấy! Kề vai bá cổ, nhảy nhót quẩy tưng bừng với hai ông khách, không còn tí phong thái lạnh lùng nghiêm túc thường ngày nữa!"
Nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, Bảo trợn tròn mắt, ngỡ ngàng:
Gương mặt đỏ ửng, ngài giám đốc dựa vào ghế, mắt lim dim nhưng có vẻ hào hứng và phấn khởi hơn lúc đầu.
“Không phải k·iện c·áo gì đâu, họ đến hợp tác. Hôm qua họ vui vẻ lắm, chắc đạt thành hiệp nghị gì đó rồi. Thấy sếp Thành cuối buổi hôm qua lúc giám đốc say rồi cứ bắt tay mãi rồi “ Ôkê ôkê há há há há” với cả hai ông khách trông tất cả đều hài lòng lắm”
Thành Phát ngấu nghiến miếng đùi gà, vừa tỏ vẻ thần bí:
Hắn hét khản cổ: “Dừng lại! Dừng lại đi!” nhưng không ai nghe thấy, tiền cứ đổ vào, cứ như thể sắp làm hắn ngộp thở.
Chương 91: Ok ok há há há há…
Benjamin và David lúng túng nhưng nhanh chóng hòa theo nhịp điệu, vừa uống vừa cười nghiêng ngả. Họ thấy bầu không khí của buổi tiệc rượu này thật quá sức vui vẻ.
Benjamin còn hận gặp Bảo quá muộn, muốn kết nghĩa huynh đệ như phim Tàu nhưng ngài giám đốc dù đang trong trạng thái phê pha cũng “say no” ngay.
Trong giấc mơ, hắn thấy cặp sinh đôi Thành Đạt, Thành Phát vạm vỡ, khỏe mạnh như vừa đi tập gym về, không ngừng khiêng những bao tải tiền đầy ắp vào công ty.
“Anh Bảo, có biết không? Tôi vừa nhắn tin cho sếp lớn của chúng tôi rồi... Tôi bảo rằng hợp đồng này phải ký ngay lập tức. Thật đấy, làm sao mà không hợp tác với những con người tuyệt vời như các anh được chứ!”
Với cơ thể uể oải, Bảo mở tủ lạnh, lấy chai nước mát ra uống ừng ực.
Phương Anh bực mình nói chen vào:
"Haha, cứ thế mà chuốc say hai ông này, cho về khách sạn ngủ sớm. Mai bay về là xong, hợp tác gì nữa. Sang năm gặp lại nhé!"
Miễn cưỡng lết ra khỏi giường, Bảo bước tới ra khỏi phòng. Ra bên ngoài đã thấy thằng béo đi từ lúc nào rồi không biết. Trên bàn chỉ còn lại một mảnh giấy với những nét chữ như gà bới:
"C·hết thật, thế này thì muộn làm mất rồi!"
"Còn chuyện này nữa!" - Thành Đạt, một tay vẫn cầm cái đùi gà chiên ròn, hào hứng chen vào, gương mặt sáng bừng lên.
"Lúc ra về, em còn thấy giám đốc ngồi bệt xuống vỉa hè, thủ thỉ nói chuyện với một con cún lạc đường. Mặt sếp nghiêm túc lắm, bảo với nó là:
Cả khu vực bỗng nín lặng trong giây lát, rồi đồng loạt phá lên cười như được mùa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đan Thy, trên tay cầm con dao nhỏ, vừa khéo léo gọt hoa quả, vừa tám chuyện với mọi người, mắt không rời trái táo trên tay.
Cả quán lại cười nghiêng ngả trước lời nói đầy "lý lẽ" của ngài giám đốc. Không khí buổi nhậu cứ thế tiếp tục với những câu chuyện cười giòn giã, pha trò bất tận, và tiếng ly chạm ly vang khắp không gian.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.